Tông Lan đang quét dọn nhà cửa bỗng cầm điện thoại lên.

Giọng điệu của L tràn ngập sự hả hê trên nỗi đau của người khác.

[Tin không may về một bệnh nhân rắc rối.]

Sau khi được đưa ra khỏi siêu thị vào buổi sáng, Tông Lan còn chưa sờ vào điện thoại.

Một phần vì mỗi lần nhìn thấy L, cậu lại không khỏi muốn xóa sổ, phần khác vì huyết áp đang dần tăng cao của mình.

Tuy nhiên, dường như người này đã sửa đổi chương trình hệ thống trong điện thoại của cậu, chỉ cần gửi tin nhắn trên mạng xã hội thì dù có ở phần mềm nào cũng có cách để thông báo cho cậu.

Không cầm điện thoại trên tay thì chuông điện thoại cứ liên tục báo. Cầm điện thoại trên tay thì từ trang app nhảy thẳng vào trang trò chuyện, không thì cứ thông báo sau màn hình, trừ khi vào xem thì mới biến mất.

Tông Lan nghĩ, may là cậu không chơi game, nếu không loại spam như L này chết vạn lần cũng không đủ.

Xem xong tin nhắn, cậu tiện tay thả điện thoại trở lại sofa mà không buồn trả lời, coi như đã xem.

Dù sao cũng không phải tin tức gì quan trọng, thêm một phiền phức cũng không nhiều, bớt một phiền cũng không ít.

Tông Lan quay đầu nhìn khắp phòng rồi thở dài.

"Sao lau bao lâu rồi mà vẫn bẩn thế này."

Cậu ném cái chổi sang một bên, cúi xuống mở ti vi rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Thuê lao công đến giúp dọn dẹp thì không thể, cả đời cũng không thể, thà cậu mệt nhọc dọn dẹp, lau chùi còn hơn bỏ thêm một đồng tiền thuê người làm việc vặt!

Màn hình ti vi lóe sáng với dải màu, xuất hiện người dẫn chương trình xinh đẹp cùng giọng nói ngọt ngào.

Điểm duy nhất đáng tiếc là đây không phải bản tin thời sự mà cậu yêu thích, cũng chẳng phải giới thiệu phim truyền hình, mà là phần thưởng truy nã.

"Hiện đang phát tin về tội phạm truy nã thuộc liên minh Hoa Hạ... Xin nhắc lại, nếu gặp những người trong hình ảnh trên xin đừng hấp tấp tiếp cận, chờ thoát khỏi nguy hiểm hãy báo cáo."

Một hàng ảnh chụp, bao gồm ảnh đời thường, ảnh do camera giám sát lén chụp, thậm chí có người còn tạo dáng chữ V trước camera. Tuy nhiên, số tiền thưởng cho những người biến dị này không cao lắm, một số được đánh dấu là người bình thường và phần thưởng tối đa cho việc cung cấp manh mối chỉ có thể là năm mươi ngàn nhân dân tệ.

Sau khi thông tin hình tội phạm truy nã liên minh Hoa Hạ, tin tiếp theo là bảng xếp hạng quốc tế.

"Dưới đây là những tội phạm biến dị cực kỳ nguy hiểm, nếu gặp phải hãy lập tức chạy trốn, lại nhắc lại, gặp phải thì hãy lập tức chạy trốn, đừng dừng lại!"

Nhìn số tiền thưởng dưới bảng xếp hạng quốc tế, Tông Lan vốn định đổi kênh liền hứng khởi trở lại.

Cậu nhớ tới tên Deidara, thành viên ɬų đạơ ɧộı mà mình vừa hạ gục sáng nay.

Cậu biết về ɬų đạơ ɧộı, ງiá໐ phái bí mật mạnh nhất thế giới theo truyền thuyết, cộng đồng người hâm mộ cuồng nhiệt trên mạng có thể quây quanh trái đất ba vòng, không lâu trước đây Tông Lan từng chứng kiến vụ xả súng đẫm máu do người hâm mộ cuồng nhiệt gây ra trên đài truyền hình.

Trừ điều đó ra thì kiến thức của Tông Lan về ɬų đạơ ɧộı chỉ giới hạn ở những lời bàn tán và bịa đặt trên diễn đàn của các thành viên.

Ví dụ như thành viên ɬų đạơ ɧộı tự hào khi lên bảng xếp hạng quốc tế, khiến người ta khó mà không nghi ngờ bên trong có chỉ tiêu kỳ lạ nào đó, như xem bảng xếp hạng thế giới là chỉ tiêu thưởng cuối kỳ.

Hay như Đệ nhất Giám mục của ɬų đạơ ɧộı bây giờ có sức mạnh không thể lường được, cho đến nay vẫn ổn định top 3 bảng xếp hạng quốc tế, tiền thưởng treo cao ngất ngưởng.

Hay như ɬų đạơ ɧộı có thể làm mưa làm gió bao năm qua là nhờ vào hội trưởng bí ẩn, có thể so sánh với Đệ nhất Chủ tịch, người mạnh nhất nhân loại bây giờ.

Nhưng cũng có người nói, có thể ngang ngửa với Đệ nhất Chủ tịch thì chỉ có Đệ nhất Giám mục. Hội trưởng ɬų đạơ ɧộı chỉ là kẻ có tâm cơ, thao túng quyền lực, thực chất có lẽ chỉ là người bình thường, cuối cùng cũng chẳng ai từng thấy gã ra tay.

Có thật hay không, cũng chẳng ai biết những tin đồn này.

"Dù sao Deidara cũng là người của ɬų đạơ ɧộı, tiền thưởng chắc không ít."

Tông Lan nhớ lại thái độ Dư Chí Cường lúc đó như thể phải đối mặt với đại địch, con mắt sắp lòi ra ngoài, cậu cảm thấy Deidara ít nhiều cũng là nhân vật nguy hiểm.

Theo tiêu chuẩn tiền thưởng dành cho tội phạm bị truy nã quốc tế trên TV, số tiền nhận được sẽ đủ để cải tạo phòng khám nhỏ và thay thế bằng thiết bị mới.

Nếu không thì cơ sở vật chất cũ kỹ, đèn mờ, hành lang chật hẹp, mặt tiền bẩn thỉu, cho dù bệnh nhân ŧâɷ ŧɦần có bệnh ŧâɷ ŧɦần thật thì cũng không thu hút được mọi người.#𝖙y𝖙novel.com

Bên kia, người dẫn chương trình trên tivi cuối cùng cũng nhắc tới thành phố căn cứ Giang Châu.

"Dưới đây là danh sách tội phạm truy nã thường trú tại thành phố căn cứ Giang Châu..."

Tội phạm trên bảng xếp hạng thế giới ít có ảnh chụp rõ mặt, chủ yếu là mô tả ngoại hình, có ảnh thì cũng là những bức ảnh khá rùng rợn, như bức đang phát trên màn hình.

"Ripper, một dị nhân không rõ cấp bậc, là một thành viên của Giáo hội Lột da, một kẻ giết người hàng loạt mới đang lẩn trốn và chuyên săn lùng những người biến dị. Gã ta thích tra tấn con mồi, mổ bụng và lấy đi nội tạng tươi một cách tàn nhẫn. Trong một lần còn tra ra hiện trường có dấu vết nấu ăn, có khả năng gã cũng là một kẻ ăn thịt người.”

Ồ.

Tông Lan cảm thấy gã chắc chắn có rất nhiều điểm chung với nhân vật chính phim Hannibal.

Kèm theo lời giải thích của người dẫn chương trình, màn hình dần hiện lên một bức ảnh.

Có vẻ như là cắt từ camera giám sát, phần viền hơi mờ, mơ hồ nhìn thấy chỉ có vết máu loang lổ dưới mặt đất và trên tường xung quanh, ở giữa có một khối thịt nát nhão được làm mờ và màu máu cũng bị được qua xử lý, nhìn sẽ không quá kích động thị giác.

Ở giữa là một thiếu niên.

Dùng từ thiếu niên để miêu tả có vẻ không chính xác lắm, nhưng dùng từ thanh niên lại có phần trưởng thành quá.

Thực tế, người đứng đó quả thật là một thiếu niên trạc chừng mười sáu tuổi.

Toàn thân cậu ta đầy máu, tay trái cầm một vật gì đó vẫn nhỏ giọt máu xuống đất, nhìn ánh sáng chiếu ra, có vẻ là một cái kìm phẫu thuật lớn đã qua cải tiến, cực kỳ sắc bén.

"Kìm cắt xương sườn dùng cho pháp y, được cải tiến à?"

Tông Lan nhìn chằm chằm cái kìm phẫu thuật đó mấy lần.

Hiện giờ trên thị trường không còn sản xuất loại kéo kiểu này nữa.

Ước gì cậu biết mua nó ở đâu, trông có vẻ rất hữu dụng.

Sau khi biết rằng bắt tên Deidara có thể nhận được khoảng hai trăm ngàn nhân dân tệ tiền thưởng, Tông Lan lựa chọn đổi kênh và tìm đến kênh phim truyền hình yêu thích của mình.

Bộ phim đang phát không phải phim cậu yêu thích nhất là [Bác sĩ quái y] hay [Hannibal], mà là bộ phim truyền hình mang tên [Hoa hồng có gai.]

Tông Lan chưa xem phim này, nhưng những cảnh quay dường như đều nói về đạo đức gia đình.

Tuy nhiên, với suy nghĩ học hỏi thêm kiến thức phổ thông, lấp đầy khoảng trống tri thức do mất trí nhớ, cậu vẫn đặt điều khiển xuống, để hình ảnh dừng ở đây sau đó vươn vai đứng dậy rồi tiếp tục dọn dẹp. ( truyện trên app T𝕪T )

Không biết từ lúc nào, bầu trời bắt đầu tối sầm lại.

Xa xa vang lên tiếng sấm rền.

Tông Lan ngẩng đầu lên nhìn trong lúc lau bàn phẫu thuật.

"Nhìn mây thế kia chắc là mưa rào. " Là loại sẽ ngừng sau một lát.

Đôi lúc Tông Lan thực sự rất cảm ơn internet tiện lợi.

Cậu tỉnh dậy trên bàn phẫu thuật với ký ức trống rỗng. Nhưng bây giờ chỉ mới qua vài ngày, với sự trợ giúp của mạng và ti vi, phụ trợ cho trí nhớ siêu phàm của mình, cậu đã học được rất nhiều thứ, trông không khác gì người bình thường.

"Cuộc đời thật khó lường mà."

Ai cũng nghĩ không tới, cách đây vài ngày, Tông Lan còn đau đầu vì tiền.

Hôm nay, cậu không chỉ có một số tiền lớn trong túi, còn gia nhập ba tổ chức người biến dị lớn với những quyền lợi và đãi ngộ tuyệt vời như trên tivi đã đề cập. Cấp trên không những rất hài lòng về cậu mà còn có một khoản tiền thưởng hàng trăm ngàn đang chờ cậu đi lĩnh.

Đúng là con người chiến thắng mà!

Đúng lúc đó, ngoài cửa kính bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Cửa kính đầy sương mờ hiện lên bóng một người: "Xin hỏi có bác sĩ không?"

Còn bệnh nhân à?

Tông Lan ném cái khăn lau xuống thùng rác.

Trong khoảnh khắc cánh cửa kính mở ra, đôi mắt cậu lóe lên chút gợn sóng khó nhận ra.

Nhưng mà khuôn mặt này có vẻ hơi quen quen.

Quen đến mức vừa xuất hiện trên màn hình ti vi.

Sự khác biệt chỉ là một bên thì mờ ảo, một bên thì ཞõ ཞàŋɠ thôi.

"Bác sĩ."

Thiếu niên bên ngoài ngước đầu lên, dưới chiếc cằm nhọn hoắt vẫn còn vương vấn vệt máu.

Trên mặt cậu ta là sự cáu kỉnh chưa vơi hết, cậu ta giơ chiếc kìm phẫu thuật đẫm máu trong tay lên, để lại nước mưa và vết đỏ chói trên chiếc áo blouse trắng của Tông Lan.

"Chlorpromazine và quetiapine, ở đây chắc phải có chứ?"

...

Nói thật, Tông Lan hơi bất ngờ.

Không phải bất ngờ vì mình may mắn gặp phải một kẻ giết người hàng loạt đang bị truy nã ráo riết trên ti vi, mà là bởi vì có người hỏi phòng khám ŧâɷ ŧɦần của cậu có thuốc chlorpromazine và quetiapine không.

"Tôi tưởng lúc gõ cửa cậu sẽ chú ý đến biển hiệu bên ngoài." Tông Lan hoàn toàn bỏ qua cái kìm đang áp vào ngực mình, khó hiểu hỏi lại: "Phòng khám ŧâɷ ŧɦần mà không có loại thuốc này thì thật kỳ quặc đúng không."

"... Đưa đây cho tôi."

Ngoài dự liệu, Tông Lan từ chối ngay: "Không được."

"Tôi là Ripper, chắc hẳn anh đã nghe nói về tôi rồi, ban nãy ở ngoài tôi có nghe thấy tiếng tivi của anh.”

Cây kéo đang áp vào ngực cậu bị ấn thêm một chút, giọng nói của tên thiếu niên mang thêm vài phần hung hăng: "Chưa kẻ nào dám từ chối yêu cầu của tôi."

Người dân bình thường sống ở thành phố Căn cứ Giang Châu gần như đều biết gương mặt này.

Ripper là một trong số ít tội phạm biến dị được lan truyền rộng rãi hình ảnh bên ngoài, có độ nhận diện cao. Chưa kể phía sau còn có tổ chức ງiá໐ phái Lột da khổng lồ.

Các đài truyền hình địa phương như thiếu điều cầm loa phóng thanh để lan truyền hàng ngày về hành động của hắn.

Tuy nhiên, cậu không biết có nên nói hay không, người này tự giới thiệu thân phận một cách nghiêm túc như vậy, thật sự là tên ngốc kỳ lạ.

"Ừm, tôi biết." Tông Lan nói: "Trên ti vi nói cậu chỉ giết người biến dị, không giết người bình thường. Tiếc là, tôi là người bình thường, giết tôi đã chẳng có tiền lại còn không lấy được thuốc. Mua bán như này lỗ lắm đấy."

"..."

"Mà hơn nữa."

Bác sĩ mặc áo blouse trắng chậm rãi dời tầm mắt: "Tay cậu cứ run lên, có phải tay cầm kìm không vững không?"

"Đặt cái kìm chỉ vào vị trí này, cho dù bây giờ cậu đâm xuống, thậm chí tôi không thạo võ, cũng có thể phản công nhanh chóng đấy. Tôi đoán cậu chắc chắn chưa học qua sơ đồ giải phẫu cơ thể người."

Bất ngờ thay, thiếu niên cúi đầu trước mặt bắt đầu run rẩy dữ dội hơn.

Phía sau cậu ta, mưa rào ào ào đổ xuống, làm ướt mái tóc đen dính đầy vết máu.

"Lệnh truy nã nói cậu đã giết ít nhất mười người biến dị, chắc không phải lần đầu giết người, không thể mắc sai lầm cấp thấp như vậy."

Tông Lan duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng đẩy cái kìm trên ngực sang một bên.

Điều kỳ lạ là người trước mặt không hề có động thái chống cự mà để mặc cho cây kìm bị đẩy sang một bên trong tuyệt vọng, cuối cùng yếu ớt buông xuống.

"Thuốc chlorpromazine và quetiapine, là cho bệnh ŧâɷ ŧɦần phân liệt?"

Nhìn thiếu niên đứng trước cửa như con cún ướt, cậu thở dài: "Hai loại thuốc này đều là thuốc kê đơn, phải xuất trình đơn thuốc tại nhà thuốc mới có thể mua, không thể tùy tiện kê đơn.”

“Cậu phải đi khám bệnh với tôi trước, tôi mới có thể đưa ra nhận định có nên cho cậu dùng hay không, có phù hợp hay không, đó là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của bác sĩ."

Tông Lan lùi lại vài bước, nhường ra một lối đi bên hông, ra hiệu cho cậu ta đi vào trong.

Một lúc sau, thiếu niên khụt khịt một cái: "Anh không sợ tôi à?"

"À..." Tông Lan suy tư: "Thành thật mà nói, phản ứng cảm xúc của tôi rất ít ỏi, tạm thời vẫn chưa trải nghiệm được cảm giác sợ là thế nào."

Có thể là trước khi mất trí nhớ từng cảm nhận. Tông Lan thêm một câu trong đầu.

Dĩ nhiên, cậu không có ý định tiết lộ điểm yếu mất trí nhớ của mình đi lung tung khắp nơi.

Thiếu niên: "..."

Chết tiệt, bị anh ta lừa rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play