Nhan Nhiễm không còn là Nhan Nhiễm ngày trước nữa, Nhan Nhiễm vì muốn mở rộng ao cá, hiện tại đã biết được tầm quan trọng của tiền bạc.

Bây giờ ao cá được mở rộng rồi, đang cần cá giống, nếu không Nhan Nhiễm cũng không chạy đến hồ chứa nuôi cá giống để xem thử. 

"Chú ơi, không cần cho không đâu, thế này nhé" Nhan Nhiễm đứng trước mặt mọi người cười tươi, thương lượng với chú: "Cháu sẽ giúp chú bắt hết cá Kσı, về sau cháu mua cá giống ở chú thì chú giảm giá cho cháu sáu mươi tám phần trăm nhé."

Nghe vậy, mọi người xung quanh cười khúc khích, nghĩ bụng đứa nhỏ trắng trẻo này thật ngớ ngẩn, làm chuyện phi lý như vậy cơ à. 

Nước thế kia, lại còn nhiều cá giống, thả lưới khuấy động một lần là cá giống sẽ bị ngạt chết hết.

Triệu Quốc Lợi thở dài, thật ra ông cũng không tin Nhan Nhiễm có thể bắt được, đã tự coi mình xui xẻo rồi: "Được, chỉ cần cậu bắt lên được, về sau cậu mua bao nhiêu tôi cũng giảm giá cho cậu.”

"Vậy thì tuyệt quá" Nhan Nhiễm lại vô thức xoa xoa tay, ngượng ngùng hỏi: "Chú ơi, cháu bắt hết cá Kσı lên, chú có thể cho cháu luôn không?"

Triệu Quốc Lợi bất đắc dĩ nói: "Bắt được thật thì tôi còn chở về tận nhà cho cậu nữa là!"

Mọi người xung quanh cười khúc khích, nhìn Nhan Nhiễm với ánh mắt như chuẩn bị xem cậu làm trò cười, nghĩ bụng đứa nhóc này trông trắng trẻo vậy mà lại đi làm mấy chuyện ngu ngốc này.

Nhan Nhiễm cười tủm tỉm nhanh chóng chạy lại chỗ Tần Tấn Lê đang giữ khoảng cách với đám đông, mượn một chiếc thuyền nhỏ của Triệu Quốc Lợi, với tâm lý không thể bỏ mặc người già, kéo Tần Tấn Lê lên thuyền.

Khi đã ra giữa hồ, nơi con người không nhìn thấy, Nhan Nhiễm giơ tay lên, dùng yêu lực thu hút tất cả cá Kσı trồi lên mặt nước, nhảy lộn xộn, sau đó Nhan Nhiễm bắt đầu dùng lưới vớt cá, vớt xong liền đổ vào thùng nước. 

Những con cá Kσı có đủ màu sắc, kích cỡ gần như tương đương nhau, Nhan Nhiễm vớt được một con cá Kσı tam hoa, reo lên: "Ôi chao~ đã quá, nhưng mà vẫn là cá đang mang thai, quả nhiên đi chơi với anh sẽ gặp may mắn, tuyệt quá!"

"Anh Cá, tôi mang con cá này về nuôi riêng trong một ao nhỏ, làm một ao cá Kσı nhé, anh thấy thế nào?"

"Anh Cá, đây đều là họ hàng của anh cả, anh có thể tỏ ra thân thiện với chúng được không?"

Tần Tấn Lê nhìn đồng loại của mình với ánh mắt lạnh lùng, anh hoàn toàn không ɕảɷ thấy hứng thú.

Lúc này chiếc thuyền quẹo vào, đột nhiên lung lay một chút, làm Nhan Nhiễm giật mình, bay nhanh nắm lấy quần của Tần Tấn Lê, cậu sợ rơi xuống nước sẽ làm ướt lông của mình. 

Tần Tấn Lê nhìn cậu, nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn không đá con yêu tinh nhỏ to gan này xuống nước.

Anh ghét bỏ hỏi: "Yêu quái sao lại sợ nước? Điểm yếu này sẽ hại cậu đấy."

Nhan Nhiễm lắc đầu khó chịu: " Tôi có chết cũng không đi học bơi đâu, tôi là mèo chứ không phải cá."

Giọng lạnh lùng của Tần Tấn Lê nghe có vẻ vô tình: "Ngay cả khi điểm yếu đó có thể giết chết cậu?"

"Phốc!" Nhan Nhiễm không những không sợ, còn trợn mắt hỏi lại một cách nghiêm túc: "Anh Cá à, bây giờ là thời đại hòa bình rồi, hơn nữa, tôi học bơi được rồi thì anh có học liếm lông không? Anh không thể bắt một con mèo học những thứ cá biết được, đó là sự khác biệt về chủng loài mà?" #𝖙y𝖙novel.com

Tần Tấn Lê: "..."

Nhan Nhiễm buông tay, thấy chưa, cá đều không biết liếm lông, làm sao bắt mèo học bơi được? Đó là mất đi bản năng!

Tần Tấn Lê cúi đầu, ánh mắt rơi xuống những con cá, đột nhiên vung tay, một luồng linh khí kinh khủng lóe lên, cá bay lên khỏi mặt nước, trong nháy mắt liền bị nghiền nát.

"Anh làm gì thế!" 

Nhan Nhiễm nổi giận, nhảy lên muốn cướp lại cá của mình: "Có gì thì nói chuyện đàng hoàng, bắt cá làm con tin là thế nào?"

Tần Tấn Lê chỉ lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt màu trà không chút gợn sóng. 

Nếu là yêu quái bình thường, đã sớm quỳ xuống van xin tha mạng trước ánh mắt này rồi, đây là yêu quái đem rồng phơi thành thịt khô làm snack, tàn bạo và đáng sợ đến mức nào? 

Nhưng Nhan Nhiễm chỉ là chú mèo coi cá làm cơm, lại còn là mèo tinh nhỏ tuổi chưa từng nghe danh Tần Tấn Lê, cậu ước tính sức mạnh hai bên rồi mới nhịn không tát đối phương một cái, nhượng bộ nói: "Được rồi, tôi học, ba ba hãy tha cho cá của tôi."

Tần Tấn Lê nhíu mày, trả cá lại cho Nhan Nhiễm, nghiêm túc sửa lại: "Tôi không phải ba ba của cậu."

Nhan Nhiễm vội ôm chặt thùng cá lại, ngẩng mặt lên với vẻ như đã nhìn thấu tất cả, không che giấu được nụ cười tinh quái trong mắt, giọng điệu đầy khiêu khích nói: "Tôi xin anh nhận tôi làm đồ đệ anh không chịu, bây giờ anh lại quản tôi, lo tôi bị hại chết, anh quan tâm như vậy, anh có muốn làm ba ba của tôi luôn không? Không sao đâu, tôi cũng chưa gặp ba ba bao giờ, ba ba ba ba ~"

Tần Tấn Lê đơ mặt, xác nhận lại lần nữa, mình chắc chắn là điên rồi mới bị tiểu yêu tinh này dụ dỗ đi đến đây, nhất định là điên thật rồi.

Cuối cùng, Tần Tấn Lê bị Nhan Nhiễm làm tức chết.

Khương Yến thấy vẻ mặt chủ nhân lạnh lùng hơn bình thường, nhanh chóng che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, pha trà cho Tần Tấn Lê, đã vài trăm năm rồi anh không thấy chủ nhân tức giận như vậy. 

Chủ nhân vốn là yêu tinh trong nước, nước có tác dụng ổn định tâm trí, yêu lực quyết định tính cách của anh là ôn hòa như nước, thêm việc anh đã nhìn chán cái thế giới này, anh quá thờ ơ với những thứ bên ngoài nên việc sinh ra cảm xúc là rất hiếm. 

Ấy thế mà hôm nay lại tức giận khiến Khương Yến rất ngạc nhiên.

Tần Tấn Lê nhận lấy trà rồi lại nhíu mày đặt xuống, ɕảɷ thấy như vẫn còn nghe thấy tiếng meo meo bên tai.

"Tôi pha cốc khác cho ngài?"

"Không cần." Tần Tấn Lê lạnh mặt, khí áp xung quanh càng lúc càng thấp, một lúc sau, bỗng nhiên anh hỏi: "Con mèo cậu nuôi, có ngoan không?"

Khương Yến lập tức hiểu ra nguyên nhân, anh suy nghĩ rồi trả lời nghiêm túc: "Khá ngoan, mèo vốn là sinh vật kiêu ngạo, cần phải chiều chuộng, mỗi ngày ôm vào lòng một chút, chơi đùa một chút, cho ăn đúng giờ, nó sẽ biết ai tốt với nó, theo thời gian, tự nhiên sẽ ngoan."

Tần Tấn Lê lạnh mặt, rơi vào trầm tư.

Lúc này, Nhan Nhiễm đã vớt được hơn 300 con cá Kσı, không chỉ vớt hết cá trong ao này mà cậu còn vớt thêm vài ao xung quanh nữa, nhiều con đã khá lớn, bụng còn mang thai nữa. Những con cá Kσı này rất nhanh sẽ tăng từ ba trăm lên tới hàng ngàn con.

Những người đợi trên bờ cũng không biết cậu dùng cách nào để bắt lên được, dường như họ cũng không hề hay biết Tần Tấn Lê đã đến, không biết Tần Tấn Lê đã dùng yêu lực gì khiến một người biến mất, những người này không hề nghi ngờ gì cả, tất cả đều vỗ tay tán thưởng Nhan Nhiễm. Có vài thanh niên còn chụp ảnh cậu.

"Giỏi quá cậu nhóc!"

"Bắt được nhiều thế, toàn con lớn nữa!"

"Số cá này để lâu sẽ ăn sạch cá giống mất!"

"Ông chủ phải cảm ơn cậu nhóc này đấy, nếu không sản lượng cá nhất định sẽ bị giảm!"

Nhan Nhiễm trả lại lưới cho ông chủ, người khô ráo sạch sẽ, không dính một giọt nước. Cậu ngượng ngùng hỏi ông chủ: "Chú à, như đã nói, về sau cháu mua cá giống chú giảm 68%, những con cá Kσı này cũng là của cháu nhé."

Triệu Quốc Lợi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cảm kích nói: "Được! 68% thì 68%! Tôi không lừa cậu đâu! Cậu mua bao nhiêu tôi cũng giảm 68%!"

Thực ra mỗi lần bán cá giống ông được một nửa lợi nhuận, bán cho người khác cũng đều giảm 20% để giữ chân khách, về sau dễ kinh doanh. Giảm 68% này vẫn có lời, chỉ là lời ít thôi.

————

"Các người đi ra ngoài một chuyến mà mang về nhiều cá thế?!" 

Vương Nhất Minh sững sờ trước số cá Kσı được người ta chở về: "Ông chủ, cậu mở rộng ao cá không phải chỉ để nuôi cá Kσı chứ, anh họ cậu đâu, sao anh ta không can ngăn cậu vậy?"

Nhan Nhiễm buông tay ra, bất lực nói: "Bỏ đi rồi! Lớn tuổi như vậy mà tâm vẫn còn hẹp hòi thế, đùa chút cũng không được."

Cậu nói sơ qua chuyện ở hồ chứa cho Vương Nhất Minh, rồi chụp vài tấm ảnh cá Kσı, vừa chụp vừa nói: "Về sau mua cá giống thì đến tìm chú này, giảm 68%, chúng ta mua nhiều có thể tiết kiệm được không ít tiền đấy." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vương Nhất Minh xúc động khôn xiết, phải biết rằng sau này họ không chỉ đơn giản là 300 cân cá giống, riêng bể nuôi cá bên này phải thả ít nhất 1200 cân, rồi sau này thì sao? Mở rộng thêm nữa thì sao? Tính ra thì rẻ hơn nhiều so với cho không 300 cân rồi. 

Vương Nhất Minh giả vờ lau nước mắt: "Ông chủ, cậu đã trưởng thành hơn rồi, biết tầm quan trọng của tiền bạc rồi, anh thật sự rất xúc động."

Nhan Nhiễm trừng mắt, muốn cào anh ta một phát, tên dọn phân này, sao lại là người chứ? Nếu là yêu quái cứng đầu, với bộ dạng như thế này, một ngày cũng có thể cào hắn tám lần.

Chiều tối, Nhan Nhiễm thêm filter rồi đăng những bức ảnh lên ῳɛıცơ: Bây giờ chúng ta có bể cá Kσı rồi, những con này đều do tôi bắt.

Bình luận gần như phản hồi ngay lập tức: Trời ơi! Tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ấy đăng bài!

Trời sắp mưa rồi, thu quần áo vào đi, Nhan Nhiễm vậy mà đăng ảnh lên ῳɛıცơ kìa!

Mẹ ơi! Nhìn xem tôi phát hiện được cái gì?

Nhiều cá Kσı quá! Đăng rồi đăng rồi! Chia sẻ đi nào!

Anh trai nhỏ tự mình bắt à? Giỏi quá đi!

Bạn của tôi quả nhiên là người giỏi nhất, quả nhiên là vua của loài mèo!

Dù mèo trắng hay mèo đen, biết bắt cá thì chính là mèo tốt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play