Tông Lan ngồi trên chiếc xe việt dã, tay cầm lon Coca Cola còn dư, nghe Dư Chí Cường giới thiệu cho mình biết.
Người này sau khi nhận Nɦịệლ ҩụ tuyển dụng tất nhiên sẽ cố gắng tối đa để quảng cáo Trung tâm tiếp nhận.
Trước khi Dư Chí Cường biến đổi từng làm công việc bán hàng đa cấp, nên khả năng ăn nói rất giỏi, sau khi ngồi tù vài năm mới được chiêu mộ, nếu không cũng không thể đảm nhiệm công việc này.
Những vinh dự mà anh ta đạt được từ Trung tâm tiếp nhận trong những năm qua nói lên tầm quan trọng của liên minh Hoa Hạ, trong đó luôn chú trọng nhấn mạnh không khí đoàn kết hòa thuận bên trong, điều kiện thực lực đều là hàng đầu.
Tông Lan im lặng lắng nghe, không cắt ngang, cũng không bày tỏ quan điểm.
Thái độ này khiến Dư Chí Cường lo lắng, không khỏi liếc nhìn vài cái.
Phải biết là điều kiện Trung tâm tiếp nhận đưa ra cực kỳ hậu hĩnh chưa từng thấy. Ngay cả ký túc xá nhân viên, trong hợp đồng cũng trực tiếp hứa hẹn sẽ giao một căn biệt thự nhỏ view sông bậc nhất cạnh sông Lan Giang.
Liên minh Hoa Hạ chỉ có bảy thành phố căn cứ, lại chia thành bên trong tường và bên ngoài tường, tài nguyên đất đai hạn hẹp, đặc biệt là những khu vực gần trung tâm không bị ảnh hưởng bởi phóng xạ, có thể nói từng tấc đất từng tấc vàng.
Căn biệt thự view sông bậc nhất cạnh sông Lan Giang được coi là nổi bật nhất toàn thành phố căn cứ Giang Châu. Huống hồ còn có điều hòa trung tâm, nước nóng miễn phí, xung quanh là vườn treo trên không và khu tập thể dục, quan trọng nhất là gần Trung tâm tiếp nhận, độ an toàn đáng đảm bảo.
Phúc lợi này trong Trung tâm tiếp nhận phải dùng ba mươi ngàn điểm tích lũy mới đổi được, Dư Chí Cường cho tới bây giờ vẫn chưa tích đủ điểm đó để đón vợ con từ chung cư ra ở. Có thể tưởng tượng anh ta ganh tị như thế nào khi thấy lợi ích trong hợp đồng.
Người bình thường nghe thấy điều khoản này chắc chắn sẽ vội vàng đồng ý. Huống hồ phía sau còn vô số điều khoản phúc lợi ưu đãi khác.
Nhưng với người biến dị năng lực thanh tẩy thì thích làm gì chả được, không khó hiểu.
Xe việt dã chạy một đoạn đường, Dư Chí Cường cũng nói cả một đoạn đường, nói đến khô cổ, ngẩng đầu lên thì khoảng cách đến điểm đến chỉ còn ba cây số, anh ta mới dừng lại uống nước.
Nói suốt một đường mà không đồng ý. Dư Chí Cường nghĩ, chắc là từ chối rồi.
Có lẽ là do đội Hậu cần đã không chặn thông tin đúng cách, cho phép Quỹ Sinh Mệnh và Hỏa Kỵ sĩ biết được thông tin đó nên đã đưa ra các điều khoản có ưu thế hơn họ.
Những quy tắc cạnh tranh giành người giữa ba tổ chức người biến dị đã hình thành từ lâu, cướp nhân lực của nhau cũng coi là truyền thống. Hội nghị Tiêm Đỉnh cũng ngầm chấp nhận phong tục này, nghe nói là Chủ tịch đầu tiên cũng là người mạnh nhất thế giới loài người tin rằng sự cạnh tranh thích hợp sẽ có lợi cho việc duy trì cảnh giác.
Đây là người có khả năng thanh tẩy mà, Hỏa Kỵ sĩ biết chuyện nhất định chắc sẽ muốn bắt cóc luôn.
Mặc dù Trung tâm tiếp nhận có mối quan hệ rộng nhưng về mặt tài nguyên thực lực vẫn thua kém Hỏa Kỵ sĩ đi tìm tài nguyên từ bên ngoài tường, người mạnh như mây.
Uống xong nước, Dư Chí Cường mới cảm thấy thất vọng mà nói: "Lương chúng tôi cũng khá lắm."
Nhắc đến lương là đã coi như hết chuyện để nói, không còn lối nào nữa rồi.
Có người biến dị nào gia nhập ba tổ chức không phải là để trở nên mạnh mẽ hơn chứ?
Huống hồ người có khả năng thanh tẩy, muốn tiền thì chỉ cần giơ tay là được.
Nhưng sau khi đã nói hết về nhân lực, tài nguyên dự trữ, môi trường thăng tiến, phúc lợi đãi ngộ, thì chỉ còn có thể nói đến tiền, thứ có mùi thiếc tầm thường nhất.
"Mỗi bộ phận đều có tiêu chuẩn lương khác nhau, lấy đội Điều tra làm ví dụ, chủ yếu dựa theo tình hình hoàn thành Nɦịệლ ҩụ, chia 2:8. Nếu trong quá trình thực hiện Nɦịệლ ҩụ có thể bắt được thành viên ງiá໐ phái bí mật... Ví dụ như Deidara rồi giao nộp cho tổ chức, còn có thể nhận thêm một khoản tiền thưởng truy nã quốc tế và thưởng ngoài." #𝖙y𝖙novel.com
"Thường ngày chúng tôi hoàn thành một Nɦịệლ ҩụ không chỉ có điểm, còn được hưởng trợ cấp nghỉ phép, những kỳ nghỉ này hoàn toàn có thể để dồn lại. Ngày nghỉ chắc chắn được nghỉ, không có chế độ điều chỉnh thời gian làm bù ghét cay ghét đắng, làm thêm giờ đều được bồi hoàn. Ngoài tiền, điểm Nɦịệლ ҩụ tích lũy còn có thể đổi các loại trang bị tăng cường sức mạnh hoặc đồ vật tài nguyên hiếm ở bên ngoài tường ở trung tâm mua sắm của Trung tâm tiếp nhận."
Điều Dư Chí Cường không chú ý là khi anh ta nói đến "Tiền lương", chàng trai tóc đen phía sau mới dời mắt khỏi cửa sổ, trong ánh mắt hiện lên vài phần nghiêm túc.
"À, tới rồi."
Đang nói hăng say, chiếc xe việt dã dừng lại ven đường.
Mặc dù nội bộ đã thống nhất lái chậm nhưng thế quái nào mà con đường này không gặp tắc đường một xíu nào, dù có đi chậm nữa cũng không kéo dài hành trình bốn mươi phút thành hai tiếng được.
Mang theo tâm trạng không nỡ, Dư Chí Cường mở cửa xe: "Ông chủ Tông, những gì tôi nói hôm nay đều là tình hình thực tế của Trung tâm tiếp nhận Giang Châu. Nếu cậu có ý định gia nhập với chúng tôi, hãy nhớ liên lạc ngay với chúng tôi..."
"Ừ, tôi đồng ý rồi."
Dư Chí Cường còn đang tận dụng thời gian nói thêm vài câu nữa, nói đến giữa chừng, mới ý thức được Tông Lan vừa nói gì, đột nhiên dừng lại: "Cái gì?"
Tông Lan kiên nhẫn lặp lại: "Tôi nói, tôi đồng ý rồi."
"Vào làm cần làm thủ tục gì? Hợp đồng ký bây giờ à? Đúng rồi, tôi muốn gia nhập đội Điều tra."
"Đợi đã, cậu nói là cậu đồng ý à?"
Dư Chí Cường lựa chọn bỏ qua câu cuối cùng.
"Đúng thế." Tông Lan gật đầu: "Tôi rất hài lòng về mức lương của các anh."
Còn có thể nhận thêm tiền thưởng truy nã quốc tế.
"Hơn nữa mọi người cũng khá tốt, giúp tôi mang cả xe đẩy đồ về mà không lấy tiền."
Ý chính của câu này là không lấy tiền, nâng cao cảm tình của Tông Lan lên rất nhiều.
Trước đó biệt thự và đội ngũ nhân lực đều là ảo. Cái trước chỉ có thể ở miễn phí khi đi làm, không thể chuyển nhượng hay mua bán; còn cái sau, thực ra Tông Lan không có ý định nâng cao trình độ chuyên môn của bản thân, cậu cảm thấy mặc dù mất trí nhớ nhưng trình độ y thuật vẫn rất cao, chỉ cần xem video là có thể học ngay, không cần ai chỉ dạy.
Hôm qua xem video rồi lấy đạn ra trên người bệnh nhân sống, thực ra đó là lần đầu cậu tiến hành phẫu thuật thực tế trên cơ thể người, nói ra có thể dọa chết một đám người. Người đầu tiên bị dọa chết chắc chắn là bệnh nhân.
Bác sĩ trẻ cười cười: "Thực ra trước khi xuống xe tôi vẫn đang suy nghĩ, nhưng các anh thành ý quá, nên tôi đổi ý."
Dư Chí Cường cũng không ngờ cậu lại đột ngột đổi ý ở phút chót, vui mừng khôn xiết, vội vàng hỗ trợ: "Ôi trời, không mang theo giấy tờ vì cần đóng dấu lưu, có thể phải qua trụ sở ký. Nhưng bây giờ có thể trực tiếp ghi âm giọng nói, chỉ cần xác thực qua là coi như chính thức trở thành thành viên của chúng tôi, hợp đồng chỉ là thủ tục pháp lý chính thức mà thôi."
Tông Lan làm theo lời anh ta nói, gọi điện thoại tới Trung tâm tiếp nhận, xác thực giọng nói.
Cả quá trình thao tác không tốn đến ba phút.
"Điều tra viên Tông Lan thân mến, chào mừng bạn đã gia nhập Trung tâm tiếp nhận Giang Châu. Một tháng trước khi nhập ngũ là tháng hướng dẫn tân binh, có việc gì cần xin hãy gọi số này bất cứ lúc nào. Hợp đồng nhập ngũ của bạn đã in xong, vui lòng tới Trung tâm tiếp nhận trong vòng ba ngày để xác nhận và ký kết lần cuối. Ký tên Abel." ( truyện trên app T𝕪T )
Khi giọng Abel vang lên từ loa ngoài, Dư Chí Cường như trút được gánh nặng.
Ngay sau đó, tai nghe của anh ta vang lên tiếng reo hò của cả đội Điều tra, bộ trưởng nói thẳng anh ta đã lập công lớn, mang lại tiền thưởng gấp bội cho toàn bộ tháng này, hai ngày nữa sẽ mời anh ta ăn tôm hùm Boston.
"Đúng rồi, ông chủ Tông, xe mua đồ của cậu."
Dư Chí Cường hớn hở giúp khuân cái xe đẩy từ cốp xe ra rồi đặt xuống đất.
Đúng vậy, họ cũng mua luôn cả cái xe đẩy.
Sau khi hiểu rõ chàng trai trẻ trước mặt kia là người biến dị có khả năng thanh tẩy, thái độ của Dư Chí Cường đột ngột thay đổi một trăm tám mươi độ, vô cùng nịnh hót.
Huống hồ bây giờ họ còn là đồng nghiệp, có quan hệ tốt chỉ có lợi không hại.
Còn việc người thanh tẩy rất có thể sẽ được bảo vệ, không thể gia nhập đội Điều tra bộ tuyến đầu chiến đấu như thế là việc nhỏ không đáng kể, Dư Chí Cường nghĩ, thôi thì cứ lừa người ta vào trước đã!
"Vậy thế này, ông chủ Tông, ngày mai tôi qua đón cậu đi ký hợp đồng bổ sung ở trụ sở nhé?"
"Được." Tông Lan gật đầu.
"Hẹn gặp lại ông chủ Tông ngày mai." Dư Chí Cường vẫy tay trong xe, nụ cười rạng rỡ hơn cả hoa.
Không thể phủ nhận, cách gọi ông chủ Tông nghe sướng tai hơn gọi bác sĩ Tông nhiều.
Tông Lan đứng trước cửa phòng khám, nhìn chiếc xe việt dã gắn vũ trang in dấu hiệu Trung tâm tiếp nhận rời đi, mới chậm rãi cúi xuống và kéo cửa cuốn lên.
Vì khu vực này hoang vắng nên Tông Lan hoàn toàn không khóa cửa, dù sao nhà cậu cũng trống trơn, đồ có giá trị nhất là điện thoại mang theo người, không có gì để tên trộm cắp mơ tới.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, rọi sáng căn phòng bừa bộn bên trong.
Tối qua cậu đi ngủ sớm, hôm nay lại thức dậy sớm, Tông Lan vẫn chưa dọn dẹp sạch sẽ. Tình trạng mặt tiền phòng khám tầng một vẫn giống lúc Cảnh Ninh Manh rời đi tối qua, rác vụn và dụng cụ phẫu thuật rải rác khắp nơi, còn vũng máu khô dính đầy sàn.
"Haiz, tiếp tục dọn dẹp thôi."
Tông Lan đứng ở cửa nhìn một lát, đành lấy lại tinh thần xắn tay áo lên.
Trước khi làm việc, cậu nhìn lướt qua tin nhắn L gửi.
[Em yêu, tôi có linh cảm, bệnh nhân đầu tiên của em sắp tới rồi.]
...
Tại nơi khác, Liễu Quốc An đang ngồi bắt tréo chân trên chiếc bàn trên bục cao của Trung tâm tiếp nhận.
Đây là vị trí cao nhất của toàn thành phố Giang Châu, đứng ở đây có thể ngửa đầu ngắm nhìn tháp bạc lấp lánh dưới ánh nắng trên đường chân trời - Tháp Nhọn, nơi thiêng liêng nhất của những người có khả năng đặc biệt trên thế giới - Hội nghị Tiêm Đỉnh.
Rất nhanh, thang máy dẫn lên sân thượng mở ra.
Sau khi cửa mở, hai ông lão tóc bạc phơ bước ra từ bên trong. Một người mặc quân phục, chỉ cần một giây đã có thể lên đường chiến đấu; người còn lại mặc áo blouse thí nghiệm trắng, đầu búi tóc tròn thanh nhã.
"Hai người tới thật nhanh đấy."
Liễu Quốc An cười nói, vừa rót trà từ ấm trà trên bàn: "Uống chút trà Bích Loa Xuân mới hái được ở Động Đình của tôi không?"
"Được chứ Liễu già, mấy tháng không gặp, ông cải tạo sân thượng thành thế này đấy à, ồ! Xung quanh còn gia cố thêm tấm chắn gió giống đội Kỵ sĩ của chúng tôi thế nhỉ, coi đây làm văn phòng mới à?"
Ông lão mặc quân phục bước tới trước, hứng thú đi dạo một vòng trên sân thượng: "Tấm kính này không rẻ đâu, tiền hưu trí trụ sở gửi cho ông, ông lấy đi cải tạo phải không. "
"Chưa chắc đâu, một nửa còn lại có khi dành ra để mua thuốc lá với trà rồi.”
Nhan Đới Nguyệt cầm tách trà lên, chưa ngửi cũng đã cảm nhận được hương thơm tỏa ra từ tách: "Trà cấp đặc biệt à?"
"Trời ạ, ông phát hiện ra hết rồi." Liễu Quốc An nói thế nhưng biểu cảm không giống người bị lộ bí mật mà còn rất đắc ý khoe khoang.
Trà ngon cũng phải để người hiểu trà thưởng thức, nếu cho người không hiểu thì cũng chẳng khác gì bò nhai hoa mẫu đơn.
Nói tới tên kia.