Nghe thấy trợ lý thuật lại câu này, Ngu Thanh Vãn sửng sốt mất mấy giây, mới phản ứng lại câu này là có ý gì.

Vành tai cô nháy mắt nổi lên màu hồng thấu, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Đêm đó anh cho cô thuốc mà không có bất kỳ điều kiện gì, chỉ sợ rằng là muốn khiến cô cắn câu ở chỗ này.

Cách xa nhau nhiều năm, tính tình bây giờ của anh sợ rằng càng thêm thâm trầm khó có thể nắm bắt hơn so với trước kia.

Ngu Thanh Vãn mím môi, sự xấu hổ và buồn bực qua đi, trong lòng lại dao động không thôi.

Cô vốn nghe được Chung Đình Bạch nói, khoảng thời gian gần đây không nên dính líu gì đến Hạ Thịnh. 

Còn chuyện thuốc thang đó, dù sao cô cũng phải trở về nhà, không nợ điều gì mới tốt nhất.

Suy nghĩ trong chốc lát, Ngu Thanh Vãn vẫn mở miệng đáp: "Phiền anh chuyển lời lại cho anh ấy, tôi sẽ đi."

Nhưng bảy giờ thì...

Cô nhăn mày, không xác định chính xác bản thân có thể sẽ phải trở về muộn hay không.

Lúc Dung Khâm Hoa còn tỉnh táo, buổi tối căn bản cô không có khả năng rời Dung gia nửa bước.

Nhưng bây giờ mọi chuyện của Dung gia đều do Lâm Sâm xử lý, cô có về muộn một chút, chắc Lâm Sâm cũng sẽ không nói gì hết, dù sao buổi chiều anh cũng nói là để cô đi.

Nghe thấy lời đồng ý của Ngu Thanh Vãn, người ở đầu dây bên kia thở nhẹ ra một hơi, lại lễ phép hỏi: "Buổi tối tôi có thể đón ngài ở đâu?"

Cô suy nghĩ một lúc, đưa ra vị trí một nơi ở gần Dung gia.

"Gần đường Lâm Tịch, làm phiền anh rồi."

"Vâng."

Cúp điện thoại, cuối cùng Sầm Duệ cũng như trút được gánh nặng, ở trong lòng thở phào một hơi, cảm thán cuối năm lấy thưởng không hề dễ chút nào.

Anh cầm lấy đồ từ trên bàn làm việc đi đến cửa văn phòng, chỉ nghe thấy trong phòng vang lên giọng nói có chút do dự lại cẩn thận của người đàn ông trung niên.

"Hạ tổng, tôi chỉ lo lắng nếu chủ tịch Hạ biết ngài kiên trì muốn giành đấu thầu hạng mục này với tập đoàn Lâm Thạch, sợ là sẽ không vui đâu..."

Giây tiếp theo đã bị tiếng văn kiện rơi xuống đất cắt ngang.

Giọng nói thờ ơ của người đàn ông rơi vào tai, không nghe ra chút tức giận nào, lại khiến lưng người khác phát lạnh.

"Lời tôi nói, ông nghe không hiểu à?"

Rất nhanh, hai người kết bạn ra khỏi văn phòng ở toà cao tầng, trong đó một người mồ hôi lạnh chảy ướt sau lưng áo, nhịn không được lấy tay lau mồ hôi, lòng còn sợ hãi mở miệng: "Trước kia nghe mọi người nói Hạ tổng làm việc không từ thủ đoạn gì, tôi còn cảɷ thấy quá khoa trương, không ngờ rằng họ nói quá khiêm tốn, tập đoàn mới bắt đầu khai thác nghiệp vụ về bất động sản, đã muốn tranh giành với Lâm Thạch, thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp..."

Một người khác thấp giọng an ủi nói: "Thôi bỏ đi, từ sau khi Hạ tổng cầm quyền, nào có phần cho người khác trong Hạ gia được nói chuyện cơ chứ. Cậu ta phân phó như thế nào, chúng ta sẽ phải làm như thế ấy, ông cho rằng giá trị của tập đoàn làm thế nào mà tăng gấp bội được..."

Sầm Duệ là cộng sự đi theo bên cạnh Hạ Thịnh mấy năm trời, cũng không ít lần nghe thấy những loại đánh giá này.

Hạ Thịnh quả thật là kiểu người như thế, đao to búa lớn, không từ thủ đoạn.

Giống như một con sói đói, trên chiến trường danh lợi sẽ dùng sức mạnh của chính mình mà chém giết, không kiêng nể gì hết. #𝖙y𝖙novel.com

Anh sẽ không nhường bước, chỉ biết đoạt lấy. Nếu không Nhuế thế, quyền lực của tập đoàn Hạ thị cũng không rơi vào tay anh.

Làm việc bên cạnh Hạ Thịnh mấy năm, Sầm Duệ thường xuyên sinh ra cảɷ giác gần vua như gần cọp.

Nhưng anh cũng nhanh chóng thu lại suy nghĩ của mình, mặt không đổi sắc đi vào trong phòng.

Có lẽ vì vừa mới giáo huấn người khác, không khí áp lực trong phòng cũng không thấp, mặt bàn bằng đá cẩm thạch thuần màu đen chiết xạ ra ánh sáng chói lạnh như băng.

Sầm Duệ đến trước bàn làm việc, mở miệng: "Sếp, tiểu thư Ngu đồng ý rồi."

Giọng nói rơi xuống, không khí xung quanh dường như không còn đông cứng như lúc nãy nữa.

Giống như núi lửa bị dập tắt dưới băng tuyết, mặt mày người đàn ông cũng thoáng thả lỏng hơn một chút.

"Ừ."

Hạ Thịnh trầm ngâm một lát, bỗng nhiên trầm giọng mở miệng: "Chuyện của Dung gia, kéo chậm thêm mấy ngày nữa."

Nghe vậy, Sầm Duệ lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Chèn ép bất động sản của Dung thị, thực ra là ý muốn của chủ tịch Hạ thị Hạ Minh.

Người khác đều cho rằng đây là quyết định của Hạ Thịnh, nhưng lại không phải.

Một tháng trước, Hạ Minh lấy quyền phụ trách khai thác mỏ ở khu vực Úc Châu để trao đổi với Hạ Thịnh, sau khi có quyền phụ trách, là có thể khiến mấy tên trưởng bối của gia tộc Hạ thị hiện nay vẫn còn phản đối Hạ Thịnh ngậm miệng lại, hữu ích mà không gây hại gì.

Hạ Minh đưa ra thời hạn là nửa tháng, hiện tại tiến độ đã bị kéo chậm hơn rất nhiều.

Anh mở miệng khuyên ngăn: "Nhưng bên phía chủ tịch Hạ..."

Hạ Thịnh khép văn kiện lại, lạnh lùng nói: "Cậu là trợ lý của ai?"

Sầm Duệ lập tức đồng ý, không dám nói thêm gì khác, vẫn như thường lệ cứng nhắc báo cáo laik hành trình được sắp xếp vào buổi chiều.

"Chiều nay năm giờ sẽ có một cuộc hội nghị gọi video với công ty chi nhánh bên Úc Châu, sáu giờ là hội báo bên tài vụ..."

Hạ Thịnh: "Công việc sau lúc năm giờ đều dời lại."

Sầm Duệ sửng sốt, cho rằng bản thân nghe lầm: "Đều..."

Hạ Thịnh lập tức nâng mí mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo lập tức bắn về phía anh ấy.

"Cần tôi lặp lại lần nữa?"

Sầm Duệ nháy mắt hoàn hồn: "Vâng, tôi hiểu rồi ạ."

"Kêu người đưa đến đây mấy bộ tây trang đi."

Hạ Thịnh giơ tay xoa xoa chỗ giữa hàng lông mày, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.

"Phụ nữ khi tham dự yến hội, thì thường sẽ mang những gì?"

Đề tài đột nhiên thay đổi, không nghĩ đến ông chủ nhà mình sẽ hỏi đến vấn đề này, Sầm Duệ không kịp phản ứng đột nhiên ngẩn người, nhưng cũng rất nhanh đã phản ứng lại.

Hình thành tính chuyên nghiệp, anh vẫn đáp như bình thường: "Lễ phục, trang sức, túi sách, giày..."

Hạ Thịnh nhăn mày, không kiên nhẫn cắt ngang anh: "Đều chuẩn bị thứ tốt nhất."

"Vâng sếp."

Dặn dò xong những chuyện đó, Hạ Thịnh từ bàn làm việc đứng dậy, bước đến phòng nghỉ, ngẩng đầu nhìn về phía gương.

Trong gương, ngũ quan của người đàn ông thâm thúy tuấn mỹ, nếp uốn mắt hai mí rất sâu, đôi ɷắt hẹp dài, đuôi mắt hơi cong chếch lên trên.

Nút thắt áo sơ mi lung tung hỗn loạn, lộ ra xương quai xanh trắng thon lạnh lùng, bộ quần áo có hơi lỏng lẻo, lộ ra mấy phần tùy ý lại phóng túng.

Hạ Thịnh nhíu mày, lần nữa đóng lại nút áo đầu tiên của áo sơ mi, sau đó lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc cà vạt màu xám đậm cùng màu với bộ quần áo.

Anh thử đứng trước gương thắt mấy lần, hàng mày nhíu lại càng sâu, nhìn chiếc cà vạt rối tung trên cổ, anh có chút bực bội kéo nó xuống,  đi đến bàn làm việc ấn xuống máy liên lạc nội bộ.

“Vào đây.”

Sầm Duệ từ bộ đàm nghe thấy giọng điệu của Hạ Thịnh, còn nghĩ rằng có phương án kế hoạch nào đó xảy ra vấn đề lớn, vội vàng tiến vào văn phòng, lại thấy sắc ɷặt không tốt của Hạ Thịnh đứng trước bàn làm việc, trong tay còn cầm một cái cà vạt.

“Qua đây dạy tôi thắt.”

Giọng nói rơi xuống, Sầm Duệ áp chế sự kinh ngạc bước nhanh qua đó.

“Vâng.”

Hạ Thịnh gần như thường xuyên không đeo cà vạt, cho dù có nhiều trường hợp quan trọng cũng không đeo, vì anh rất chán ghét cái cảɷ giác bị trói buộc này.

Mà anh ấy làm việc dưới trướng Hạ Thịnh nhiều năm như vậy, mà lần đầu tiên thấy anh thắt cà vạt, chính là ở trong buổi đấu giá tối hôm ấy.

Buổi gặp mặt hôm nay, khiến anh coi trọng đến mức như thế này sao?
__

Sau khi cúp điện thoại, Ngu Thanh Vãn vẫn đi trước một chuyến về Dung gia.

Cô chưa từng tham gia hoạt động liên quan đến tiệc tối linh tinh gì đó, tủ quần áo căn bản không có lễ phục chính thức gì hết.

Tủ quần áo của cô chủ yếu đều là váy áo phong cách cách tân của Trung Quốc được đặt may riêng, đơn giản lại thanh lịch.

Ngu Thanh Vãn đành phải cố gắng tìm thử mới được một bộ sườn xám màu đen tương đối sang trọng.

Trên người giống như vẫn còn dính mùi nước sát trùng  ở bệnh viện, cô vào phòng tắm tắm một lúc, sau đó hong khô tóc, ngồi trước bàn trang điểm vẽ hàng lông mày mi mắt, lại thêm một lớp son màu hoa hồng hơi mỏng, tăng thêm sức sống.

Thẳng cho đến lúc người con gái trong gương không còn vẻ bệnh trạng nữa, Ngu Thanh Vãn mới từ trước gương đứng dậy.

Sắc trời bên ngoài dần tối lại, cô nhìn đồng hồ trên tường, còn chưa đến sáu giờ rưỡi.

Lúc này, điện thoại đặt trên bàn trang điểm bỗng nhiên dồn dập kêu lên.

Nghe thấy lời nói ở đầu dây bên kia, sắc ɷặt của Ngu Thanh Vãn lập tức thay đổi.

“Anh nói cái gì?” 

“Anh đừng gấp, bây giờ tôi lập tức qua đó ngay.”

Trong lòng Ngu Thanh Vãn nóng như lửa đốt, cái gì cũng không quan trọng nữa.

Cô vội vàng xách túi xách chạy xuống lầu, cũng không chú ý trong phòng khách dưới lầu có ai không: “Chú Lưu, con có thể làm phiền ngài bây giờ đưa cháu đến tiểu khu Nghi Tân một chuyến được không...”

Ngu Thanh Vãn vừa ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy bóng dánh của người đàn ông tây trang giày da trong phòng khách, giọng nói của cô đột nhiên im bặt.

Khiến người ta không ngờ đến chính là, đã trễ như này, Lâm Sâm thế mà lại ở đây.

Có lẽ Lâm Sâm đến để lấy văn kiện, trên tay còn cầm một túi văn kiện được niêm phong kín, lúc đang tính rời đi, đã thấy Ngu Thanh Vãn hoảng loạn chạy từ trên cầu thang xuống đây.

Đêm nay cô cố ý trang điểm, sắc ɷặt không còn vẻ bệnh trạng giống lúc bình thường, hai má hơi ửng đỏ, ꁅươngꁅ mặt vốn tinh xảo giờ phút này càng lộ ra ánh sáng dụ người.

Giữa mày Lâm Sâm khẽ nhăn, ngay sau đó im lặnɕ đôi ɷắt đi.

Ngu Thanh Vãn không ngờ rằng muộn như vậy còn có thể gặp được Lâm Sâm.

Vốn dĩ cô muốn lén kêu quản gia đưa cô ra ngoài, cô chỉ cần về nhà sớm một chút, thì sẽ không có ai phát hiện ra.

Nếu là trước kia, Dung Khâm Hoa căn bản sẽ không có khả năng cho cô rời khỏi nhà cũ  sau khi trời tối như này.

Bây giờ Dung Khâm Hoa bệnh nặng nằm viện, người trong nhà đối với việc trông giữ cô hầu như đều nhắm một mắt mở một mắt.

Cô cũng không biết, Lâm Sâm vẫn luôn công chính nghiêm minh có thể phá lệ châm chước cho cô lần thứ hai hay không.

Phòng khách rơi vào trạng thái trầm mặc ngắn ngủn, quản gia lộ ra biểu tình khó xử, ánh mắt nhìn Lâm Sâm như đang trưng cầu ý kiến.

Cuối cùng Lâm Sâm cũng nhẹ giọng mở miệng: “Tiểu thư muốn đi ra ngoài ư?”

Ngu Thanh Vãn căng thẳng nắm chặt cổ tay áo: “Vâng, tôi...”

Cô đang muốn giải thích với anh ta đây là tình huống khẩn cấp, lại không ngờ rằng giây tiếp theo đã bị Lâm Sâm nhẹ giọng cắt ngang.

Có lẽ anh ta cũng không có ý định cố ý tìm tòi, xoay người cảɷ thấy chìa khóa đặt trên huyền quan: “Tôi sẽ đưa tiểu thư qua đó.” 

Ngu Thanh Vãn sửng sốt, không nghĩ đến việc Lâm Sâm cái gì cũng không hỏi lại đồng ý ngay.

Nhưng trước mắt thời gian không thể trì hoãn được nữa, cô lấy lại tinh thành, vội vàng bước nhanh theo sau.

“Cảm ơn.”

Bảy giờ mười lăm phút.

Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối dần, màn đêm thâm trầm.

Bên ngoài đường lớn của nhà cũ Dung gia, dưới ánh đèn đường ấm áp, một chiếc xe Rolls-Royce phiên bản giới hạn thuần đen yên tĩnh đỗ ở đó.

Tiếng kim đồng hồ bên trong xe kêu tích tích từng vòng lại từng vòng một.

Sầm Duệ bấm điện thoại gọi thêm lần nữa, nhưng vẫn là âm báo bận. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Gần một tiếng trước, Hạ Thịnh dời lại toàn bộ công việc, rời khỏi công ty, còn mang theo Tất cả những lễ phục và trang sức của các nhà thiết kế chuyên nghiệp được mang đến từ buổi chiều lên xe.

Lúc này ghế sau và cốp xe Tất cả đều là trang sức và quần áo của phụ nữ, có thể nói đây là cảnh tượng trước nay chưa từng nhìn thấy.

Nhưng khi đến phụ cận Dung gia, điện thoại của Ngu Thanh Vãn lại không gọi được.

Trong lòng tuy nôn nóng, nhưng giọng điệu của Sầm Duệ lại vẫn rất bình tĩnh: “Ông chủ, Ngu tiểu thư vẫn chưa nhận điện thoại.”

Mặt mày Hạ Thịnh âm trầm, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ: “Gọi tiếp.”

Cứ như vậy những cuộc điện thoại liên tiếp được gọi đi không có dấu hiệu ngừng lại, loa ngoài truyền đến nhưng tiếng báo bận quanh quẩn trong chiếc xe trống vắng, càng lộ sự nôn nóng, giống như cây búa đánh từng cái vào trái tim mỗi người, mỗi giây mỗi phút chờ đợi đều vô cùng dày vò.

Cứ đợi như vậy rất lâu sau, cuối cùng giọng nói ∂ịυ ∂àиɢ của người con gái ấy cũng từ loa ngoài vang lên.

Nhưng sự ∂ịυ ∂àиɢ ấy không phải dành cho anh.

Không biết cô đang nói chuyện với ai, giọng nói ∂ịυ ∂àиɢ lại thanh thoát dễ nghe càng mềm mại hơn ngày thường, giọng điệu quan tâm săn sóc.

“Bây giờ anh cảɷ thấy thế nào rồi? Đầu còn choáng không?”

Không khí trong xe nháy mắt như kết một tầng băng.

Hạ Thịnh hơi nheo mắt lại, lại nghe thấy trong điện thoại, cô ∂ịυ ∂àиɢ quan tâm nói: “Em đến phòng bếp nấu canh, đợi lát nữa sẽ đến giúp anh uống một chút. Ăn chút gì đó sẽ tốt hơn.”

Ngay sau đó, một giọng nói mơ hồ không rõ của đàn ông ừ một tiếng.

Giọng nói của người đàn ông ấy không quá trong sáng nhưng lại như một mũi tên lạnh giá sắ bén, dễ dàng đâm trúng sự bình tĩnh giả tạo của Hạ Thịnh ngay lúc này.

Cảm xúc ẩn nhẫn nơi đáy mắt dần xuất hiện một khe hở, chưa đợi anh đưa ra phản ứng khác, điện thoại đã bị dập máy.

Tiếng tút tút vang vọng bên tai, khí tràng lạnh lẽo khiến trong xe như hầm băng, áp lực đến mức khiến người khác không thể hít thở.

Sầm Duệ không dám thở hơi thật mạnh, nhìn sắc ɷặt tối tăm đến cực điểm của người đàn ông trên kính chiếu hậu, bình tĩnh trước sóng gió, khiến người khác cảɷ thấy sợ hãi khiếp vía không lý do.

Một lát sau, Hạ Thịnh châm điếu thuốc, hương vị của nicotin tỏa ra, làn khói trắng từ từ bay lên, che khuất cảm xúc đen tối khó phân biệt được nơi đáy mắt của người đàn ông.

Không biết nghĩ đến cái gì, anh bỗng nhiên nhếch môi, cười nhẹ một tiếng, lây dính mấy phần tự giễu lại mỉa mai.

Huyệt thái dương đau như muốn nứt ra, sự trói buộc của cà vạt khiến anh có cảɷ giác khó chịu như người chết đuối không thể hít thở được, Hạ Thịnh tựa lưng vào ghế ngồi, giơ tay tháo ra chiếc cà vạt mà anh đã tỉ mỉ thắt xong lúc buổi chiều, ném đến dưới chân.

Buổi tối bảy năm trước kia, cô cũng làm như thế.

ཞõ ཞàŋɠ đã đồng ý với anh, cũng cứ thế không quay đầu lại mà rời đi.

Cũng chỉ có anh, sẽ ngốc nghếch lại lần nữa tin tưởng lời hứa và lời dối trá của cô, hết lần này đến lần khác bị lừa dối.

Hạ Thịnh, mày quả là kẻ ngu xuẩn đến cực điểm.

Sự yên tĩnh chết chóc trong xe dần tràn ra.

Sầm Duệ ngồi hàng ghế trước muốn nói lại thôi.

Quá khứ của Hạ Thịnh, không phải anh ấy không biết.

Người ngoài chỉ biết, sau khi Hạ Thịnh thành niên mới quay lại Hạ gia.

Khi đó, gia tộc không có ai đặt Hạ Thịnh trong lòng, cũng không cho rằng anh sẽ từ một tên nhóc chưa mọc lông thay đổi thành người có quyền lực lớn độc tài. Cho đến tận ngày hôm ấy khi anh lên kế nhiệm, Hạ gia từ trên xuống dưới Tất cả đều bị rửa sạch thanh trừ.

Những người từng khinh nhục Hạ Thịnh trước kia, đều không ngoại lệ phải trả cái giá đắt, cho dù là người thân có huyết thống cũng không có kết quả khác.

Anh hành sự không từ thủ đoạn, làm bất cứ chuyện gì cũng không để lại lối thoát, cho nên mới ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay.

Khiến người khác tôn kính, càng khiến người khác sợ hãi lại sợ hãi.

Dưới danh lợi, Hạ gia, không có ai là không e ngại Hạ Thịnh.

Và cũng không có ai đối xử thật lòng với anh.

Thứ anh muốn, Tất cả đều nhất định phải có được.

Chỉ có tình cảm là không thể cưỡng cầu.

Nhưng có lẽ Hạ Thịnh không hiểu được đạo lý này.

Hoặc có thể nói, cho dù anh hiểu rõ, cũng vẫn muốn cưỡng ép.

Sầm Duệ lấy hết can đảm, muốn mở miệng khuyên giải: “Sếp à, có một số việc không thể cưỡng cầu...”

Khói bụi từng chút rơi xuống, Hạ Thịnh cười nhẹ, tay không dập tắt điếu thuốc.

“Không thể? Có chuyện gì mà không thể.”

Từ trước đến nay chỉ có thứ anh muốn hay không.

Mà anh, càng muốn cưỡng cầu.

Tàn thuốc lá nóng bỏng dán lên khớp xương ཞõ ཞàŋɠ của anh, làn da trắng lạnh nhanh chóng bị nóng đến mức đỏ sậm, ánh lửa của tàn thuốc cứ lấy phương thức như vậy biến mất hầu như không còn, khiến người khác nhìn đến mà run sợ trong lòng.

cảɷ giác nóng bỏng cháy từng trận đánh úp lại, anh lại như không cảɷ giác được cơn đau, ngược lại còn sung sướng nhếch khóe môi.

Ánh lửa chiếu sáng đáy mắt âm u thâm thúy của người đàn ông, phản chiếu sự hung ác nham hiểm lại điên cuồng nơi đáy mắt như hầm băng của anh.

Cô giống như con thỏ, sẽ sợ anh, trốn anh, liều mạng muốn trốn thoát khỏi anh.

Cô là do anh tự tay nuôi lớn.

Trên người cô, Tất cả đều là dấu vết anh lưu lại.

Trên cổ tay chiết xạ lại ánh sáng lạnh như băng, khớp xương cứng rắn lại ཞõ ཞàŋɠ dừng trên cửa sổ xe được mở ra.

Gió lạnh gào thét chui vào trong từ cửa sổ xe, ánh trăng trong trẻo lúc sáng lúc tối.

“Sầm Duệ, cậu theo tôi bốn năm, có lúc nào từng thấy tôi chắp tay dâng thứ của bản thân nhường cho người khác chưa.”

Những thứ bây giờ, bao gồm cả đồ vật, danh lợi, quyền thế, ban đầu vốn không thuộc về anh.

Thì có sao.

Anh sẽ làm giống như vậy, cướp lại hết Tất cả.

Bao gồm cả cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play