Từ xa Đan Tâm đã thấy được một khu nhà thái cao cấp, sở hữu khoảng sân vườn rộng rãi, trồng đủ thứ loại rau xanh cây cối, khi đặt chân xuống nàng mới cảm nhận được kỹ càng hơn.
Mọi thứ thật sự rất hoàn hảo, đến nổi khiến nàng phải thốt lên khen ngợi: “Tôi chưa từng thấy nơi nào rộng lớn như vậy, ông anh thật biết cách hưởng thụ!”
Lâm Phong cười nhếch mép khinh thường: “Một người thành đạt như tôi, mà lại để cho ông mình sống trong khổ sở sao? Em đúng là biết cách sỉ nhục người khác!”
“Anh đúng là tên lòng dạ xấu xa, nên nghĩ ai cũng giống mình. Tôi chỉ đang khen ngợi cuộc sống của ông anh thôi, đúng là ‘bụng ta suy ra bụng người’ mà!”.
Đan Tâm bị nói kháy, cũng không quên xỉa xói lại. Thế Khải chứng kiến hai người cãi nhau, cậu thở dài một hơi, rồi tiến đến xách đồ đạc vào nhà.
Đan Tâm và Lâm Phong cũng đi theo sau, ánh mắt không ngừng xoẹt ra tia lửa.
Ông Hà đang ngồi ở bàn gỗ tỉa tót lá cây, vì đã già nên tai có vẻ hơi lãng, nên không nghe được tiếng động từ bên ngoài.
Người hầu thấy vậy tính chạy lại nói cho ông biết, Lâm Phong nhanh hơn một bước chặn người ông ta lại: “Để cho tôi!”
Lâm Phong tiền đến phía đối diện ngồi, hắn bẻ giọng mình thành người già, đóng giả bạn lão của ông mình khen ngợi:
“Lão Hà à, không ngờ một người như ông lại có thể khéo tay đến như vậy, coi bộ khoảng thời gian này, ông sung sướng không ít nhỉ!?”
“Ta sao?” Ông Hà chăm chú tỉa cây, không ngước lên nhìn người đang nói, cứ tưởng bạn bè của mình, liền hỏi ngược lại.
Nhưng sau một lát không thấy lời đáp, ông Hà mới thắc mắc ngước lên, thấy người bạn của mình bỗng dưng lại trở thành cháu trai, tâm trạng liền hưng phấn đứng phắt dậy oán trách:
“Thằng oắt con này! Về sao không báo trước!? Để ông nội xem, dạo này có mập lên không nào?”
Lâm Phong bị ông nội mình xoay tới, xoay lui, nhưng hắn vẫn mỉm cười bình thản cho ông đụng chạm. Rất khác với hắn thường ngày, khó chịu, khó chiều.
Đan Tâm thấy trong lòng cũng vui lây, nếu như người thân của nàng cũng có, thì chắc hiện tại nàng đang sống rất tốt.
Ông Hà kiểm tra Lâm Phong xong, cũng quay sang nhìn Đan Tâm. Ánh mắt lóe lên tia dò xét: “Hôm nay dẫn bạn gái về sao? Đúng là niềm vui nhân đôi mà, nào cháu dâu lại đây ông bảo.”
Đan Tâm bị mặc định cho cái danh phận bất ngờ, nàng liền bối rối xua tay phủ phận:
“Con chào ông, nhưng con không phải bạn gái ông chủ đâu ạ, con là thư ký mới, ông đừng hiểu lầm ạ!”
“Hả?” Ông Hà khó hiểu, ánh mắt chuyển qua Lâm Phong ngồi im bất động ở đó không nói tiếng nào. Rồi lại chuyển qua đánh giá Đan Tâm, ông bất ngờ vì thằng cháu của mình sẽ không bao giờ dẫn phụ nữ về nơi ông ở.
Nếu có, thì đích thị là người nó để ý và yêu thương, nhưng con bé đã phủ nhận là không phải, vậy thì chỉ còn cách hỏi thằng cháu mình thôi.
“Vậy là sao, lão già này cần một lời giải thích đó oắt con à!”
“Em ấy đã bảo không phải, thì ông cứ tin là như vậy đi.” Lâm Phong tất nhiên vẫn biết giữ sĩ diện cho bản thân, nếu nàng đã bảo là không phải, mà hắn lại nói là phải thì sẽ bị mất đi giá trị đàn ông.
“Haiz, ta lại cứ tưởng sắp được ẵm chắt chứ…” Ông Hà thất vọng hẳn ra mặt, ngồi xuống ghế thở dài, sau đó cũng vào vấn đề chính:
“Nói, về có việc gì nhờ ông già này đây!?”
“Con còn chưa nói nữa mà, ông vẫn như xưa không có gì qua mặt được ông hết!” Lâm Phong mỉm cười, không che giấu khen ngợi.
Ông Hà còn lạ gì thằng cháu mình nữa, nếu không có việc gì quan trọng thì sao lại về quê lúc công việc đang bề bộn như thế này.
Ông ôm chậu cây nhỏ đặt lên đúng vị trí của nó, rồi dẹp gọn gàng những cái lá non vào thùng rác:
“Cứ nửa tháng lại phải cắt tỉa một lần, ước gì cái cây nó cũng biết điều để cho lão già ta đỡ phải tỉa tót.”
“Theo con thấy, ông nên quăng nó đi luôn, đỡ phải cắt tỉa.” Lâm Phong không nhẫn nại như ông mình, tìm hướng giải quyết tốt nhất. Hắn quyết đoán xưa nay, nếu là thứ gì làm mình mất thời gian, tốt nhất là nên quăng đi.
“Mấy đứa nhóc như con luôn nóng nảy như vậy. Cây nhỏ trong nhà rất có lợi, nếu biết cách chăm bón tỉa tót, thì người được lợi là con người chúng ta.” Ông Hà cầm bình nước lên chăm chú xịt nước cho cây nhỏ, chỉnh lại lời nói của Lâm Phong: “Chỉ cần tốn ít công sức, thì từ cái mà con thấy vô dụng bất lợi, sẽ hữu dụng đến bất ngờ.”
Lâm Phong im lặng, nhìn ông mình tưới cây. Suy nghĩ cặn kẽ câu nói của ông mình, khóe miệng bỗng chốc vểnh lên: “Vậy theo ông, muốn diệt cỏ tận gốc nhưng không muốn tốn công sức, vừa giữ được rau tươi không thuốc… nếu là ông sẽ làm như thế nào?”
“Xong rồi, đứa nhóc này. Con sao cứ thích lải nhải bên tai ta vậy hả? Hôm nay mấy đứa muốn ăn gì, chúng ta ra vườn lựa đi.” Ông Hà bỏ qua câu hỏi, không trả lời vào trọng tâm, cố ý đánh trống lảng.
Lâm Phong cũng biết ông sẽ không dễ dàng nói cho mình câu trả lời, chỉ đành đi theo ra vườn.
Đan Tâm đứng nãy giờ, nghe hai ông cháu hắn nói chuyện chẳng hiểu gì cả, nàng cứ vậy mà theo ba người họ ra vườn.
“Muốn ăn thì phải lăn vào làm, Lâm Phong con ra đó hái cho ông ba bó rau cải thảo.” Ông Hà giả vờ vỗ vỗ vào lưng, tỏ vẻ mình đã già muốn được con cháu hầu hạ.
Đan Tâm thấy vậy liền tiến lên, chặn lại Lâm Phong dành việc: “Ông ơi, để cháu hái cho. Ông chủ chỉ nên đứng nhìn, để nhân viên như tôi phục vụ là được rồi.”
Nàng là người làm công ăn lương, tất nhiên thể hiện mặt tốt có lợi cho chủ thấy sẽ được nhiều tiền hơn. Chỉ là đám rau, nàng đây cạy phân bò cũng từng làm rồi, không gì là không làm được.
“Đứng lại, để đó cho tôi, em chỉ cần đứng nhìn, đây là mệnh lệnh!” Lâm Phong xắn tay áo lên, ngồi xuống giữa đám rau ra sức mà bẻ.