Ngu Bắc Huyền thấy hai người định đi, thì muốn bước ra ngoài, lúc ấy không biết Thường Sơn từ chỗ nào nhẩy ra, quỳ trước mặt y.
“Anh làm gì thế?” Ngu Bắc Huyền cau mày hỏi.
Thường Sơn nói: “Chủ thượng, thuộc hạ biết ngài không bỏ mặc Quận chúa Ly Châu được, nhưng nếu lúc này ngài đi ra ngoài, thì có thể làm được gì chứ? Coi như ngài không coi Lý tứ lang cùng Lý gia ra gì, thì tính tình Quận chúa Trường Bình thế nào, ngài là người hiểu rõ nhất còn gì. Nếu Quận chúa Trường Bình biết được nỗi lòng của ngài thì liệu có bỏ qua cho Quận chúa Ly Châu hay không? Người muốn làm đại sự, không thể rơi vào tư tình nhi nữ được ạ!”
Ngu Bắc Huyền nhất thời nghẹn lời, cuống họng như bị một cái gì đó chặn lại, giữ chặt trong lòng. Ngu Bắc Huyền không sợ Trường Bình, nhưng Trường Bình là sợi dây thừng Thư Vương dùng để buộc y lại, người phải kiêng kỵ chính là Thư Vương. Lúc này Ngu Bắc Huyền chưa có năng lực chống lại người kia, nên đành phải nhẫn nại.
“Chủ thượng!” Thường Sơn túm lấy áo choàng của Ngu Bắc Huyền, sợ y không chịu nghe. Hồi mới bắt đầu ở Nam Chiếu, Thường Sơn cũng đã từng khuyên như vậy rất nhiều lần.
Ngu Bắc Huyền suy nghĩ chốc lát, mới nói: “Anh đứng lên đi, ta không đi nữa. Anh đi hỏi thăm xem nàng có gì đáng ngại không là được.”
“Vâng! Chủ thượng anh minh!” Thường Sơn đứng lên, “Thuộc hạ đi ngay.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play