Giọng nói vừa phát ra giống như sấm sét giáng xuống, không khí trong phòng tiệc đình trệ ngay lập tức.

Ngu Thanh Vãn cũng kinh ngạc ngước lên nhìn, nhìn về dáng người ở đối diện.

Quanh thân anh tản ra khí chất lạnh băng mà mạnh mẽ, mỗi một câu chữ nói ra đều không được xía vào.

Nghe vậy, Chung Đình Bạch hơi nhíu mi, mặt mày trầm xuống mấy phần, giọng nói cũng không ôn hòa như lúc nãy.

“Hẳn là ông chủ Hạ không thiếu bạn gái.”

Hạ Thịnh gật gật đầu, giọng nói thờ ơ: “Đúng là không thiếu.”

Anh dừng lại, khóe môi cong lên mang theo cuồng vọng: “Nhưng tôi thích đoạt lấy từ tay người khác.”

Những lời này phát ra từ miệng anh đúng là cuồng vọng đến đỉnh điểm, sắc ɷặt mọi người biến đổi thành kinh hãi.

Trước mặt mọi người, táo bạo trắng trợn đoạt người như thế, chỉ sợ cũng chỉ có duy nhất một mình Hạ Thịnh mới làm được.

Không nói đến lý lẽ quy củ, làm việc tùy hứng, một Hạ Thịnh chỉ biết đoạt lấy.

Nhìn trúng, đương nhiên sẽ muốn cướp về.

Nhận thấy được địch ý của người đàn ông, nụ cười trên môi Chung Đình Bạch hoàn toàn biến mất, sắc ɷặt khó có thể duy trì như cũ.

Sau một lúc im lặnɕ rất lâu, đôi lông mày của Ngu Thanh Vãn cũng nhíu chặt lại.

Nếu không chơi ván này thì cô cũng không có cách nào cầm dược liệu kia về nhà họ Dung.

Cho nên cô không thể chọn lựa.

Đây là Hạ Thịnh vì cô mà thả miếng mồi xuống.

Mà cô giống như một con cá bị nhốt ở trong ao nước, căn bản không có chỗ trốn.

Biện pháp duy nhất chính là cắn mồi câu mà anh đã thả xuống.

Nghĩ đến điểm này, Ngu Thanh Vãn hoảng loạn hạ tầm mắt xuống, trong lòng do dự.

Cùng lúc đó, nụ cười trên môi Chung Đình Bạch cũng hoàn toàn biến mất, sắc ɷặt trầm hẳn xuống.

Anh ta cũng không nghĩ đồng ý cuộc đánh cược này, càng không nghĩ đến việc sẽ đem Ngu Thanh Vãn nhường cho anh.

Anh ta quay đầu hỏi ý kiến của cô: “Thanh Vãn, chúng ta…”

Ngu Thanh Vãn ổn định lại tâɷ trạng, sau đó nhìn về phía anh ta, ôn nhu nói: “Em cảɷ thấy chúng ta sẽ thắng, em tin tưởng anh.”

Nếu đánh cuộc chính là thử vận khí, cô cảɷ thấy chưa chắc bọn họ sẽ thua.

Sau khi nghe được nửa câu, đôi mày đang nhăn chặt của Chung Đình Bạch giãn ra mấy phần, anh ta gật đầu nói: “Được, anh nghe em.”

Nói xong lại không chú ý đến người đàn ông ngồi đối diện bởi vì dùng sức mà đốt ngón tay hơi trắng bạch, đôi ɷắt đen nhánh như mực lại tối sầm đi vài phần, cảm xúc đang cuồn cuộn cũng bị khắc chế lại. #𝖙y𝖙novel.com

Rất nhanh, Chung Đình Bạch ngồi xuống phía đối diện, ngước mắt nhìn về phía Hạ Thịnh rồi nói: “Ông chủ Hạ muốn chơi cái gì? Poker?”

Hạ Thịnh cười khẽ một tiếng, mang theo mấy phần trào phúng: “Chơi những trò đó, ít nhiều có chút ức hiếp anh.”

Dứt lời, sắc ɷặt Chung Đình Bạch ngưng trọng ngay lập tức.

Hạ Thịnh chậm rãi ngước mắt lên, đuôi mắt hẹp dài hơi nhọn, đáy mắt đen nhánh cất giấu ý hung ác nham hiểm không dễ dàng phát hiện, giọng nói lại ຖhẹ ຖhàຖງ.

“Để công bằng, đánh bài vận khí.”

Nhìn xem ông trời cuối cùng có bất công với kẻ ác như anh hay không.

-

Ba phút sau, người chia bài đứng trước bàn chuẩn bị rồi bắt đầu chia bài.

Quy tắc trò chơi 21 điểm rất đơn giản, người chơi thay phiên nhau bốc bài, cộng điểm số với nhau, có thể tự mình lựa chọn có muốn bốc bài tiếp hay không. Cuối cùng nếu cộng điểm được 21 thì thắng, nếu vượt quá 21 điểm thì sẽ thua, nếu không ai vượt qua 21 điểm thì dựa theo số điểm lớn hay nhỏ của cả hai để phân thắng bại. Đánh bài chỉ có một vận khí.

Hai lá bài được phát trước mặt Chung Đình Bạch, anh ta cầm bài lên, đưa cho Ngu Thanh Vãn ở bên cạnh xem.

Hô hấp Ngu Thanh Vãn khẩn trương theo bản năng, thấy hai lá bài 10 điểm.

Hai con bài, 20 điểm.

Không nghĩ rằng vận may của bọn họ lại tốt như thế, đột nhiên tâm trạng của cô được thả lỏng ra, lặng yên ຖhẹ ຖhàຖງ thở một hơi.

Khả năng thắng cuộc là rất lớn.

Trừ khi Hạ Thịnh bắt được 21 điểm.

Đôi lông mày đang nhíu chặt của Ngu Thanh Vãn yên lặng thả lỏng, biểu tình biến hóa rất nhỏ đã bị Hạ Thịnh thu hết vào đáy mắt.

Lúc này người chia bài cung kính hỏi: “Ông chủ Hạ, anh có muốn bắt bài không?”

Khớp xương ཞõ ཞàŋɠ thành thạo kẹp lá bài Poker, Hạ Thịnh ung dung thản nhiên thu hồi tầm mắt, nâng mí mắt lên, môi mỏng phun ra một chữ.

“Muốn.”

Lông mi Ngu Thanh Vãn run rẩy, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường ngay lập tức.

Hạ Thịnh dứt khoát lưu loát bốc xong một lá bài cuối cùng, đến lúc ngả bài.

Đại sảnh yến tiệc ăn uống linh đình yên tĩnh, Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chăm chú vào kết cục của trận đấu này.

Chung Đình Bạch là người đầu tiên ngả bài trước.

20 điểm, thiếu chút nữa là tất thắng.

Người vây xem ở một bên nhẹ thở một hơi, thấp giọng nói nhỏ, đại khái là đang cảm thán vận may của họ rất tốt.

Đến lượt Hạ Thịnh, vẫn không thể nhìn ra được cảm xúc của anh như cũ, động tác thong thả ung dung mà ngả bài.

Mọi người đều đổ mồ hôi, cho đến khi mọi người thấy rõ lá bài trước mặt Hạ Thịnh thì biểu tình đều cứng đờ lại.

10, 9, cuối cùng là một con 2.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ mọi người đều yên tĩnh.

Trong đầu oanh một tiếng, ngay cả Ngu Thanh Vãn cũng ngây ngẩn cả người.

Lặng im một lát, có người trong bốn phía lấy lại được tinh thần, thấp giọng cảm thán: “Vận may của ông chủ Hạ thật là tốt, chẳng qua sau ngần ấy năm cũng chưa từng thấy anh từng thua ván cược nào. Quả nhiên sẽ thắng thì luôn có quyết đoán và can đảm, khó trách hiện tại cả nhà họ Hạ đều nằm trong tay anh…”

Người khác cũng tặc lưỡi: “Đúng vậy, 19 điểm mà cũng dám tiếp tục bốc…”

19 điểm, xem như cũng đã rất cao rồi, nếu vô ý một chút là thua cả ván cược.

Đại đa số mọi người sẽ ngừng tay khi đạt được số điểm này, nếu không may thì sẽ thua thảm hại.

Nhưng Hạ Thịnh thì không, anh cố tình bốc thêm một con cuối cùng.

Anh không từ thủ đoạn, cho dù đánh bài thì bản thân cũng muốn dồn bọn họ đến đường cùng, khiến cho người khác không thể thắng cược.

Không chừa cho người khác một lối thoát, cũng không giữ lại cho bản thân mình. ( truyện trên app T𝕪T )

 Bọn họ thua.

Ý thức được điểm này, sắc ɷặt Chung Đình Bạch cũng sầm xuống, đại khái cũng không ngờ Hạ Thịnh sẽ thắng với số điểm như này.

Anh ta mở miệng nói với ý tứ không rõ lắm: “Quả nhiên trời sinh ông chủ Hạ là dân cờ bạc.”

Hạ Thịnh cũng không thèm để ý đến ý tứ trong giọng nói của anh ta, anh nâng mi.

“Quá khen.”

Ngu Thanh Vãn cắn cắn môi, có chút thất thố mà đứng lên, nhìn anh cầm lấy bật lửa, thuận tay châm điếu thuốc, màu ngọn lửa rực lên, đánh sáng hình dáng của người đàn ông.

Nhưng mà chỉ hút một hơi, dường như Hạ Thịnh nhớ đến điều gì đó lại dập tắt điếu thuốc, sau đó trầm giọng gọi cô.

“Ngu Thanh Vãn.”

Chỉ là nghe thấy anh gọi cô, đầu óc mẫn cảm kia cũng chợt căng thẳng theo.

Một tiếng gọi này đã đánh vỡ sự yên tĩnh của đại sảnh, rồi lại mang không khí vào trạng thái giằng co, không khí như kết băng lại, mọi người vây xem cũng không dám thở mạnh.

Ngu Thanh Vãn không nhấc chân, cô khẩn trương mím môi, đứng bên cạnh Chung Đình Bạch không nhúc nhích, toàn thân đều toát lên vẻ chống cự.

Cô không nghĩ sẽ đi đến cạnh anh.

Khói thuốc còn sót lại chậm rãi tản ra, đôi ɷắt hẹp dài của Hạ Thịnh hơi nheo lại, đáy mắt lại càng thêm thâm trầm lãnh đạm.

Giọng nói lạnh băng của người đàn ông lại vang lên lần nữa, cường thế đến cực điểm, giống như đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, làm cho sống lưng người ta phải lạnh đi.

“Lại đây, tôi chỉ nói một lần.”

Giọng nói phát ra, trái tim Ngu Thanh Vãn cũng mãnh liệt nhảy theo.

Thấy thế, sắc ɷặt Chung Đình Bạch càng trầm hơn, nhưng vì kiêng kị xung quanh rất đông người cho nên cũng không phát tác ra.

Anh ta kéo tay Ngu Thanh Vãn, cũng không tính toán để cô cứ đi vào miệng hổ như thế.

Anh ta nhìn về phía Hạ Thịnh, trầm giọng nói: “Ông chủ Hạ, Thanh Vãn là bạn gái của tôi, không phải vật phẩm đánh cược.”

Nghe thế, Hạ Thịnh vẫn vô cảm như cũ mà thưởng thức bật lửa bằng bạc ở trong tay.

Cạch cạch một tiếng vang nhỏ, ngọn lửa màu xanh biển nhảy lên, lộ ra vài phần áp bách không chút để ý.

“Lời này của Chung tổng là muốn lật lọng sao?”

Bốn phía đều là người vây xem, khóe môi Chung Đình Bạch mím lại, nhất thời không xuống đài được.

Trái tim Ngu Thanh Vãn cũng gắt gao bóp chặt, suy nghĩ rối thành một cục trong tức khắc.

Cô quá hiểu biết anh.

Cũng biết đây chính là biểu hiện hoàn toàn mất đi kiên nhẫn của anh.

Từ khi bước lên thuyền cho đến bây giờ, đều là miếng mồi mà Hạ Thịnh đã thả.

Việc đã đến nước này, cô không thể tránh khỏi.

Huống hồ, chỉ là làm bạn gái của anh mà thôi.

Hẳn là anh sẽ không đối xử quá đáng.

Ngu Thanh Vãn chỉ có thể tự an ủi bản thân như thế ở trong lòng.

Cô quyết định, nhìn Chung Đình Bạch mở miệng: “Ông Chung không thể đến. Chuyện về thuốc thang vẫn nhờ vào anh…”

Anh ta nhíu chặt mi, vẫn không muốn để cô chui vào miệng cọp: “Thanh Vãn…”

Cô lắc lắc đầu, nở một nụ cười trấn an với anh ta: “Em không sao.”

Anh cách một khoảng nhìn hai người nói chuyện, tầm mắt kia vẫn gắt gao khóa chặt trên người Ngu Thanh Vãn.

Không hề chờ cô lại đây, Hạ Thịnh đã đứng dậy, mặt không biểu tình sải bước đi ra bên ngoài bữa tiệc.

Mọi người ở bên cạnh im lặnɕ như ve sầu vào đông, không hẹn mà gặp cùng nhau tránh đường.

Thấy Hạ Thịnh đi rồi, Ngu Thanh Vãn không dám trì hoãn, đành phải bước nhanh đuổi kịp.

Cô cũng không biết Hạ Thịnh muốn đi đâu, chỉ có thể không nói lời nào đi theo sau lưng anh.

Anh đi rất nhanh, quần tây ôm lấy đôi chân thon dài, cô không thể không thả bước chân nhanh hơn mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp anh.

Khi đi qua boong tàu, một trận gió lạnh gào thét thổi qua, đi lại rất nhanh cho nên Ngu Thanh Vãn không nhịn được che môi ho hai tiếng.

Bước chân của người trước mặt bỗng nhiên ngừng lại, ngay sau đó không dấu vết mà thả bước chân chậm hơn.

Dọc theo đường đi, có không ít nam nữ ăn mặc sang trọng chào hỏi cung kính với Hạ Thịnh, ánh mắt kinh diễm liên tục đánh giá Ngu Thanh Vãn, đại khái là muốn xem ꁅươngꁅ mặt của cô, suy đoán thân phận của cô, lại như muốn thông qua cô để tìm kiếm một con đường đến gần Hạ Thịnh hơn.

“Ông chủ Hạ.”

Mà Hạ Thịnh cũng chỉ hơi hơi gật đầu xem như đáp lại lời chào, anh lười nói chuyện khách sáo với bọn họ.

Cho đến khi có người hỏi đến Ngu Thanh Vãn, từ tấn công từ cô, người đó mở miệng hỏi Hạ Thịnh: “Không biết vị tiểu thư bên cạnh ông chủ Hạ là…”

Vốn dĩ là muốn thử xem thái độ, nhưng không ngờ Hạ Thịnh lại thực sự dừng lại.

Anh nâng đôi ɷắt, không chút để ý mà giới thiệu: “Bạn gái tôi.”

Người đàn ông kia được sủng ái mà lo sợ, lại nhìn về phía Ngu Thanh Vãn hỏi: “Không biết tên của tiểu thư là gì?”

Ngu Thanh Vãn nhìn một bên khuôn mặ੮ không chút biểu tình của Hạ Thịnh, cũng không rõ suy nghĩ của anh.

Cô cũng không nghĩ sẽ mang theo danh phận bạn gái của Hạ Thịnh mà rêu rao khắp nơi, nhưng đã bị người ta ngăn lại thì cũng không thể không tự giới thiệu.

Tiếng nói của cô mềm nhẹ: “Tôi họ Ngu, Ngu Thanh Vãn.”

Nói chuyện đơn giản một lúc, cho đến khi nhìn thấy hai người biến mất ở chỗ rẽ, người đàn ông vừa hỏi thăm cầm chặt danh thiếp Hạ Thịnh trong tay, khẩn trương rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bên cạnh lập tức có người đến hỏi han.

“Anh biết cô gái bên cạnh ông chủ Hạ sao? Là thiên kim nhà ai vậy? Trước kia chưa từng nhìn thấy ông chủ Hạ mang theo bạn gái tham gia yến tiệc…”

“Là mỹ nhân có tiếng là bệnh tật được nuôi ở nhà họ Dung.”

Nghe thế, người nọ lập tức tặc lưỡi: “Là người con gái nuôi đó sao?”

“Ừ.”

Người nọ chậc một tiếng, rất khinh thường: “Nhìn có vẻ rất yếu đuối mong manh, ốm yếu bệnh tật. Nhà họ Dung rách nát như thế, khó trách lại muốn dùng biện pháp bám víu vào người có tiếng tăm. Với diện mạo như thế này, nếu không phải ông chủ Hạ muốn thì chỉ sợ cũng sẽ trở thành tình nhân của người quyền quý.”

Tuy nói như thế nhưng người đàn ông vẫn không thể nhịn được mà cảm thán: “Có thể được ông chủ Hạ và công tử Chung công khai tranh giành thì đúng là một mỹ nhân khó gặp.”

-

Đón không ít cái nhìn chăm chú, cuối cùng đến một phòng riêng trên tầng.

Vừa vặn phòng riêng này ở trên phòng đấu giá tầng hai, là một nơi có tầm nhìn tốt, có thể nhìn toàn bộ hội trường hoa lệ.

Người giúp việc đóng cửa lại rồi rời đi, trong phòng riêng chỉ còn lại hai người là Hạ Thịnh và Ngu Thanh Vãn.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Ngu Thanh Vãn chỉ cảɷ thấy nguy hiểm cho nên không nghĩ sẽ đi vào theo bản năng.

Mà Hạ Thịnh đã đi vào bên trong, vừa cởi áo khoác này vừa tiện tay đặt ở trên sô pha.

Anh thong thả ung dung cởi nút trên cổ tay áo, thấy Ngu Thanh Vãn vẫn còn đứng ở cửa thì ຖhẹ ຖhàຖງ híp đôi ɷắt.

“Muốn tôi mời cô vào ư?”

Ngu Thanh Vãn khẩn trương cắn môi, đành phải chậm rãi bước đến bên cạnh sô pha, giữ vững một khoảng cách an toàn rồi ngồi xuống.

Yết hầu của anh trượt lên xuống, bỗng nhiên anh nói.

“Lại đây, tháo cà vạt cho tôi.”

Ngu Thanh Vãn kinh ngạc ngẩng đầu, đồng tử cũng co rụt lại.

Tháo cà vạt… cho anh?

Hạ Thịnh duỗi tay kéo kéo cà vạt, nghiêng mắt liếc nhìn cô, ngữ khí áp chế: “Còn muốn tôi lặp lại lần nữa sao?”

Ngu Thanh Vãn mím môi, đành phải đứng dậy từ ghế sô pha, không thể không đi lại gần anh một chút.

Nhưng mà vừa mới sát vào, mùi đàn hương lành lạnh trên người đàn ông tùy tiện bao phủ lấy.

Cô không thể không điều chỉnh lại hô hấp, cơ thể hơi hơi nghiêng về một bên, đầu ngón tay trắng bạch thử với qua cà vạt màu đen trên cổ anh, còn không đợi đụng đến đã rụt ra sau một chút.

Nhưng mà giây tiếp theo, đầu ngón tay đã bị người đàn ông nắm lấy, không cho cô có cơ hội để lui về phía sau.

Đầu ngón tay dính nhiệt độ cơ thể cùng với cảm xúc chui vào trong người trong nháy mắt khiến cho hô hấp Ngu Thanh Vãn cũng rối loạn theo.

Hạ Thịnh nhìn thẳng vào mắt cô, thấy động tác kháng cự và né tránh của cô, anh châm chọc kéo kéo đôi môi: “Ngu tiểu thư, ở nhà họ Dung ngây người nhiều năm như thế, còn chưa học được cách hầu hạ người khác như thế nào sao?”

Mỗi một từ đều rất chói tau, nhục nhã khiến cho huyết sắc trên khuôn mặ੮ Ngu Thanh Vãn từ từ rút đi.

Anh cố ý để cô đến tháo cà vạt chính là mang theo tâm tư trả thù cô.

Cô rất gian nan mà cắn môi, ý đồ giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của anh, người đàn ông lại buông cổ tay cô ra trước.

Bởi vì động tác giãy giụa vừa rồi mà vài sợi tóc không nghe lời rơi xuống bên tai cô, phác họa ra cái cằm nhỏ tinh xảo của cô.

Đôi tai trắng nõn vẫn lưu lại một ít màu đỏ, lông mi bất an mà rung động, mỗi một chỗ đều thể hiện dáng vẻ yếu đuối nhút nhát, chọc cho người ta muốn thương xót.

Cổ họng Hạ Thịnh bỗng nhiên bị bít kín, cho dù muốn nói như thế nào cũng không thể thốt nên lời.

Sau một lúc lặng im không tiếng động, giọng nói mang theo ý hòa hoãn không thể phát hiện của anh phát ra, không giống lạnh băng như vừa rồi: “Nếu không tình nguyện như thế thì lúc nãy cần gì phải đánh cược với tôi một ván.”

Ngu Thanh Vãn hít sâu một hơi, khắc chế cảm xúc vừa rồi, nỗ lực làm cho giọng nói bình tĩnh như bình thường.

Cô nhỏ giọng cãi lại: “Tôi không hề không tình nguyện… Chỉ là tôi không giỏi.”

Bởi vì khoảng cách rất thân cận cho nên cô có thể thấy rõ đôi lông mi của anh, thậm chí có thể cảɷ giác được lồng ngực của anh đang phập phồng, hô hấp hơi nóng lên, hơi thở dường như cũng trở nên rất ám muội.

Cô chỉ là không thích ứng được khi tiếp xúc quá gần với người khác.

Hơn nữa cô cũng chưa từng tháo cà vạt cho đàn ông.

Ngu Thanh Vãn nhíu mày, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cô ngừng thở, thử dùng đầu ngón tay tháo, chỉ là động tác rất cứng đờ.

Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng cọ xát phát ra, tra tấn thần kinh yếu ớt.

Là vì hằng năm cô uống thuốc nên trên người cô có mùi hương của thuốc thang, lại trộn lẫn với mùi hoa nhè nhẹ chui vào mũi.

Đầu ngón tay cô quấn lấy cà vạt màu đen của người đàn ông, lộ ra cảɷ giác cấm kỵ không tên.

Hơi thở ám muội đột nhiên mở ra trong không khí, không một tiếng động nào vang lên, khiến cho vẻ bình tĩnh đã được ngụy trang hoàn toàn bị đánh bại không một chút nghi ngờ.

Ngu Thanh Vãn càng khẩn trương thì động tác trên tay càng hỗn loạn.

Cũng không biết có phải động tác của cô là lấy lòng anh hay không, người đàn ông lãnh đạm hơi nhu hòa.

Hạ Thịnh lười biếng hạ mắt, nhìn đôi lông mi cong dài như cánh bướm của cô, ánh mắt dần tối đi, yết hầu lăn nhẹ.

Giọng nói của anh như mất đi âm thanh: “Không tháo được?”

Ngu Thanh Vãn mím môi không nói, đôi lông mi hơi cau lại, cô vẫn đang đấu tranh với cái cà vạt của anh.

Thấy cô không ɬཞả Ɩờı, Hạ Thịnh híp híp mắt.

Ngay sau đó, bỗng nhiên anh nâng cánh tay lên, chỉ là hơi dùng sức một chút, thân thể Ngu Thanh Vãn đã mất đi cân bằng, nghiêng qua phía anh.

Như là bị dây đằng uốn lượn bao quanh, hai người trên sô pha bị ràng buộc lại với nhau.

Hô hấp gần nhau, đột nhiên cô bị động tác này dọa cho hoảng sợ, không nhịn được nắm chặt cà vạt trong tay.

Một tiếng kêu rên trầm thấp ở trước mặt vang lên.

Bức bách anh.

Khoảng cách rất thân cận, thậm chí Ngu Thanh Vãn có thể cảm nhận được giữa lồng ngực anh phát ra dao động.

Hơi thở người đàn ông phập phồng trong gang tấc, tầm mắt hơi di chuyển đi, đó là đường cong yết hầu sắc bén đến ཞõ ཞàŋɠ.

Tay cô không tự chủ ຖhẹ ຖhàຖງ run rẩy, sau đó vội vàng hoàn hồn buông ra.

Ngay sau đó đã nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, không nghe ra cảm xúc gì.

“Muốn giết tôi cũng không đến mức phải dùng cách này.”

ཞõ ཞàŋɠ vừa rồi đột nhiên anh túm cô một chút nên cô mới không thể đứng vững.

Còn ở đây trả đũa.

Trong lòng chửi thầm một câu, Ngu Thanh Vãn cắn môi, lại không dám tranh cãi với anh: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý.”

Hạ Thịnh rũ mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Còn không tháo được?”

Không đợi cô ɬཞả Ɩờı, bỗng nhiên anh hơi hơi nghiêng đầu, tiếng nói đè thấp bên tai cô, ngữ điệu lộ ra vài phần không để ý ngả ngớn và phóng đãng.

“Dùng miệng cắn thử xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play