Mộc Cảnh Thanh vác Tôn Linh Nguyên vào sân sau, gọi người chuẩn bị xe ngựa.
Tôn Linh Nguyên đời nào ngoan ngoãn nghe lời, nàng ta bất ngờ lấy tay đánh vào đầu Mộc Cảnh Thanh, Mộc Cảnh Thanh dễ dàng tránh thoát. Nàng ta lại định đánh tiếp vào sau gáy Mộc Cảnh Thanh, Mộc Cảnh Thanh buông Tôn Linh Nguyên ra, túm lấy tay nàng ta: “ta chỉ xin cô đi cứu người thôi, thế mà cô lại ra tay ác độc thế sao?”
“Ta muốn đi Kinh thành, chứ không muốn cùng cậu đi Nam Chiếu. Nể mặt cậu là em vợ của sư huynh, ta không chấp cậu, nhưng cậu đừng có được voi đòi tiên nữa.” Tôn Linh Nguyên lạnh lùng nói.
Mộc Cảnh Thanh cau mày nhìn Tôn Linh Nguyên. Thực ra cậu có thể đánh ngất Tôn Linh Nguyên rồi đem đi, nhưng nữ tử này tính tình ngang bướng, coi như trói nàng ta đưa đến Nam Chiếu, mà không có cách nào buộc nàng ta tình nguyện cứu A nương, thì cũng uổng công thôi.
“Thế nào thì cô mới bằng lòng đây? Thật sự là khả năng A nương của ta sẽ chết đấy.” Cậu nặng nề nói, “Nếu các đại phu bình thường khác có cách thì ta cũng sẽ không phiền cô đâu.”
Tôn Linh Nguyên khoanh hai tay trước ngực: “Đừng nhìn ta như vậy, cậu và ta vốn chỉ tình cờ gặp gỡ mà thôi, ta ở lại chỗ này không chỉ nhằm mục đích cứu người đâu, mà còn định đi Trường An thăm huynh trưởng cơ. Vì lẽ đó ta không thể đi cứu mẫu thân của cậu được. Nếu bất kỳ người nào lâm trọng bệnh mà đều muốn ta vượt ngàn dặm xa xôi để đi cứu, thì chẳng lẽ ta cứ phải mệt bã người mà đi à?”
“Cô! Quả thực là tâm địa sắt đá!” Mộc Cảnh Thanh nghẹn lời, “mấy người nói cô là Nữ bồ tát nhất định là mắt mù rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT