Đôi khi những thứ ta tưởng chừng đã đánh mất, bằng một cách nào đó lại quay về tay ta.

….

“Từ ánh mắt cho đến đôi môi đều rất giống, chỉ sợ thiếu gia sẽ say đắm thêm một lần nữa.”



Đan Tâm ôm một đứa bé sơ sinh trên tay chuẩn bị đi đến bệnh viện, bỗng nhiên một giọng nói lạnh nhạt vang lên với lời lẽ vô cùng châm biếm:

“Bản thân còn lo chưa xong, cứ thích quản chuyện bao đồng. Cứ để cho nó chết quách cho xong, nuôi dưỡng làm gì tốn thêm chi phí!”

Đan Tâm nhìn theo hướng giọng nói phát ra liếc mắt cảnh cáo, sau đó mặc kệ ả ta rời đi không nói gì.

Hôm nay rời đi vào lúc giữa trưa trời còn khá nắng, Đan Tâm cầm sẵn chiếc ô bước xuống taxi gật đầu tạm biệt chú tài xế, rồi bước vào bên trong bệnh viện.

Cũng may nàng có chuẩn bị sẵn chiếc đai đỡ em bé, tay cũng rảnh rỗi để cầm ô hơn. Vừa bước vào cửa bệnh viện nàng liền bị một bàn tay cỡ lớn đẩy dịch hẳn sang một bên, Đan Tâm hoảng loạn ôm chặt đứa bé trong lòng kêu lên vài tiếng:

“Đi đường kiểu gì vậy hả?”

Đan Tâm rất muốn chửi thề nhưng vì là ở ngoài đường nàng chỉ dám trách mắng nhẹ nhàng, nhưng khoảnh khắc chạm mắt với người đối diện cổ nàng liền tự động rụt lại, mắt nhanh chóng thay đổi hướng nhìn tự giác ăn năn.

Lâm Phong bị giọng nói trách mắng làm cho chú ý, thấy trong lòng Đan Tâm có đứa bé thì sắc mặt hắn liền thay đổi đứng lại chờ đợi điều gì đó.

Tên vệ sĩ thấy vậy đành quay người sang, cúi đầu xin lỗi Đan Tâm, nếu không làm như vậy chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng không còn.

“Xin lỗi tiểu thư!”

“Không… không có gì đâu!” Đan Tâm bối rối trước hoàn cảnh trước mặt, nàng xua tay từ chối nhận lời xin lỗi.

Nhưng hành động của nàng lại làm cho người thân cận bên cạnh Lâm Phong hiểu lầm, hắn ta rút ra một tờ chi phiếu trắng thay mặt Lâm Phong nói: “Đây là ít lòng thành của ông chủ, mong cô và em bé nhận lấy.”

Chưa kịp định hình bóng dáng của đám người Lâm Phong đã đi xa, để lại Đan Tâm ngơ ngác nhìn. Từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên nàng được cầm tờ chi phiếu trắng.

“Hôm nay bước chân phải ra đường là cái chắc.”



Đan Tâm cầm tờ chi phiếu ngắm nghía trước sau, theo như nàng tìm hiểu nó chính là không giới hạn tiền. Nhưng chỉ vì một cú đẩy tay mà nàng chi tiêu quá nhiều, vậy thì bọn họ sẽ nghĩ nàng là người như thế nào đây?

“Cầm gì đó?” Bà Dung mở cửa bước vào trên tay cầm một hộp đồ ăn nóng hổi, bà đặt xuống bàn rồi đi lại chỗ Đan Tâm xem xét: “Chi phiếu? Con lấy ở đâu ra vậy?”

“Dạ mẹ…” Đan Tâm giật mình nhìn sang hướng bà Dung giải thích: “Lúc trưa con đem bảo bảo đi tiêm phòng, bị một đám người mặc vest đụng phải, tấm chi phiếu này chính là món quà xin lỗi đó ạ.”

“À…” Nhìn thấy tiền mắt bà liền sáng lên, cẩn thận cầm tờ chi phiếu kiểm tra, nhìn tên được in trên tờ chi phiếu bà không ngừng được thốt lên: “Con đụng phải mỏ vàng rồi, hèn gì lại tặng thứ có giá trị đến như vậy!”

Đan Tâm được bà Dung kể cho nghe đầu đuôi sự tình, thì ra người đàn ông đó chính là phú nhị đại của Hà gia. Một người giàu nổi tiếng nhất nước nhà, vậy mà nàng cái gì cũng không biết.

Nàng lo lắng nhìn bà Dung hỏi: “Mẹ, vậy phải làm sao đây? Hay là chúng ta không xài đến nó!”

Bà Dung thấy cô con gái ngốc nghếch của mình lo lắng miệng liền cười khẩy: “Có gì mà phải lo! Sẵn tiện quán đang cần tu sửa lại, có tấm chi phiếu này thì khỏi phải lo rồi.”

“Lỡ như tiêu quá nhiều họ không chi trả cho chúng ta thì sao? Hay là thôi đi, nếu như vậy con sẽ mắc cỡ lắm đó!”

Bà Dung liếc nhìn Đan Tâm nói: “Có gì mà ngại? Coi như con trả ơn mẹ bao nhiêu năm nay chăm sóc cưu mang đi, nếu thật sự là phú nhị đại thì mấy đồng bạc này còn không đủ để anh ta ăn một bữa cơm.”

Đan Tâm chỉ biết lặng im nhìn mẹ nuôi vui như trúng số, còn nàng thì lại lo lắng muốn xỉu.

Bản thân vốn ăn nhờ ở đậu nên khi mẹ nuôi nói ra câu đó nàng chỉ biết câm nín, thứ nàng sợ hãi đó chính là suy nghĩ sai lệch về mình.

Đan Tâm lắc đầu rủ bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực, nếu anh ta giàu có như mẹ nuôi nói vậy thì một người như nàng khả năng sẽ không để vào mắt mà quên mất từ lâu rồi.

Nàng tự an ủi chính mình, sau đó tiếp tục công việc tính toán tiền bạc phụ mẹ nuôi.



“Ông chủ, báo cáo tài chính bị trừ hai trăm triệu!” Thư ký cầm tờ giấy hóa đơn để lên bàn làm việc của Lâm Phong, sau đó đứng im chờ chỉ thị.

Lâm Phong vì lúc trưa bị tấn công vào tay phải nên hắn chỉ ngồi im dựa vào ghế, chờ đợi Thế Khải một tay sai quan trọng nhất của hắn tiến lên xem xét.

“Thiếu gia, là cô gái lúc ở bệnh vin.”

Lâm Phong chần chừ một lúc mới nhớ ra cô gái mình đã gặp ở bệnh viện, khuôn mặt hốt hoảng cùng với chiếc miệng to gan quen thuộc lập tức hiện ra trong tâm trí hắn.

“Tên gì?”

Thế Khải nhìn xuống tên người chi tiêu và địa chỉ đáy mắt có phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh được cậu thu hồi lại: “Trần Đan Tâm, mười bảy tuổi, địa chỉ… phố đèn đỏ.”

“Mới mười bảy tuổi sao?” Lâm Phong dường như đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu.

Thế Khải như đọc được suy nghĩ của thiếu gia nhà mình, cậu rụt rè gợi lại cho Lâm Phong biết: “Thiếu gia… đôi mắt rất giống với tiểu thư Hạ Vũ…”

Hạ Vũ… Lâm Phong đã rất lâu rồi không nghe ai nhắc đến cái tên này, chỉ có Thế Khải mới dám gợi lại.

“Đúng là rất giống với cô ta… mau đi tìm hiểu xem lai lịch của cô nhóc này là như thế nào!”

“Tuân lệnh!”

Lâm Phong chống cằm lên bàn, tay miết nhẹ cằm của bản thân thần bí thì thầm: “Hạ Vũ… Đan Tâm… đúng là trùng hợp đến kỳ lạ!”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play