Sáng hôm sau.

Bên bến tàu Bắc Loan Lâm thành.

Tia nắng ban mai đầu tiên của buổi sớm xuyên qua những tầng mây, bao phủ khắp cảng, các hành khách trên du thuyền sắp xếp theo thứ tự thành từng hàng rời khỏi thuyền.

Ngu Thãnh Vãn xen lẫn trong nhóm người dưới con thuyền, nhìn ánh mặt trời màu cam hồng phía chân trời mà hơi thất thần.

Chung Đình Bạch đứng ở bên cạnh cô, nhìn bên sườn mặt cô ∂ịυ ∂àиɢ mở miệng: “Thanh Vãn, hôm qua anh ta có làm khó gì em không? Hay chỉ trực tiếp đưa thuốc cho em thôi?”

Ngu Thanh Vãn lấy lại tinh thần, cô cúi đầu, có hơi ngẩn ngơ nhìn hộp gỗ đỏ trong tay.

Cô cũng không ngờ rằng, tối qua Hạ Trịnh vậy mà lại dễ dàng đưa đồ cho cô như vậy.

Anh chỉ nói mấy câu tàn nhẫn, sau đó lập tức rời đi.

Chưa được bao lâu, cô đã được trợ lý an toàn đưa về phòng mình mà không cần phải suy nghĩ gì, còn đưa thuốc cho cô.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không hiểu được rốt cuộc Hạ Thịnh đến để làm gì.

Nếu để trả thù, anh ta hẳn không nên đưa thuốc đến cho cô mới đúng.

Vì sao lại muốn cho cô mà không có điều kiện gì cơ chứ.

Chung Đình Bạch suy tư một lúc, mở miệng giải thích với cô: “Xin lỗi Thanh Vãn, hôm qua trong buổi đấu giá, anh...”

Ngu Thanh Vãn biết anh ta muốn nói gì, cô cong cong khóe môi, cũng không để ý nói: “Không liên quan gì đến ngài Chung, anh đã cố hết sức rồi.”

Giọng nói của cô ∂ịυ ∂àиɢ lại xa cách, trước sau vẫn duy trì ranh giới mờ nhạt với anh ta.

Sự hối hận trong lòng Chung Đình Bạch lập tức càng sâu thêm.

Tối qua Hạ Thịnh cố ý nâng giá lên đến con số chục triệu, đã lập tức khiến anh ta do dự, cuối cùng quyết định từ bỏ cuộc đấu giá, làm ly gián anh ta và Ngu Thanh Vãn.

Mà anh ta cũng thật sự trúng kế của Hạ Thịnh.

Đáy mắt Chung Đình Bạch hiện lên một mặt lạnh lẽo khó có thể phát hiện ra, nhưng cũng nhanh chóng biến mất tăm.

Ngay sau đó, anh ta lại nhìn về phía Ngu Thanh Vãn, giọng điệu ∂ịυ ∂àиɢ như thường: “Gần đây Hạ thị cố ý ra tay với Dung gia, có chuẩn bị mà đến. Mà Hạ Thịnh...”

Anh ta dừng lại một chút, mới nói: “Chắc chắn không phải người tốt lành gì.”

“Anh chỉ lo lắng, anh ta không phải đến vì nhằm vào tài sản đất đai của Dung thị.”

Nghe vậy, mắt Ngu Thanh Vãn hơi nheo lại, ẩn giấu dưới ánh mắt là sự ảm đảm.

Sao cô có thể không biết rằng Hạ Thịnh đến vì cái gì cơ chứ?

Những năm gần đây, chỉ sợ rằng anh đã hận cô thấu xương.

Lúc này, Chung Đình Bạch lại trầm giọng dặn dò: “Thanh Vãn, em nên tự chăm sóc bản thân thật tốt, khoảng thời gian gần đây tốt nhất chỉ nên ở lại nhà cũ. Mấy ngày tới Dung Dập sẽ trở về, có anh ấy ở đây, anh cũng yên tâm hơn chút.” #𝖙y𝖙novel.com

Ngu Thanh Vãn gật đầu, ánh mắt lo lắng: “Ngài Chung, anh cũng phải cẩn thận.”

Bây giờ cô chỉ lo lắng, bỗng nhiên một ngày nào đó Hạ Thịnh ra tay với Chung gia, sẽ liên lụy đến những người khác.

“Em yên tâm, anh sẽ xử lý thật tốt.”

Ra khỏi cảng, Chung Đình Bạch muốn đưa cô về nhà, nhưng cách đường lớn không xa, xe của Lâm Sâm đã sớm có mặt ở đó.

Ngu Thanh Vãn đi qua đó, đưa hộp gỗ trong tay cho anh ấy.

Đáy mắt Lâm Sâm hiện lên sự kinh ngạc, rồi lại yên tĩnh không một tiếng động che giấu đi, khuôn mặ੮ anh tuấn không còn chút dấu vết nào.

Thật ra anh ấy biết chủ nhân con thuyền đó là ai, người đó muốn phá hủy Dung gia, nhưng lại lấy thuốc làm mồi dụ dỗ Ngu Thanh Vãn lên thuyền, đương nhiên là có ý đồ khác.

Cho nên anh ấy không ngờ rằng, Ngu Thanh Vãn lại có thể dễ dàng lấy được đồ như vậy.

Mắt Lâm Sâm hơi nheo lại, nhớ đến hôm nay là ngày mấy, mở miệng dò hỏi: “Tiểu thư, hôm nay có cần tôi đưa ngài qua đó không?”

Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn sửng sốt một chút.

Hôm nay là ngày theo định kỳ mỗi tháng cô sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại sức khỏe, trước kia căn bản Lâm Sâm sẽ không nhiều chuyện mà hỏi câu này, bởi vì vào lúc Dung Khâm Hoa vẫn còn tỉnh táo, chỉ cần Ngu Thanh Vãn rời khỏi nhà cũ của Dung gia, đi đến đâu cũng sẽ bị người khác giám sát.

Mà bây giờ Dung Khâm Hoa hôn mê sâu, mọi quyền lợi đều ở trên người Lâm Sâm.

Có lẽ anh ấy cũng thật sự cảɷ thấy cô đáng thương, mới buông lỏng việc giám sát hằng ngày với cô.

Lấy lại tinh thần, Ngu Thanh Vãn lộ ra nụ cười chân thật nhất với anh ấy, ꁅươngꁅ mặt dường như vì điều đó mà tăng thêm sự linh động đầy sức sống.

Âm thanh của cô cũng nhẹ ngàng hơn: “Không cần đâu, tôi có thể tự mình đi, cảm ơn anh trợ lý Lâm.”

Ánh mặt trời ấm áp bao phủ lên ꁅươngꁅ mặt trắng nõn như bạch ngọc của người  con gái ấy, lông mi thật dài hạ xuống tạo thành bóng râm nhỏ, nhìn đôi ɷắt hạnh ӝɨɲɦ đẹϼ của cô cong thành hình trăng non, khác hẳn vẻ thiếu sức sống ngày thường.

Lâm Sâm gần như chưa bao giờ được nhìn thấy cô nở nụ cười rực rỡ như vậy, nên không tự giác mà nhìn đến ngây người.

Rất nhanh, anh ấy nhận ra bản thân thất thần, vội vã thu lại tầm mắt, lại khôi phục lại giọng điệu lạnh nhạt như lúc xử lý công việc ngày xưa.

“Vẫn phải nhắc tiểu thư tự đảm bảo an toàn của chính mình, buổi tối đúng giờ quay về nhà cũ.”

Ngu Thanh Vãn tính ngồi xe công cộng đến bệnh viện.

Đối với cô mà nói, Lâm thành thật sự là một thành phố xa lạ, cho dù cô đã sống ở đây được mấy năm rồi.

Sau khi được Dung gia nhận nuôi, cuộc sống của cô gần như chỉ đi đến hai nơi là nhà cũ và bệnh viện, căn bản chưa từng có cơ hội đi quanh nhìn lại thành phố này một chút.

Dung Khâm Hoa thậm chí không cho phép cô ra ngoài đi học, mấy năm nay vẫn mời gia sư đến nhà dạy cô, đa số thời gian đều ngăn không cho cô ra ngoài.

Cho dù ngẫu nhiên ra cửa, cũng sẽ kêu bảo tiêu ở cạnh giám sát, gần như không chuyện để cô một mình đi ra ngoài.

Cho nên Ngu Thanh Vãn đã nhiều năm chưa từng ngồi lại xe buýt, lúc lên xe mới nhận ra, trên người không hề mang theo tiền lẻ.

Cô có chút khó xử cứng đơ ở đó, đang do dự không biết có nên xuống xe không, thì bác gái phía sau đã nhìn thấy sự khó xử của cô, nhiệt tình hỏi cô: “Cô gái trẻ à, trên người cháu không mang tiền lẻ đúng không?”

Ngu Thanh Vãn vẫn chưa mở lời, đã nghe thấy tiếng tích tích vang lên, bác gái không nói hai lời lập tức dùng thẻ lâu năm của mình chạm hai lần, hào sảng lại tiêu sái.

“Được rồi, mau lên đi nào.”

Thấy thế, Ngu Thanh Vãn tức khắc cảm kích nói: “Cảm ơn ngài, nhưng bây giờ cháu không có khả năng trả lại tiền cho ngài, ngài có thể cho cháu số điện thoại để cháu...”

Bác gái cười cười, thúc giục cô: “Ôi trời, cô gái ӝɨɲɦ đẹϼ như cháu ấy mà, chỉ có một hai đồng mà thôi, mau lên đi thôi.”

Trên xe buýt rộn ràng ầm ĩ, có sinh viên kết bạn đi ra ngoài chơi, cũng có những người trẻ tuổi tăng ca mệt mỏi vội vàng trở về nhà, buồn phiền về việc gạo muối mưu sinh.

Ngu Thanh Vãn ngồi ở chỗ dựa có cửa sổ, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm phong cảnh thành phố bên ngoài ô cửa sổ, nhìn cánh chim lượn trên bầu trời trong xanh.

Trong mắt người ngoài mọi thứ đều rất bình thường, nhưng trong mắt cô Tất cả đều rất thú vị.

Ngu Thanh Vãn mở cửa sổ ra, để gió tùy ý thổi bay mái tóc dài của cô, che khuất tầm mắt của cô, nhưng cô không quan tâm, thất thần nhìn phong cảnh bên ngoài.

Như chú chim được thả ra ngoài trong thời gian ngắn, là khoảng thời gian có thể hít thở không khí, Ngu Thanh Vãn dù một giây đồng hồ cũng không muốn lãng phí.

Xe buýt gần như đi vòng quanh thành phố, cuối cùng cũng đến trạm cuối cùng.

Bệnh viện ở trung tâm thành phố, phòng khám bệnh khoa nội khu truyền máu.

Mùi nước sát trùng lạnh lẽo tràn ngập trong không khí, bác sĩ và hộ sĩ ra ra vào vào trong phòng khám bệnh, bận rộn không thôi.

Cánh tay trắng nõn bị che kín bởi các lỗ mũi kim tiêm, mạch máu màu xanh nhạt, ánh sáng chiếu xuống làn da khiến nó trong suốt yếu ớt gần như bệnh trạng.

Màu đỏ của máu theo dây chuyền chậm rãi chảy vào trong cơ thể, ꁅươngꁅ mặt của Ngu Thanh Vãn cũng dần dần đỏ ửng lên.

Như một gốc cây khô héo đã lâu đạt được sức sống.

Truyền xong bịch máu, cô lập tức cảɷ thấy đầu không còn mơ màng, người cũng có tinh thần hơn.

Động tác của hộ sĩ ຖhẹ ຖhàຖງ rút kim tiên ra, lại cẩn thận dặn dò: “Chỉ số của tiểu cầu có tăng lên, tình huống chuyển biến tốt hơn rồi. Thuốc cho tháng sau đã kê cho cô rồi, nhớ nhất định phải định kỳ đến đây truyền máu, ăn nhiều đồ bổ máu vào.”

Cô nhẹ giọng cảm ơn: “Cảm ơn.”

Bệnh của Ngu Thanh Vãn, là bệnh thiếu máu không thể tái tạo bẩm sinh, từ lúc sinh ra đã có nhiều bệnh vặt.

Cô không thể để bản thân bị thương hay mắc bệnh, vì tác dụng ngưng máu của máu quá kém, chỉ là vết thương nhỏ, cũng có khả năng xuất hiện tình huống máu chảy không ngừng.

Sau khi đến Dung gia, Dung Khâm Hoa từng mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đến khám bệnh cho Ngu Thanh Vãn, dù thuốc thang quý hiếm để điều dưỡng cho cô, nhưng chỉ trị ngọn không trị được gốc.

Cho đến bây giờ, bệnh của cô cũng chỉ có thể dựa vào việc định kỳ đi truyền máu, mỗi ngày uống thuốc chậm rãi điều trị.

Hộ sĩ sau khi rút kim tiêm cho cô thì rời đi, Ngu Thanh Vãn mặc lại cái áo khoác lúc truyền dịch phải cởi ra xong, cũng chậm rì rì đứng dậy, mượn cơ hội đó làm giảm sự choáng váng lúc đứng dậy.

Bệnh viện mở TV, TV đang mở ra kênh kinh tế tài chính, hấp dẫn khiến cô ngẩng đầu nhìn qua.

“Cổ phiếu công ty Dung thị đã hoàn toàn chạm đáy cốc, mà người thao túng sau màn sáng nay cũng đã lộ diện, theo những người trong cuộc cho biết, chuyện về công ty Dung thị có quan hệ với gã tài chính khổng lồ Hạ thị.”

Sau đó, người chủ trì kênh kinh tế tài chính bắt đầu giới thiệu những giao dịch thương mại do tập đoàn Hạ thị thực hiện trong và ngoài nước những năm qua.

“Bắt đầu từ năm ngoái, Hạ thị qua nhiều năm thành lập trở thành đế quốc về thương mại, đến bây giờ đã do Hạ Thịnh con trai cả Hạ gia tiếp quản chức vụ, theo những người trong cuộc cho biết, tài sản cá nhân của Hạ Thịnh đã lên đến con số trăm tỷ...”

Cô không chớp mắt nhìn hình ảnh trên TV, có hơi ngơ ngác.

Ảnh chụp trên đó chỉ chụp được bóng lưng của người đàn ông đó.

Như vầng trăng được các ngôi sao vây quanh*, được vô số người bao quanh, quanh thân luôn tản ra sự xa cách mười phần.

(*众星捧月: Chúng tinh phủng nguyệt.)

Dung gia đã bên bờ vực rớt đài, cô cũng chỉ là cô con gái nuôi chuẩn bị bị đuổi khỏi nhà mà thôi.

Bọn họ không nên có bất kỳ dính líu gì.

Cô muốn rời khỏi Dung gia, rời khỏi Lâm thành.

Đi đâu cũng được, cô chỉ muốn được tự do.

Nhưng Ngu Thanh Vãn hiểu rất rõ, cho dù Dung gia phá sản, cũng không đủ để xóa đi những chuyện trong quá khứ.

Hơn nữa còn có sự hận thù của Hạ Thịnh.

Cho dù một ngày không xa nào đó, cô thành công thoát khỏi Dung gia.

Thì vẫn còn Hạ Thịnh.

Anh ta sẽ tình nguyện thả cô đi ư?

Khi Ngu Thanh Vãn vẫn còn đang suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô về với hiện thực vô tình.

Cô vừa cúi đầu nhìn lập tức thấy trên màn hình điện thoại nhảy ra một chuỗi dãy số xa lạ.

Do dự mất mấy giây, cô vẫn bắt máy, ngay sau đó lập tức nghe thấy giọng đàn ông trẻ tuổi khách khí từ bên kia truyền đến.

Trong điện thoại, người đàn ông giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn: “Ngu tiểu thư, xin chào. Tôi là trợ lý riêng của sếp Hạ, Sầm Duệ.”

Nghe thấy ba chữ sếp Hạ, Ngu Thanh Vãn đơ ra một lúc, không nghĩ rằng điện thoại của Hạ Thịnh lại đến nhanh như vậy.

Cô không tiếng động nắm chặt điện thoại, nhẹ giọng đáp: “...Xin chào.”

Giọng điệu của trợ lý vẫn cung kính mở miệng: “Sếp Hạ muốn tôi hỏi ngài, đêm nay bảy giờ, không biết ngài có rảnh không?”

“Địa điểm ở khách sạn Lâm Sơn, sếp tôi cần một cô gái cùng ngài ấy đến tham dự một buổi tiệc tối quan trọng.”

Ngu Thanh Vãn giật mình, cô nhấc môi, vừa định mở miệng từ chối, đã bị đối phương cắt ngang trước một bước.

“Sếp Hạ còn nói, việc này là do ngài lấy thuốc để trao đổi. Nếu ngài không muốn...”


trợ lý ngừng một lúc, ho nhẹ một tiếng nói: “Ngài ấy cũng không ngại để cô lấy cách khác đến trả ân tình này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play