Kỷ Tuyết Tinh nghiêm túc nhìn Giang Vũ, nói: “Anh muốn làm gì thì em cùng hoàn toàn ùng hộ anh!’
“Haiz! Nêu không xáy ra chuyện bị tòng sư chặn giết thì anh tuyệt đối sè không buông tha cho nhà họ Lãng”.
Giang Vù bất đầc dỉ thớ dài nói: ‘ Nhung dù sao anh cùng không dùng chính sức cùa mình đế ngàn cán tòng sư ám sát. cho nẻn anh chưa thật sự đánh bại nhà họ Lăng”.
‘ Lãng Phi Dương đà khiến đám tông sư từ bỏ việc giết anh vì em, cho nén anh sẽ khỏng làm cho em khó xứ”.
“Vậy anh định hòa giãi với nhà họ Lăng sao?”, Kỷ Tuyết Tình hứng thú nhìn Giang Vù hói.
“Nếu không thì anh còn làm gì khác được nữa?”
Giang Vù gật đầu, cám khái nói: “Con thỏ nóng náy còn cắn người. Nếu anh nhát quyết muổn khiến nhà họ Lăng phá sán thì Lăng Phi Dương nhất định sẽ tiếp tục phái tòng sư đến đối phó vói anh”.
“Ông ta dám sao!”
Ánh mât Ký Tuyết Tinh phát lạnh, lạnh lùng nói: “Nếu chuyện đó lại xáy ra thì em liên đích thân tiêu diệt nhà họ Lảng”.
“Bị anh ép phá sán hay bị em diệt tộc đêu giống nhau cá, vậy tại sao bọn họ phái buông tha cho anh chứ!”
Giang Vù cười, rộng rằi nõi: “Thòi bó đi, đối với anh thì nhà Làng chí là một thứ thách dưới sự giám sát cúa em mà thòi, hơn nữa anh cũng chưa chịu bất kỳ tốn thất nào, không cần phái ép mọi thứ vào
đường cùng”.
“Được, em tòn trọng quyết định cùa anh”.
Kỷ Tuyết Tinh gật đầu, cùng rất vui vẻ khi thấy Giang Vù suy nghĩ kỷ lương như vậy.
“Anh đi luyện chê’ một viên đan dược, coi như là thành ý hòa giải với nhà họ Lang”.
Giang Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói, sau đó bước lên lầu.
Hai giờ sau, khi Giang Vũ xuổng lầu, anh kinh ngạc phát hiện Ký Tuyết Tình đá rửa xong bát đía.
“Bảy giờ em không chí có thế nấu án mà còn có thế rừa bát!”
Kỷ Tuyết Tinh đác ý nhìn Giang Vũ.
“Em đang đến ngày, sao có thể để tay nhiẻm lạnh được!”
Đường đường là cô chú nhà ho Ký lại vì mình mà xuống bếp, bây giờ lại còn học làm việc nhà, có được một người vợ như vậy thì còn mong gì hơn nửa!
“Không sao đâu, em rứa bát băng nước nóng mà”.
Kỷ Tuyết Tinh thán nhiên xua tay, cỏ chút mong đợi nói: “Chờ anh xừ lý xong việc của nhà họ Làng thì em sẻ đích thán xuống bếp nấu vài món đế ăn mừng”.
Nghe vậy, khóe miệng Giang Vũ giật giật, nghĩ đến những món àn hẩc ám cùa Kỷ Tuyết Tinh liền không thể bình tĩnh được.
“Anh tỏ thái độ gì đấy? Anh không thích sao?”
Kỷ Tuyết Tinh bất mãn trừng măt nhìn Giang Vũ.
“Không, không, anh thực sự rất mong chờ”.
Giang Vũ gượng cười, trong lòng nghĩ: ‘Minh có nẻn cự tuyệt chuyện hòa giài với nhà họ Lãng mà tiếp tục đánh nhau như vậy hay không? Băng không cho dù không bị nhà họ Lăng giết thì mình cũng bị mấy món ăn cúa Tuyết Tinh đầu độc chết!”
“Sâp đến giờ rồi, anh nhanh đi gặp òng Đồng đi”.
Kỷ Tuyết Tinh nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Sau những chuyện đà xày ra với nhã họ Lầng thì em nghĩ òng Đống cùng sẻ không bao giờ khinh thường anh nữa. Em thật sự muốn có thế tận mắt nhìn thấy thái độ của ông Đổng khi đối mặt với anh sê như thế nào?”
“Vậy thì em đi với anh đi!’, Giang Vu thản nhiên trà lời.
“Thôi đi! Hôm nay anh phái là nhân vật chính.”
Ký Tuyết Tinh đang săp xếp quân áo cho Giang Vũ, vui vé nói: “Không cần sự giúp đõ cúa em mà anh đã có thẽ tự mình đánh bại nhà họ Lăng, cho nên anh hãy một mình tận hướng cám giác chiên thăng đi”.
“Với lại hiện tại thân thế cúa em không được thoái mái nên cùng không tiện xuất đ’âu lộ diện”.
Lập tức, Kỷ Tuyết Tinh tiên Giang Vù ra ngoài giống như một cỏ vạ nhó.
Giang Vú rời đi không bao lâu thì Kỷ Tuyết Tinh nhặn được điện thoại cũa Lăng Vân hẹn gặp.
Vi Lăng Phi Dưong đă đề nghị hòa giải với Giang Vù nẻn Kỷ Tuyết Tinh cùng không cảnh giác vói Lăng Vân, vì vậy cô đồng ý đến cuộc hẹn.
Trong phòng riêng VIP của Túy Tiên Lâu.
Lăng Phi Dưong có vé ngoài hốc hác đang ngồi cùng ông Đổng có vẻ mặt phức tạp, chờ đợi Giang Vù đến.
’Xin lỗi Phi Dương, tòi đă phạm sai lầm”.
Ông Đống áy nãy nhìn Làng Phi Dương nói: “Nếu trước đó tòi không nhiều chuyện mà cứ người thòng báo chuyện của cò Kỷ cùng Giang Vu cho Làng Ván biết thì nhưng chuyện này cung đẩ không xảy ra”.
“Lãnh đạo đâ nói quá lời rồi, cho dù ông khòng nói thì sóm muộn Lầng Vân cùng sẽ biết cuối cùng kết quả vần như cù”.
Lảng Phi Dương cung kính nhìn ông Đổng, nói: “Tòi chì không ngờ cò Kỷ lai gay găt như vậy, Giang Vũ ừước đây chỉ là một tên vô dụng, không ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này… haiz!”
“Không ngờ Giang Vù lại có thế ép nhà họ Lăng thành ra thế này, con gái nhà họ Kỷ quá nhiên có con mat tinh đời”.
Ông Đống lắc đ’âu, sau đó lo lăng nói: “Nhưng cho dù Giang Vủ có chút bán lĩnh những cậu ta vấn không xứng với con bé Tuyết Tinh, hai đứa nó về sau chi sơ củnq se khỏnq có kết quá tốt”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT