Anh ta lại nói: “Anh nghe trợ lý Lâm nói về chuyện đấu giá, lo lắng em ứng phó không nổi cho nên mới cố ý quay về giúp em.”
Khóe môi Ngu Thanh Vãn cong lên một chút, trong lòng nổi lên cảm xúc cảm động.
“Cảm ơn anh.”
Nếu không có Chung Đình Bạch chăm sóc, mấy năm nay cô ở trong gia đình nhà họ Dung sẽ càng khó khăn hơn nhiều.
Cho nên cô vẫn luôn âm thầm cảm kích.
Nhưng, cũng chỉ trong giới hạn cảm kích.
Chung Đình Bạch rũ mắt nhìn cô, cũng cười cười theo.
Thấy cô ăn mặc đơn giản, anh ta thuận tay cởi áo khoác ra rồi khoác lên vai cô: “Khách sáo với anh làm gì. Đi trước đi, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Bỗng nhiên anh ta nhớ đến cái gì đó, quan tâm hỏi: “Đúng rồi, sao lúc nãy không nghe điện thoại?”
Như vừa mới nhớ đến Tất cả những chuyện đã xảy ra lúc nãy, Ngu Thanh Vãn dừng một chút, khóe môi hơi cong, nói dối: “Xin lỗi, em không để chuông điện thoại, lại để ở trong túi nên không nghe được.”
Chung Đình Bạch lại không hỏi nhiều, anh lấy một hộp bằng nhung từ trong túi ra, mở nắp hộp.
Ngu Thanh Vãn theo tầm mắt nhìn thấy, chỉ thấy một cái lắc tay màu tím bằng bạc nằm ở bên trong.
Cô ngẩn ra: “Đây là…”
“Tình cờ nhìn thấy cái lắc tay này, cảɷ thấy rất phù hợp với em cho nên anh mua về.”
Ngu Thanh Vãn nhìn ra được giá trị xa xỉ của cái lắc tay, đôi lông mày khẽ nhíu lại: “Cái này quý quá, em…”
Không cho cô cơ hội từ chối, giọng nói ôn hòa của Chung Đình Bạch đánh gãy lời cô: “Chúng ta đã lâu không gặp, chỉ là đưa cho bạn mình một món quà mà thôi, không cần có gánh nặng gì cả. Anh đeo lên giúp cho em nhé?”
Bốn phía người tới tới lui lui, còn có vài tầm mắt nhìn về phía hai người họ.
Chung Đình Bạch nói như thế, Ngu Thanh Vãn cũng không có cách nào chống cự lại cho nên đành phải để cho anh đeo lên tay giúp mình.
“Cảm ơn anh.”
Màu tím cái lắc tay quấn quanh cổ tay trắng nõn, dưới ánh đèn càng rực rỡ lung linh.
Sau khi đeo cho cô xong, Chung Đình Bạch mỉm cười tán thưởng: “Quả nhiên rất thích hợp với em.”
Ngu Thanh Vãn cũng nhàn nhạt cong khóe môi, có chút thất thần.
Hai người cứ như thế tùy ý trò chuyện với nhau, cùng sánh vai nhau đi vào khu đấu giá.
Khi lấy ra thư mời, lại bị người hầu ở cửa ngăn cản.
Người hầu nhìn một lát, sau đó mở miệng xin lỗi hai người: “Xin lỗi hai vị, thư mời của hai vị không đủ điều kiện để đi vào hội đấu giá. Hội đấu giá đêm nay yêu cầu phải là thư mời có đủ điều kiện mới có tư cách tham gia, hai vị đều không thỏa mãn yêu cầu.”
Nghe thế, Ngu Thanh Vãn lại nhíu mày, đã nhận ra điều không thích hợp.
Nào có chuyện đã phát thư mời lại không cho tham gia hội đấu giá.
ཞõ ཞàŋɠ là… cố tình làm khó dễ bọn họ.
Còn chuyện ai muốn nhắm vào bọn họ, vốn dĩ đáp án đã có sẵn từ lâu rồi.
Ngu Thanh Vãn nhấp môi, bắt đầu lo lắng có phải Hạ Thịnh vì cô nên mới gây khó dễ cho Chung Đình Bạch hay không.
Cuối cùng anh muốn làm cái gì?
Tình huống như thế, Chung Đình Bạch lại không hoảng loạn, giọng nói vẫn khách khí như cũ: “Vậy xin hỏi, làm sao tôi có thể tham gia vào hội đấu giá được?”
Người hầu hơi khom lưng: “Xin mời hai vị đi theo tôi.”
Ngu Thanh Vãn và Chung Đình Bạch cùng đi theo người hầu đi vào một cửa nhỏ buổi tiệc, đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong tráng lệ huy hoàng, một khung cảnh tượng thơm phức đẹp đẽ.
Một bàn đánh bạc thật lớn đặt ở bên trong, cô hơi hơi ngước mắt, cô thấy được một bóng dáng màu đen đằng sau bàn đánh bạc.
Không chỉ có cô, dường như tầm mắt mọi người đều tụ lại một chỗ, âm thanh nói chuyện với nhau cũng không dám lớn tiếng, giống như đang sợ quấy rầy đến ai đó.
Đèn đuốc trong bữa tiệc sáng trưng, cách một khoảng rất xa cũng thấy được bóng dáng người ngồi ở chỗ chủ.
Tây trang phác họa ra thân hình đĩnh bạt của anh, bàn tay lãnh đạm lười nhác đặt ở trên bàn đánh bạc, xương cổ tay thon chắc ཞõ ཞàŋɠ, khe hở ngón tay cầm điếu thuốc, sương khói xanh trắng bay lên không trung, lại không giấu được vẻ ủ dột trong đôi ɷắt đen nhanh.
Một ván thua, sắc ɷặt người đàn ông ở đối diện bàn lộ ra vẻ thất bại, cam chịu số phận đem toàn bộ đồng đánh bạc đẩy đi.
Ngu Thanh Vãn biết người kia, là trùm tài chính gia tài bạc triệu Lâm Thành, từng được ông Dung mời đến làm khách, ỷ vào của cải phong phú nên thái độ với ông Dung không được tôn kính lắm, cực kỳ vô lễ ngạo mạn, cho nên cô có ấn tượng rất sâu.
Mà giờ khắc này, một ông chủ đã qua hơn trăm tuổi lại ở trước mặt lấy lòng cung kính cười cười với người trẻ tuổi ở trước mặt, toàn là nịnh hót.
“Quả nhiên ông chủ Hạ giống như lời đồn, chưa từng thất bại lần nào.”
Hạ Thịnh không chút để ý nghiền nghiền đồng xu trong tay, không hề phản ứng với việc lấy lòng của người đối diện, cũng lười đáp lại, anh tùy ý thả bài trong tay xuống. #𝖙y𝖙novel.com
Anh là như thế, đã xem thường một ai thì căn bản không chú ý nhiều hơn một cái.
Đàn ông phụ nữ ăn mặc chỉnh tề vây quanh người anh, vẻ mặt là nịnh nọt, lại khiến cho người đàn ông càng tôn quý, không dễ dàng tiếp cận.
Khí chất Chung Đình Bạch ôn hòa trầm lặng, mà Hạ Thịnh…
Quanh người là lệ khí làm cho người ta sợ hãi, khiến cho người ta muốn tìm cách trốn đi.
Có lẽ là nghe được tiếng vang từ cửa truyền đến, Hạ Thịnh nâng mí mắt lên, tầm mắt không chút để ý quét qua.
Khí chất vô hình dũng mãnh đè ép vào.
Dường như sự xuất hiện của cô cùng với Chung Đình Bạch là ngoài ý muốn, vẻ mặt lãnh đạm của người đàn ông không có chút thay đổi nào.
Hô hấp của Ngu Thanh Vãn lại khẩn trương thêm vài phần.
Có vẻ như nhận ra được sự khẩn trương của cô, Chung Đình Bạch giơ tay nắm lấy cổ tay Thanh Vãn, mang theo ý vị an ủi, che Ngu Thanh Vãn ở phía sau.
Thấy động tác thân mật của hai người, ánh mắt Hạ Thịnh trầm xuống ngay tức khắc, một lệ khí ở đáy mắt đang cuồn cuộn không phát hiện được.
Khoảnh khắc tầm mắt hai người đàn ông giao nhau, không khí dường như cũng ngưng lại, tựa hồ ẩn chứa hai ngọn lửa đang chạm vào nhau.
Ở đây có không ít người biết Chung Đình Bạch, nhưng Ngu Thanh Vãn ở bên cạnh lại là một khuôn mặ੮ xa lạ, ánh mắt mọi người không hẹn mà gặp dừng trên người cô.
Hoàn cảnh xung quanh càng xa hoa lãng phí thì khí chất trên người con gái kia lại càng nhã nhặn lịch sự uyển chuyển, hoàn toàn không hợp nhau, giống như một đóa hoa tuyết liên nở trong vũng bùn.
Cơ thể cô mềm mại không xương, sống lưng lại thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Chỉ liếc mắt một cái, khiến cho người ta khó có thể dời tầm mắt đi.
Nháy mắt mọi người đều bừng tỉnh lại.
Không khí giương cung bạt kiếm ở trước mắt giống như đã tìm được nguyên nhân.
Giọng nói anh ta trầm ổn khách khí: “Ông chủ Hạ, làm phiền rồi. Không biết làm sao thì tôi có thể đạt được yêu cầu tham gia vào buổi đấu giá.”
“Ngồi, chơi cái này.”
Hạ Thịnh nhích lưng vào ghế, sắc ɷặt cực kỳ lạnh nhạt, giọng nói cũng không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng lại có một cảɷ giác áp bách không xía vào được.
Đám người xung quanh cũng tự động lui ra bớt, phảng phất hình thành một kết giới thiên nhiên ở xunh quanh thân hình đơn bạc.
Chung Đình Bạch cũng không ngồi xuống ngay, anh ta trầm giọng hỏi: “Ông chủ Hạ muốn chơi cái gì?”
Ngu Thanh Vãn nhăn mày, nhìn thân ảnh cách đó không xa, đáy lòng lại càng thêm bất an lo lắng.
Rốt cuộc anh muốn làm cái gì.
Chỉ thấy đầu ngón tay Hạ Thịnh ung dung gõ vào mặt bàn, làm như đang suy tư trầm ngâm.
Lát sau, anh vân đạm phong khinh mở miệng: “Nếu Chung tổng thắng, trên du thuyền rộng lớn này, coi trọng thứ gì thì có thể cầm đi.”
Giọng nói thả ra, những người xung quanh sôi nổi hít hà một hơi.
Hạ Thịnh trong lời đồn rất phóng đại, cũng là một hậu bối ngỗ nghịch của nhà họ Hạ, không chịu sự dạy dỗ. Nghe nói lúc anh còn là thiếu niên từng mua một đảo nhỏ giá trị lên đến trăm triệu, chuyên dùng để nuôi dưỡng những con chó dữ không nghe lời mà anh nuôi, có thể nói xa hoa lãng phí vô cùng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mà nhìn một chiếc du thuyền đơn giản ở trước mắt, không có chỗ nào là không xa hoa tráng lệ, bao nhiêu người nghĩ mọi cách để cất giữ những món độ có giá trị liên thành nhưng anh lại làm như một món đồ trang trí bình thường treo ở ngoài hành lang.
Không sợ trộm, cũng không ai dám trộm.
Tùy tiện lấy ra một thứ thì có thể cho người bình thường không lo áo cơm cả một đời, khiến cho người ta tặc lưỡi.
Vẻ mặt Chung Đình Bạch không thay đổi ngồi xuống, lại nói: “Nếu như tôi thua thì sao?”
Người hầu mang đến một cái ghế khác đặt bên cạnh Chung Đình Bạch, Ngu Thanh Vãn cũng ngồi xuống.
Cách bàn dài, lông mi cô run rẩy, một lát sau mới điều chỉnh lại hơi thở của mình, không hề né tránh tầm mắt và cảɷ giác áp bách từ phía đối diện, cô lấy hết can đảm ngước mắt lên.
Đúng vào lúc này, người đàn ông cũng thong thả ung dung ngước mắt lên, đuôi mắt hẹp dài hơi nhướng, lộ ra vài phần tà tứ không nói nên lời.
Đột nhiên không kịp phòng bị, tầm mắt của Ngu Thanh Vãn và anh giao nhau, lọt vào đôi ɷắt thâm thúy của anh, bỗng nhiên trái tim ngừng đi một nhịp.
Phảng phất trong không khí không có bất cứ tiếng động nào, trái tim lại không chịu nổi mãnh liệt nhảy dựng lên thêm lần nữa.
đôi ɷắt người đàn ông chằm chằm nhìn cô, giống như thợ săn đang theo dõi con mồi, sắc bén mà nguy hiểm, lại tràn ngập ý muốn gì đó, phảng phất dệt thành một vòng tròn không có khe hở.
Vô hình làm cho cô cảɷ thấy sợ hãi.
Sau một lúc yên tĩnh rất lâu, bỗng nhiên Hạ Thịnh cong môi không hiểu ý tứ, cuối cùng mở miệng.
“Bạn gái của anh, đêm nay thuộc về tôi.”