Là khi trong tim đau nhói, lòng lo lắng không yên, lúc ấy bản thân ta sẽ nhận ra, người mình yêu đang gặp một chuyện gì đó không hay trong cuộc sống.
…
Lâm Phong chăm chú nhìn Kỳ Duyên, hắn để ý đến cổ của nàng, âm sắc có phần hơi đàn áp hỏi:
“Dây chuyền tôi tặng em lúc trước đâu rồi?”
Kỳ Duyên đứng hình, tay vô thức chạm lên cổ. Ả vuốt nhẹ nơi vai, ấp úng trả lời: “Chiều hôm qua em đi chơi, bị rớt lúc nào không hay nữa.”
Lâm Phong nhìn bóng lưng của ả, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên lủng qua người Kỳ Duyên. Hắn im lặng một lúc, sau đó mới dặn dò:
“Em hôm nay ngủ trước đi, tôi còn vài việc phải xử lý, đừng chờ!”
Không chờ Kỳ Duyên gật đầu, Lâm Phong đã quay người đi luôn. Hắn vào phòng làm việc, tiến thẳng đến máy tính.
Lâm Phong mở lên một ứng dụng theo dõi, trên màn hình liền hiển thị một vị trí khá quen thuộc. Hắn xem hành trình di chuyển của Đan Tâm, chỉ thấy nàng dừng lại ở nơi mà lâu nay hắn rất muốn vào nhưng không được.
Lâm Phong nhớ lại người đang ở trong phòng khách, rồi lại nhìn đến hành trình trong màn hình.
Lâm Phong như biết được gì đó, hắn đứng dậy và đi ra ngoài tìm bé mèo mà Đan Tâm thường rất thích.
Kỳ Duyên nghe tiếng động phía sau, ả giật mình quay lại thì thấy Lâm Phong đang ôm con mèo ở phía sau mình.
“Anh không đi xử lý công việc sao?”
“Mimi hình như rất muốn tôi và em cùng ôm nó, công việc tạm gác một bên, niềm vui của nó vẫn là quan trọng nhất.” Lâm Phong ôm con mèo vuốt ve, hắn để ý thái độ của Kỳ Duyên.
Ả ta thật sự rất ghét mèo, vì lông của chúng có thể làm ả bị dị ứng. Kỳ Duyên bất đắc dĩ giả vờ dang tay định ôm lấy bé mèo, nhưng nó lại cào vào tay ả.
“A… em sao vậy?” Kỳ Duyên đau đớn kêu lên, ả lo lắng nhìn vào bàn tay nõn nà của mình, tâm trạng cực kỳ tệ, nhưng vì có Lâm Phong ở ngay cạnh, tính khí cũng dịu đi không ít.
Lâm Phong nhìn Kỳ Duyên bằng ánh mắt hiếu kỳ, hắn thử thả lỏng tay mình ra, bé mèo cũng được tự do, nhảy về phía Kỳ Duyên cào loạn xạ.
“Aaaa… Lâm Phong… cứu em… con mèo đáng chết này!!!” Kỳ Duyên lấy tay che chắn khuôn mặt, vì thứ ả ta coi trọng là nhan sắc mỹ miều này.
Hành động đá văng con mèo khiến cho Lâm Phong nổi đóa, ánh mắt hắn như dao găm, bàn tay thô ráp tiến thẳng đến chiếc cổ của Kỳ Duyên ra sức bóp.
Kỳ Duyên cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của Lâm Phong, ả sợ hãi nắm lấy hai tay Lâm Phong ngây thơ hỏi:
“Lâm Phong, anh sao vậy! Em khó thở quá… Lâm Phong!!!”
“Đan Tâm không bao giờ đối xử với mimi như vậy, em ấy dù có bị cào cũng ngồi im chịu đựng.” Lâm Phong nghiến răng ken két, gằn giọng cố gắng nói chuyện đoàng hoàng, hắn kìm nén bản thân không được giết chết ả đàn bà phía dưới, ánh mắt đỏ ngầu như sắp nổ tung:
“Nói!!! Đan Tâm đâu rồi!!! Đừng để tôi phải giết cô tại nơi này, Lâm Phong tôi xưa này không ngán một ai cả!!!”
Giọng nói kèm theo sự tức giận tột độ của Lâm Phong, Kỳ Duyên chỉ cần nghe thôi cũng đủ để ả chết từ sâu bên trong.
Nhưng vì tương lai và đại cục, ả nhớ lại những lời của Tiêu Đông dặn dò. Mặc dù đang ở thế bị động, ả vẫn bình thản cố gắng rặn ra từng chữ:
“Anh sẽ không dám giết tôi đâu, vì Đan Tâm đang làm con tin, nếu như anh dám giết tôi tại nơi này, thì cô ta cũng đừng hòng mà trốn thoát.”
“Cô dám thách thức tôi!!?” Lâm Phong giận dữ, vì kìm nén mà gân xanh nổi lên khắp nơi trên gương mặt, tuy mạng sống của người phụ nữ này đối với hắn như một hạt cát.
Nhưng Đan Tâm lại khác, nàng rất quan trọng với hắn. Nếu như hắn vì không kiểm soát được tính khí, Đan Tâm cũng sẽ chết theo ả ta.
“Anh cũng thật là bất tài vô dụng, cứ tưởng chủ tịch tập đoàn VF như nào. Ai mà ngờ cũng chỉ là một tên mắt trần mình thịt, đến cả người đầu ấp tay gối hằng ngày cũng không thể nhận ra!”
Kỳ Duyên như nắm được thóp của Lâm Phong, ả ta vẫn không quên ra sức xỉa xói. Quan trọng nhiệm vụ của ả không phải đến dinh thự này giả dạng Đan Tâm, mà là kéo dài thời gian cho lão cáo già kia.
Ả dùng sức đẩy mạnh Lâm Phong ra khỏi người mình, tay vuốt ve nơi cổ, mặt lộ vẻ oán trách: “Anh thường hay bạo hành phụ nữ như vậy sao? Chẳng trách, Hạ Vũ lại chọn cách rời xa anh, đi theo tiếng gọi của người đàn ông khác!”
“Đừng thách thức nhẫn nại của tôi, Đan Tâm đang ở trong tay của lão cáo già Tiêu Đông phải không?”
Lâm Phong không đủ kiên nhẫn nghe Kỳ Duyên nhắc lại chuyện xưa cũ, nếu là hắn thường ngày sẽ khó chịu khi nghe ai nhắc đến cái tên Hạ Vũ.
Nhưng bây giờ khác rồi, người con gái hắn yêu đang gặp nguy hiểm. Hạ Vũ bây giờ cũng chỉ còn là một cái tên mà thôi, người quan trọng với hắn lúc này chính là Đan Tâm.
“Có lẽ là như vậy đó, tôi khuyên anh đừng nên đến thì hơn.” Kỳ Duyên xoa bóp cánh tay, thật lòng nhìn Lâm Phong nói tiếp:
“Vì lão cáo già kia đã tiết lộ toàn bộ bí mật của anh cho cô ta biết rồi, chắc Đan Tâm hiện tại đang rất hận anh. Người đàn ông mà cô ta yêu, lại chính tay giết chết mẹ ruột của mình.”
Lâm Phong siết chặt tay thành hình nắm đấm, ánh mắt kiên định nói: “Đan Tâm sẽ không hận tôi, các người sai lầm hoàn toàn rồi.”
Lâm Phong hít một hơi thật sâu, hắn vỗ tay nhẹ ba cái, Thế Khải liền ở ngoài đi vào: “Thiếu gia!”
“Nhốt cô ta vào phòng đặc biệt, cho đến khi tôi trở về, chuẩn bị nước ấm đầy đủ, Đan Tâm sẽ cảm lạnh nếu như nhiệt độ quá thấp.”
Lâm Phong như chắc nịch bản thân sẽ chiến thắng trở về, hắn còn tưởng kế hoạch sẽ rất lâu mới hoàn thành. Ai ngờ lão cáo già kia lại không chờ đợi được, mà tự mình xa vào lưới.
Lâm Phong nhếch mép, bí ẩn nhỏ giọng:
“Ai mới là thợ săn thực sự, còn phải chờ xem, kế hoạch của ai được thuận lợi tiến triển nhất…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT