Gia Nhu mệt mỏi tỉnh dậy, ngoài rèm có ánh nến mờ mờ. Ngày mùa đông vốn ngắn, chắc lúc này trời đã tối rồi. Nàng nằm một mình trên giường, quần áo chỉnh tề, ngay cả đệm giường cũng đã được đổi. Bên ngoài ai đó nói chuyện rất khẽ, thỉnh thoảng có tiếng ho khan cố nén vang lên. Nàng vừa động đậy, chuông trên chân đã vang lên.
Tiếng nói chuyện bên ngoài liền dừng lại, sau đó có bóng một người cao ngất in trên rèm màu xanh, gọi: “Chiêu Chiêu?”
Gia Nhu xốc màn lên, cửa sổ đối diện giường đang mở một cánh, bên ngoài là bầu trời màu xanh đen, hình như trời vừa mưa xong, không khí vô cùng ẩm ướt. Trước rèm đặt hai chậu than, trong phòng rất ấm, Lý Diệp mặc trường bào mầu mơ đứng trước mặt nàng, trên mặt chàng hiện rõ sự âu yếm.
Gia Nhu thân thiết hỏi: “Chàng nói chuyện với ai đấy? Sao lại ho?”
Lý Diệp vén lên áo choàng ngồi xuống bên giường, nói: “Ta giao mấy việc cho Vân Tùng, nói nhiều bị khô miệng nên mới ho khan thôi. Nàng ngủ ngon giấc không?”
Gia Nhu xấu hổ gật đầu, đúng là nàng vừa mới ngủ rất say, hầu như không mơ mẩn gì.
Nàng co chân lên định tháo lắc chân xuống, Lý Diệp liền tóm lấy cổ tay nàng, hỏi: “Nàng định làm gì nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT