Tần Tấn Lê đã rất lâu mới lại có ɕảɷ ɠıáɕ "thú vị" khi ở bên Nhan Nhiễm, vì vậy, anh muốn đào tạo cậu thành đầu bếp riêng của mình, cậu lớn vẫn để cậu làm đầu bếp, cảm xúc về ngày nào đó hoàn toàn không có, để cho yêu tinh nhỏ Nhan Nhiễm rời đi, cũng không tổn thất gì.

Bây giờ Tần Tấn Lê bỗng nhận ra, chú mèo nhỏ này luôn ảo tượng cách ăn thịt anh. Mèo ăn cá là thiên tính, đặc biệt là yêu tinh đã hóa hình, họ càng muốn ăn thịt nuốt chửng kẻ thù tự nhiên có linh khí để chiếm lấy linh khí của đối phương. Mèo nuôi nhốt có nên tiêm phòng gì không nhỉ?

Rồi Nhan Nhiễm cào anh.

Nhan Tiểu Miêu ở hình mèo, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, trượt tay."

Tần Tấn Lê đờ đẫn nhìn mu bàn tay mình.

Nhan Nhiễm lợi dụng lúc đối phương không cử động, ôm lấy tay Tần Tấn Lê, lao tới cắn thêm một cái nữa rồi chạy đi: "Xin lỗi, trượt răng." Giọng đầy tiếc nuối, da quá cứng, cắn không được.

Tần Tấn Lê: "..."

————

Một đĩa tôm chắc chắn không đủ ăn, Nhan Nhiễm định ra ao cá vớt thêm, kéo Vương Nhất Minh ra ngoài, cậu nhìn ngọn núi lớn phía sau thôn, đột nhiên nói: "Tôi muốn ăn thịt thỏ, trên núi có thỏ không?"

"Có, trên núi không ít thú rừng, gà rừng, thỏ, vịt trời, may mắn có thể bắt được, hai năm trước còn nghe cụ già trong thôn nói có con gấu mù chạy ra ngoài." Vương Nhất Minh nhìn đồng hồ: "Bây giờ đã 10 giờ rưỡi rồi, vào núi cũng phải 11 giờ, chúng ta hôm nay không đủ thời gian đâu."

Nhan Nhiễm đút tay vào túi, tiếc nuối nói: "Tôi muốn ăn gà rừng, vịt trời, thỏ, thôi được rồi, cho chúng nó sống thêm một ngày vậy, hôm nay ăn cá cũng được. Ngày mai dẫn mọi người đi bắt thỏ, mùa hè cũng đến rồi, mùa đông còn xa lắm sao? Đám thỏ con kia chắc cũng chán sống rồi."

Hôm nay không có thời gian ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ, nhiều fan nhớ Nhan Nhiễm muốn được nhìn thấy mặt cậu, Vương Nhất Minh vừa hay quay lại đoạn hội thoại vừa rồi rồi đăng lên ῳɛıცơ: Ông chủ nói, ngày mai sẽ dẫn mọi người đi bắt thỏ. (mặt chó vui mừng vỗ tay)

Bình luận lập tức sôi sục:

Tôi thay mặt thỏ cúi đầu cảm ơn lão đại đã tha mạng hôm nay!

Trước đây tôi tưởng trở thành con cá rất nguy hiểm, dù bạn có đẹp hay xấu, có đặc điểm gì hay không, bạn vẫn có thể bị ăn tùy theo tâm trạng của người khác. Giờ thấy các loài khác cũng không an toàn cho lắm.

Đậu xanh! Thực đơn bất ngờ mở rộng, anh trai nhỏ sau này có ăn thịt người không?

Anh trai nhỏ có muốn nếm thử thịt ba chỉ trên bụng tôi không? Mềm mềm đó ~

Mùa hè có quan hệ gì với thỏ vậy? Cậu cứ nói thẳng muốn ăn thỏ đi, chúng tôi cũng không phản đối đâu!

Thỏ dễ thương vậy mà, nhất định phải ăn nhiều thỏ!

...

Nhan Nhiễm đọc các bình luận cũng bị sốc, gan con người bây giờ càng ngày càng lớn, không phải bọn họ nên khóc lóc nói: Thỏ dễ thương như vậy, sao có thể ăn thỏ chứ? Sao khi nói bắt thỏ ăn mà họ lại hào hứng hơn cậu, đúng là thói đời, lòng người không còn trong sáng.

Nhan Nhiễm bắt được một con cá lóc đen nặng hơn hai mươi cân, dùng dây cỏ buộc lại rồi mang về nhà, làm sạch xong chặt ra thành vài khúc, làm thành cá sốt tương, hầm một nồi to sôi sùng sục. Làm xong, cậu cố ý múc ra một đĩa lớn, bảo Vương Nhất Minh mang sang cho chú Lý: "Chúng ta không thể ăn không tôm của người ta được, đây là đáp lễ."

"Ừm ừm, đợi chút đã, anh chụp ảnh trước." Vương Nhất Minh sắp xếp lại mấy cái đĩa trên bàn, lấy điện thoại ra, bật filter làm đẹp, rồi chụp một tấm, đăng lên ῳɛıცơ.

Bữa trưa hôm nay là tôm hùm đất xào cay, canh cá lóc nấu lửa lớn, bắp cải xào, cải thìa hấp và canh đậu phụ. Còn có bánh bao nhân ngũ cốc với rau do thím Vương chế biến đặc biệt ╮(‵▽′)╭

Đúng rồi, đĩa này là ông chủ đưa cho chú Tiểu Lý, gọi là đáp tôm báo cá.

Bây giờ Nhan Nhiễm là tân binh đang lên nhanh trong giới mạng xã hội, người theo dõi càng nhiều tất nhiên cũng có fan lẫn antifan, có khen thì có chê. Còn một loại gọi là antifan chuyên nghiệp, dù bạn làm gì họ cũng không vừa mắt. Chửi bới vô căn cứ rằng chắc chắn cậu nấu ăn dở, làm xiếc, bán mặt. Giờ đây hành động đơn giản của Nhan Nhiễm khiến nhiều người khen ngợi nhưng cũng có người chửi: Làm xiếc! Không làm xiếc thì chết à?! ( truyện trên app T𝕪T )

Dĩ nhiên, kết quả là bị tiểu đội Móng Vuốt Mèo dập chửi trở lại: Cố tình gây sự thì câm miệng lại! 

Tiểu đội Móng Vuốt Mèo lên, ai sợ ai còn chưa biết!

Sau bữa ăn, Vương Nhất Minh phun tào với Nhan Nhiễm: "Mấy người trên mạng ngày càng khó chiều rồi, nói chửi liền chửi, nhưng mà fan cậu còn rất mạnh, bây giờ đã bắt đầu bảo vệ cậu rồi."

Nhan Nhiễm xách bình nước, trước khi ra ngoài trước tiên đổ đầy một bình, cậu cũng cảm nhận được, năng lượng tín ngưỡng so với linh khí trước đây hình thành đã nhiều hơn vài sợi xương cá, mặc dù vẫn còn ít tới tội nghiệp, nhưng cậu đã rất thỏa mãn, một ngày nào đó, những sợi năng lượng tín ngưỡng nhỏ như xương cá này sẽ to như xương đầu cá, rồi từ xương đầu cá biến thành cả con cá, cá con lớn thành cá voi to tướng, cũng nhờ lời chỉ dạy của lão đại. Tuy nhiên cậu cũng buồn bực: "Tôi đâu có đắc tội bọn họ, tại sao con người lại làm tổn thương người xa lạ trên mạng như vậy?"

Vương Nhất Minh cắn đậu phộng răng rắc, trào phúng: "Trên mạng nói không cần chịu trách nhiệm mà, ai cũng không biết ai, làm nghề này, cậu cần tìm hiểu về đám anh hùng bàn phím. Còn một loại càng tồi tệ hơn đám đó, đó là những kẻ lên mạng để phát tiết. Có lúc anh hùng bàn phím bị xúi giục, ɕảɷ thấy mình đại diện cho công lý, còn bọn trút giận thì khác, chúng có lẽ nhát trong đời thực, lên mạng để tìm ɕảɷ ɠıáɕ tồn tại, chuyên chửi người lạ, không quan trọng bạn là ai, chửi xong rồi tính."

Nhan Nhiễm đậy chặt nắp ấm nước, treo lên cổ, quyết định khi quay về sẽ mua quyển vở nhỏ, sau này ghi lại tên những người mắng cậu, rảnh rỗi không có việc làm thì lấy ra đọc tới đọc lui, nguyền rủa bọn họ không giàu nổi.

Vương Nhất Minh phun vỏ đậu phộng, nhắc nhở nói: “Hai người các cậu đi ra ngoài, một bình nước vậy đủ không?”

Nhan Nhiễm mỉm cười vỗ vỗ ấm nước: “Đủ rồi, yên tâm đi.”

Thật ra, cậu không thích uống nước, nước này là chuẩn bị cho lão đại, trên phim hoạt hình có cảnh, sau khi Kappa lên bờ vì quá khát mà té xỉu ở ven đường, nếu lão đại bị vậy, cậu liền tưới nước lên đầu anh, một lọ là đủ rồi.

————

Đập Song Ba dựa gần núi Vân Lương, cách phía nam thôn Đại Vương khoảng mười mấy dặm, diện tích 120 km2, một nửa bị người dùng lưới vòng lại chia thành từng khu, nuôi cá bột. Một nửa là để mở, rất nhiều người thích đi câu sẽ tới nơi đó thả câu, thấy hứng thú còn có thể cắm trại dã ngoại, leo núi một chút, vậy nên người trong thôn Đại Vương thường xuyên nhìn thấy bên ngoài thôn có khách du lịch đi ngang.

Vừa tới gần chân đập nước, tai Nhan Nhiễm đã nhanh nhạy nghe được tiếng của hai đám người đang cãi nhau, cãi còn rất dữ.

Giọng người phụ nữ bén nhọn tức giận đùng đùng quát: “Chúng tôi đang làm việc thiện, cho chúng nó một cơ hội sống! Ông chẳng lẽ muốn thấy chúng nó chết sao? Sao ông lại không biết tôn trọng sinh mệnh thế hả!”

Người đàn ông trung niên khó chịu nói: “Cô cho chúng nó cơ hội sống, có thể cho tôi sống hay không hả! Đập chứa nước này của tôi là nuôi cá bột, cô lại thả mấy con cá Kσı rồi rùa đen xuống, chúng nó ăn tạp, cái gì cũng ăn được, cá bột cũng không buông tha, lỡ như bị lai tạp tôi bán thế nào?”

Người phụ nữ khịt mũi khinh thường: “A! Thật là nực cười, cái đập nước lớn như vậy chúng nó có thể ăn được mấy con cá của ông? Loại người như ông tôi thấy nhiều rồi, ăn vạ chứ gì, ông bao nhiêu tuổi rồi, cũng không phải tàn phế, có biết xấu hổ hay không?”

Cái tai thính của Nhan Nhiễm run lên, tò mò nghiêng đầu nhìn đám đông ở xa, không nhịn được hiếu kì, nóng lòng muốn lại giúp nói: “Anh Cá, chúng ta đi xem đi, thương nhân loài người đáng thương kia gặp rắc rối, chúng ta phải làm một con yêu tinh tốt lấy việc giúp người làm niềm vui, cứu ông ấy khỏi nước sôi.”

Đôi mắt Tần Tấn Lê đã xem chán mọi vật trên thế gian nên dần như giếng cổ không chút gợn sóng, giờ phút này lại lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, thầm bực chính mình chắc chắn là bị trúng tà, bị một con yêu tinh nhỏ lăn hai vòng trên người, xoa bóp vài cái là bị dụ đi ra ngoài, đúng là vớ vẩn!

Tiểu Nhiễm đã lặng lẽ tiếp cận rìa đám đông, từ câu chuyện của những người xung quanh cậu nghe hiểu ra là, thỉnh thoảng có người mang cá chép và rùa cùng các loài động vật thủy sinh khác đến hồ chứa nước thả về tự nhiên, lần này họ thả thẳng vào khu nuôi cá bột của người ta, và bị nhà thầu khai thác bắt gặp, nên hai bên xảy ra cãi vã.

Những người đứng xem vẫn bàn tán sôi nổi: “Theo lý mà nói, họ đã dựng biển cấm phóng sinh rồi mà, chị này không nên đến đây thả, mà còn là Phật tử nữa kìa, ăn mặc cũng khá thời trang, chỉ là giọng điệu nói chuyện hơi thiếu khách sáo thôi.”

Một chàng trai đeo kính nói: “Nước M từng gặp tai họa cá vàng đấy, theo đó người nước M nhập cá vàng từ nước R trong một thời gian dài, năm 1973, một số con cá vàng vô tình rớt xuống sông địa phương, rồi thì kinh khủng luôn, cá vàng không có kẻ thù tự nhiên, sinh sôi nảy nở nhanh chóng. Vài năm sau, những con cá vàng chiếm đóng hơn mười hồ, cá hồi trong hồ không thể tranh thức ăn với cá vàng, dẫn đến sụt giảm sản lượng lớn, ngư dân địa phương gần như khóc chết.”

Lời này khiến những người xung quanh vô cùng tán đồng, nhìn thanh niên nói ra điều đó với ánh mắt khâm phục: “Cậu cũng biết nhiều thế, giỏi lắm đấy~”

Chàng trai vô thức vỗ ngực tỏ vẻ rất vinh dự. Tuy họ đều ɕảɷ thấy chị Phật tử kia không đúng, nhưng không ai muốn lên tiếng nói giúp ông chú, bởi vì chị ta lái xe khá sang, ăn mặc cũng rất thời thượng, người bình thường không muốn dính vào rắc rối.

Cuối cùng, người phụ nữ miệng lưỡi sắc bén giành chiến thắng, không cần bồi thường một đồng nào, mở cửa chiếc xe mới mua của chị ta, nghênh ngang rời đi.

Tiểu Nhiễm đã nghe hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn chiếc xe mới kia, giơ tay lên, vớ lấy trong hư vô một sợi tơ vàng mỏng như sợi tóc trên người phụ nữ. Người bất ngờ nhất lại chính là Tiểu Nhiễm, cậu chớp chớp mắt, vui mừng nắm chặt nắm tay, trước đây cậu chỉ lấy được năm phân vận may của con người, bây giờ đã gấp ba lần so với trước! Sử dụng sức mạnh của năng lượng tín ngưỡng để tu luyện để trở nên thật là mạnh!

Còn có miếng thịt rồng kia, thật sự… có hiệu quả.

Ông chú nuôi cá đã sắp tuyệt vọng rồi, cô gái kia thả vào không ít, cái thùng đó có đường kính tới một mét, đổ hơn phân nửa, còn đều là mấy cá Kσı rất lớn. Ông vòng một mảnh này để nuôi cá giống nhỏ, năm nay mới vừa nuôi, con nhỏ nhất chỉ có năm centimet, này không phải trở thành cơm cho tụi cá Kσı ăn sao?

Nhan Nhiễm nhanh nhẹn chui vào trong đám đông, vỗ vai ông chú, đem vận tài lộc đưa vào cơ thể ông chú, cười tủm tỉm nói: “Ông chú đừng nóng giận, cháu giúp chú vớt mấy con cá đó lên.”

Người xung quanh bị lời này của cậu chọc cười: “Đập nước lớn như vậy, có mấy con cá Kσı, cậu vớt thế nào?”

“Thằng nhóc, cậu cũng đừng thêm phiền.”

Ông chú nuôi cá cũng ɕảɷ thấy Nhan Nhiễm nói bậy bạ, tâm tình của ông vốn đang khó chịu, bị người xung quanh nói vậy, ông tức giận nói: “Cậu có thể ở dưới tình huống không làm chết cá bột của tôi vớt hết mấy con cá Kσı kia ra, thì hôm nay tôi cho cậu ba trăm cân cá bột.”

 

Mắt Nhan Nhiễm sáng lên, ngượng ngùng xoa xoa tay: "Thật á? Vậy, vậy thật ngại quá."

—————

Tác giả có lời muốn nói: 

Tần Tấn Lê: Tôi thế nhưng bị một con mèo dỗ dành, quá vớ vẩn!

Nhan Nhiễm: Anh Cá thấy thoải mái chứ, có cần thêm nước uống, thức ăn không?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play