Giống như là anh chỉ nói năng ngả ngớn phóng đãng một chút, đồng tử Ngu Thanh Vãn đã mở lớn, bên tai đỏ lên ngay lập tức.
Cô cắn môi, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, động tác tay lại nhanh hơn một chút.
Cũng không biết có phải bị câu nói kia của anh dọa sợ hay không mà Ngu Thanh Vãn giống như hiểu rõ hơn.
Ngón tay cô linh hoạt tháo lỏng cà vạt ra, sau đó nhanh chóng lui về phía sau hai bước, lại kéo dài khoảng cách với người đàn ông thêm lần nữa, hơi thở ái muội đột nhiên lặng đi.
Cô lặng lẽ ຖhẹ ຖhàຖງ thở ra một hơi: “Được rồi.”
Dáng vẻ tránh né anh như né rắn rết khiến cho khóe môi Hạ Thịnh thu lại, đôi ɷắt cũng trầm xuống một chút.
Không khí phảng phất ngưng đọng lại, đúng vào lúc này, hội đấu giá ở phía dưới bắt đầu, âm thanh người phụ trách đấu giá từ trong loa truyền ra, đánh vỡ không khí yên lặng này.
Ngu Thanh Vãn vội vàng quay lại ngồi trên sô pha, vẫn duy trì một khoảng cách an toàn.
Phòng riêng này hẳn là một nơi tốt nhất có thể quan sát toàn bộ hội trường, có thể thấy hết sân khấu đấu giá cùng với khách quan ở phía dưới, một độ cao đủ cao ngạo.
Ánh mắt Ngu Thanh Vãn quét một vòng ở phía dưới, tìm được bóng dáng của Chung Đình Bạch ở hàng thứ ba.
Lúc này cô mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sống lưng căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng ra.
Hội đấu giá nhanh chóng được bắt đầu, từng vật phẩm quý giá lại cao sang theo thứ tự xuất hiện ở trên sân khấu đấu giá.
Đồ cổ tranh họa, châu báu quý hiếm, cái gì muốn có đều có, người ở bên dưới sân khấu cũng rất kịch liệt.
Trên sân khấu có một lắc tay trân châu hiếm thấy dưới biển sâu, thế mà đã nâng giá lên đến ngàn vạn.
Xuất phát từ tò mò, Ngu Thanh Vãn theo bản năng liếc nhìn về phía sân khấu đấu giá.
Chỉ thấy trên lắc tay là viên trân châu to mượt mà sáng bóng, màu sắc rất đặc biệt, đúng là vật phẩm hiếm thấy.
Rất nhanh đã đến vật phẩm đấu giá cuối cùng.
Là cây thuốc nhân sâm đó.
Đại khái bởi vì dược liệu này rất trân quý nên có không ít người cạnh tranh.
Ban đầu còn có mấy người hô giá, vì thế giá bán càng ngày càng được nâng lên cao, trong hội trường cũng chỉ còn lại hai người hô giá.
Một người là Chung Đình Bạch, người còn lại là một người đàn ông trẻ tuổi.
Giá cả chậɷ rãi được nâng đến 700 vạn, trái tiɷ Ngu Thanh Vãn cũng bị nhấc theo, theo bản năng ngồi ngay ngắn, chú ý tình huống ở phía dưới.
Cuối cùng, một người khác không tiếp tục nâng giá nữa, người phụ trách đấu giá cũng bắt đầu đếm ngược.
Cùng lúc đó, tầm mắt Hạ Thịnh vẫn luôn dừng trên người cô, đem biểu tình khẩn trương của cô thu hết vào mắt.
Rất nhanh, anh nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, thờ ơ giơ tay lên, tùy ý ấn cái nút hô giá.
Ngay sau đó, giọng nói kích động của người phụ trách đấu giá vang lên: “Một ngàn vạn!”
Tức khắc, cả hội trường đều ồ lên.
Ngu Thanh Vãn cũng sửng sốt.
Một cây thuốc mà thôi, cho dù trân quý cũng không đến mức được nâng giá lên một ngàn vạn.
Động tác hô giá của Chung Đình Bạch cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía phòng riêng.
Tầm mắt của toàn bộ hội trường cũng tập trung về một chỗ, rất nhanh, cô ý thức được người bên cạnh đã hô giá.
Vẻ mặt Hạ Thịnh không biểu tình ném xuống bảng hô giá, phảng phất chắc chắn rằng không còn ai dám tiếp tục tranh đoạt với anh nữa.
Anh đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, từ trên cao nhìn chăm chú xuống phía dưới phòng đấu giá. #𝖙y𝖙novel.com
Quả nhiên dưới hội trường yên tĩnh không một tiếng động.
Một lát sau, ba tiếng gõ dứt khoát mà lưu loát vang lên.
Ngu Thanh Vãn nghe thấy tiếng anh cười nhợt nhạt: “Chung tiên sinh của cô, chẳng qua cũng chỉ là như thế.”
Người đàn ông đưa lưng về phía cô, ngữ điệu mỉa mai lạnh như băng, giống như là một chậu nước lạnh tạt cho cô tỉnh lại.
“Ở trong lòng anh, giá trị của cô chỉ được một ngàn vạn.”
Trên tầng chỉ có một phòng riêng, trong lòng ɷọi người đều biết ཞõ ཞàŋɠ người ở bên trong là ai, cũng không ai dám tranh đoạt nữa.
Ngu Thanh Vãn ຖhẹ ຖhàຖງ nhíu mày, thật ra trong lòng đã đoán được kết quả từ sớm.
Nhiều nhất cô và Chung Đình Bạch chỉ có thể xem như là quan hệ bạn bè, vốn dĩ anh ta cũng không nhất thiết vì cây thuốc này mà vung tiền như rác, giúp là tình cảm, không giúp là bổn phận.
Điều cô càng lo lắng hơn chính là bản thân mình.
Cây thuốc này vốn dĩ chính là miếng mồi được thả vì cô, sao Hạ Thịnh có thể để cho cô và Chung Đình Bạch dễ dàng lấy nó như thế được.
Màn đánh cược kia cũng chỉ để giữ lại cô ở bên cạnh vào đêm nay thôi.
Thân ảnh của người đàn ông đứng trước pha lê, ngăn cảnh ánh sáng chiếu từ cửa sổ vào, bên cạnh khuôn mặ੮ hiện ra ཞõ ཞàŋɠ, biểu tình vô cảm không nhìn ra được cảm xúc.
Ngu Thanh Vãn bất lực nhắm mắt, môi đỏ hơi run rẩy tức giận.
“Hạ Thịnh, đến tột cùng anh muốn làm cái gì.”
Hạ Thịnh thu hồi tầm mắt xoay người, nhấc chân đi đến bên người cô.
“Cô nói xem.”
Anh rũ tầm mắt xuống, từ trên cao nhìn xuống cô, tầm mắt lãnh đạm giống như trấn trụ trái tim của cô.
Hô hấp Ngu Thanh Vãn hơi ngưng trệ, một lát sau lại nghe giọng nói của anh: “Cầu xin tôi một câu, tôi sẽ đưa đồ cho cô.”
Dứt lời, cô không một tiếng động cắn môi, dường như đã cắn đôi môi trở nên trắng bệch.
Cô không muốn mở miệng cầu xin anh.
Tức khắc, không khí lại lâm vào tình trạng giằng co, ép cho người khác trầm mặc.
Thậm chí Ngu Thanh Vãn có thể cảɷ giác được khí áp trên người đàn ông càng ngày càng thấp, dường như đã mất đi lý trí.
Đúng lúc này đột nhiên có người bên ngoài phòng riêng gõ cửa.
Không khí đông lạnh bỗng chốc bị đánh vỡ.
Cuối cùng đã có thể hô hấp.
Được sự cho phép của người bên trong, trợ lý Sầm Duệ mới thật cẩn thận đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm hai cái hộp.
Chú ý đến sắc ɷặt âm trầm của Hạ Thịnh, anh ấy trấn tĩnh lá gan nói: “Ông chủ, Cận tiểu thư đang ở cửa, nói là mời anh qua uống trà, giám đốc Cận cũng đang ở bên cạnh.”
Đôi mày Hạ Thịnh hơi nhíu, nói: “Để bọn họ đợi.”
“Vâng.”
Sầm Duệ không dám nhiều lời, đặt hai cái hộp trong tay xuống rồi nhanh chóng nhìn thẳng rời đi, vốn dĩ không dám nhìn bên cạnh nhiều hơn một cái.
Tầm mắt Ngu Thanh Vãn không chịu sự khống chế mà dừng ở trên cái hộp gỗ màu đỏ.
Là dược liệu vừa rồi được bán đấu giá.
Nghe những lời trợ lý vừa mới nói, lông mi cô khẽ nhúc nhích.
Bên ngoài còn có một người gọi là Cận tiểu thư đang đợi anh.
Với địa vị hôm nay của anh, chỉ sợ cũng không thiếu bạn gái. Vừa rồi một đường lên tầng, chính mắt cô cũng nhìn thấy có bao nhiêu người cung cung kính kính với anh.
Ngu Thanh Vãn mím môi, yên tĩnh một lát sau đó mới nhẹ giọng thử thăm dò: “Tôi có thể đi rồi chứ?”
Anh từ chối đến mức lưu loát dứt khoát: “Không thể.”
Hạ Thịnh mở cái hộp vừa mới được đưa đến rồi lấy đồ vật ở bên trong ra.
Anh ra lệnh: “Tay, đưa đây.”
Lúc cô nhìn thấy chính là cái lắc tay trân châu vừa mới được đấu giá thì giật mình, sau đó lại nghe anh lạnh lùng nói: “Không phải muốn chạy?”
Thất thần trong nháy mắt, Hạ Thịnh đã chế trụ được cổ tay của cô, lòng bàn tay dừng trên chốt lắc tay.
Phản ứng được anh muốn tháo vòng, Ngu Thanh Vãn muốn rút tay về theo bản năng nhưng lại bị anh dùng tay chế trụ trước.
Hạ Thịnh hạ mí mắt, mặt mày lộ ra vài phần âm trầm.
Môi mỏng của anh khẽ mở, giọng nói cực lãnh đạm: “Nếu cô lại cử động thì ngày mai anh ta sẽ không xuống con thuyền này được nữa.”
Động tác giãy dụa của cô chợt dừng lại.
Anh là ai chứ, đương nhiên không cần Hạ Thịnh phải nhiều lời, Ngu Thanh Vãn cũng biết.
Giọng điệu của người đàn ông ຖhẹ ຖhàຖງ lãnh đạm nhưng khi dừng bên tai lại là một mối nguy hiểm không thể nói thành lời.
Anh không nói đùa với cô.
Ngu Thanh Vãn hiểu tính nết của anh nhất.
Đây là địa bàn của anh, ai cũng không thể đảm bảo anh có ra tay với Chung Đình Bạch hay không.
Cô đứng ở đó, một cử động nhỏ cũng không dám, tùy ý để cho Hạ Thịnh đeo lắc tay trị giá liên thành kia lên cổ tay mình.
Chỉ là do vừa rồi cô liếc nhìn cái lắc tay mấy lần.
Anh phát hiện được.
Cổ tay cô gái trắng trẻo giống như ngó sen, mà ánh sáng trân châu bóng loáng sáng trong, quấn quanh cổ tay khiến cho làn da cô nhu mì ӝɨɲɦ đẹϼ lạ thường.
Hạ Thịnh tháo lắc tay mà Chung Đình Bạch đeo cho cô xuống, thuận tay ném lên bàn trà phát ra tiếng vang giòn vang của kim loại.
Sau khi đổi cái lắc tay chướng mắt kia, cuối cùng anh mới vừa lòng giãn đôi lông mày.
Nhưng đợi đến khi Hạ Thịnh nâng mí mắt lên thì thấy Ngu Thanh Vãn nhíu mi, ánh mắt nhìn không có một chút vui vẻ nào, giống như đang lo lắng cái gì đó.
Cô đối với anh, vĩnh viễn chỉ có thuận theo.
Mà phần lo lắng kia, cũng là lo lắng cho người đàn ông khác.
Ánh mắt Hạ Thịnh lại trầm xuống thêm lần nữa, cảm xúc vừa mới được hòa hoãn nay lại bộc phát ra, lý trí hoàn toàn biến mất.
Đôi môi anh nhấp khẩn, đường cong của cằm căng chặt giờ phút này đang cố gắng kiên nhẫn.
Đột nhiên lòng bàn tay người đàn ông không khỏi phân trần đưa tay đến cổ cô, cưỡng bách cô đến gần, cũng không cho phép cô lui về phía sau nửa bước.
Hơi thở lạnh giá lại quen thuộc giống như che trời lấp đất, hoàn toàn bao phủ Ngu Thanh Vãn ở bên trong.
Âm thanh của cô không nhịn được run rẩy: “Hạ Thịnh, anh đừng…”
Ánh sáng tối đi, hai bóng hình quấn nhau kéo dài, chiếu ngược trên bóng pha lê trơn bóng.
Chẳng sợ cô lại bài xích hay kháng cự, Hạ Thịnh cũng không muốn buông cô ra.
Tiếng nói của anh lại tàn nhẫn lại nóng bỏng phun vào bên tai cô, gằn từng chữ một.
“Ngu Thanh Vãn, đừng quên, trước đây chính cô là người đến trêu chọc tôi trước.”
Động tác giãy giụa của cô cứng đờ ngay tức khắc, giống như là bỗng nhiên đâm trúng, sức lực giãy giụa vốn có cũng đã tiêu biến đi gần như không còn nữa.
Đúng là năm đó cô là người đến trêu chọc anh trước.
Khi đó bọn họ đều sinh tồn trong bùn lầy, giống như là ở nơi sâu thẳm nhất không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, hai cây dây đằng dây dưa ở bên nhau cùng sinh trưởng.
Không có nhà để về, chỉ có thể ỷ lại vào đối phương để hấp thụ chất dinh dưỡng của nhau.
Người phản bội anh trước, cũng chính là cô.
Khi cô từng nằm trên giường bệnh thoi thóp, cũng chính là anh ở bên cạnh chăm sóc cả ngày lẫn đêm, từng tiếng từng tiếng gọi cô mới có thể đút cho cô một chút thuốc vào trong miệng.
Mấy năm đó là chính tay anh chăm lo, cầm trong lòng bàn tay sợ bay mất.
Quá khứ từng đợt từng đợt xuất hiện trong đầu mà không hề có dấu hiệu báo trước, cô đã từng cho rằng ký ức đó đã mơ hồ trong trí nhớ nhưng nó lại hiện lên một cách ཞõ ཞàŋɠ ngay trước mắt thêm lần nữa, làm cho trái tim cô không thể chịu được sự khống chế mà rùng mình lên.
Đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông di chuyển sau cổ cô, chuẩn xác nằm ở phía sau lỗ tai, anh biết đây là vị trí nhạy cảm nhất khiến cho cô phản xạ có điều kiện mà cơ thể trở nên căng thẳng.
Giống như mãnh thú ngủ đông ở nơi tối tăm, nhiều năm nhìn trộm, sớm đã ghi nhớ từng nhược điểm trên cơ thể con mồi.
Bọn họ đều rất quen thuộc về nhau.
Ngu Thanh Vãn bất lực mà nhắm mắt lại, lông mi bất an mà run rẩy, vốn dĩ cơ thể đang lạnh lẽo cũng bị lòng bàn tay nóng bỏng của anh làm cho ấm lên.
Lòng bàn tay ở sau cổ hơi hơi thu lại, giống như chỉ cần cô dám trốn thì giây tiếp theo anh sẽ không ngần ngại bóp chết.
Sợi tóc hỗn loạn rơi vào cổ tay áo của anh, cho dù thế nào cũng không để ý rõ.
Hình ảnh xước xước, giọng nói trầm ấm của người đàn ông lọt vào trong tau, mỗi âm tiết đều như đánh vào màng tai.
“Chủ nợ của cô, cũng chỉ có thể là tôi.”