Khi Luu Thư Nhất nói sẳn sàng gánh vác mọi trách nhiệm, Lăng Ván tỏ ra khòng mấy tin tưởng: “Kết quà cúa việc này sẽ là không chỉ mày bị nhà họ Kỷ truy giết, mà ngay cá nhà họ Lưu cung sẻ phải hứng chịu lừa giận của nhà họ Ký”.
“Tất nhiên là tỏi biết hậu quà của việc này”.
Lưu Thư Nhất thẩn nhiên cười, bình tĩnh nói: ‘Nhà họ Ký tuy răng có thực lực mạnh mẽ nhưng chí cần tòi rời khói Hoa Hạ ra nước ngoài sau chuyện này thì nhà họ Kỷ cung không thế làm gì được tôi!’
‘Vê phần nhà họ Lưu… hừ, nhà họ Lưu đằ trục xuất tòi ra khỏi gia tộc để tự bảo vệ mình, lấy lòng Giang Vù. Sao tòi phải quan tám đến sự sống chết cùa gia tộc lạnh lùng đó chú?”
“Nếu mày trốn ra nước ngoài thì đúng là nhà họ Ký sẽ không có cách nào đối phó vói mày”.
Nghe vậy, Làng Vân gật đầu đồng ý, nhưng vần bất an nói: “Nhưng tại sao tao phài tin tưởng mày? Lỡ nhu đến lúc đó mày phản bội tao thì sao?“
“Kẻ thù của ké thù là bạn, Giang Vủ là kẻ thù chung của chúng ta”.
Sẳc mặt Lưu Thư Nhất lạnh lùng, oán hận nói: “Nếu không có hăn thì tòi vân là cậu chú nhà họ Lưu, tuyệt đối không lâm vào cánh đầu dường xó chợ thế này!”
“Mày nói khòng sai, tất cá đều là do tên khôn đó gây ra!”
Lăng Vân cũng cảm thấy như vậy, liền nghiến ràng nghiên lợi nói: “Được rồi, tao sẳn sàng hợp tác vói mày đế băt cóc Kỷ Tuyết Tinh. Sau khi Ký Tuyết
Tinh bị nhà họ Ký mang về thì tao đàm bào se khiến cho tén khốn Giang Vù kia không được chết tử tế”.
‘Đúng vậy! Đường đường là cậu chù Lăng, nếu như có thù không báo thì sao có thế ngóc đâu lẻn được!”
Thấy Làng Vân đồng ý, Lưu Thư Nhất cưòi nói: “Anh chí cần tìm cơ hội dụ Kỷ Tuyết Tình ra ngoài, những chuyện còn lại tòi sẻ hoàn toàn chịu trách nhiệm, báo đâm anh sẽ không bị liên lụy”.
“Đưong nhiên tòi còn cần anh cung cấp cho tòi 50 triệu, nếu không có tiền thì tòi khỏng thế trốn ra nước ngoài sinh sông được’.
‘ Không thành vấn đê, chi cần tao có thế đối phó được tên khốn Giang Vủ kia thì đừng nói nàm mươi triệu, một trám triệu cùng đươc’.
Làng Vân gật đâu chăc chán, sau đó hai người bắt đâu tháo luận v‘ê các chi tiết cụ thế trong kê hoạch bât cóc Ký Tuyết Tình.
Trên mòi Lưu Thư Nhất luôn nở một nụ cười quái dị, đáng tiếc Lảng Vân bị hận ý lấn át nên khòng hề quan tâm đến sự dị thường cua Lưu Thư Nhất.
Hai ngày sau, vào sáng sớm.
Khi Giang Vu đang cùng Ký Tuyết Tinh ăn sáng thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ.
Khi cuộc gọi được kết nối, Giang Vũ ngạc nhiên nhìn Kỷ Tuyết Tinh: ‘Tại sao ông Đống lại có số cúa anh?”
“Là em cho, nhưng đối với chuyện cúa nhà họ Lãng thì quyền quyết định năm ớ anh, em sẽ không nhúng tay vào”.
Kỷ Tuyết Tinh cười tinh quái, đêm qua cô nhận được điện thoại cúa ông Đống nên biết ông Đống
muốn ra mặt xoa dịu mối quan hệ giứa nhà họ Lăng và Giang Vù.
Ve vấn đề này, Kỷ Tuyết Tinh không trực tiếp bày tò quan điếm cùa mình mà chi bào ỏng Đống tự mình liên lạc với Giang Vũ.
Ve việc Giang Vù có chịu hòa giài cùng nhã họ Lãng hay không thì hoàn toàn do Giang Vù quyết định, cò sẽ không can thiệp.
Cho dù Giang Vù có quyết định thế nào đi chàng nửa thì Kỳ Tuyết Tình cùng sẽ tuyệt đối ủng hộ.
Sau khi nghe ông Đổng giải thích mục đích cuộc gọi, Giang Vù liếc nhìn Ký Tuyết Tinh với vẻ mặt kỳ quái.
Nếu Lầng Phi Dưong trực tiếp gọi điện thì Giang Vũ chắc chân sẻ không chịu hòa giái.
Suy cho cùng, với tình hình hiện nay thì nhà Lảng sớm muộn gì cùng se sụp đố.
Nhưng ông Đống là trưóng bổi cúa Kỷ Tuyết Tinh, vuõt mặt củng phái nế mũi, dù sao anh cũng phãi cho ông ta chút mặt mùi!
’Được rồi! Nếu như ông Đống đã đích thán ra mặt nói chuyện thì tòi cũng sẻ bình tĩnh nói chuyện với Làng Phi Dương”.
Nghe õng Đòng nói xong, Giang Vù cười đáp lại: “Buổi trưa chúng ta hẹn gặp nhau ở Túy Tiên Lâu đế ăn com nhé!”
“Có phái em đã biết chuyện ông Đống muốn ra mặt hòa giải giúp nhà họ Lầng không?”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Vũ có chút giận dói hỏi Kỷ Tuyết Tinh.
“Đúng là ông Đổng tối qua có gọi cho em, nhưng anh không cần phái lo lăng đến thế diện cúa em đâu”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT