Có Phải Trùng Hợp Không?

Chương 13


4 tuần

trướctiếp

Trần Nhiễm Âm cũng không thể không thừa nhận Mạnh Mục Thừa thực sự rất thông minh, thực sự có tài năng và học thức, không phải bằng cấp mua được bằng tiền mà là sự siêng năng của anh ta cũng là thật. Có thể nói anh ta đã sống ở một rừng hoa, đã hẹn hò với đủ loại phụ nữ, nhưng những cô bạn gái cũ của anh ta đều giàu có đến mức có thể thành lập Liên hiệp quốc.

Cô thở dài trong lòng, sau khi thay giày xong liền chế nhạo anh ta một câu: “Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao? Mạnh thiếu gia vậy mà cũng có thời gian rảnh rỗi đến thăm?”

Cô và Mạnh Mục Thừa cũng xem như là thanh mai trúc mã, mẹ của Mạnh Mục Thừa và mẹ của cô là bạn thân của nhau, cho nên cô và anh ta cũng xem như là lớn lên cùng nhau, tập đoàn Diệu Huy nổi danh ở thành phố Đông Phụ chính là gia đình của bọn họ.

Cô còn có một bí mật nho nhỏ, cũng chưa kể cho ai biết, rằng cô đã từng phải lòng Mạnh Mục Thừa, nhưng chỉ được hai tháng.

Đó là khi cô còn học cấp hai. Cô và Mạnh Mục Thừa học cùng lớp, học kỳ đầu năm lớp 7 ngồi cùng bàn, lúc đó cô bị ma quỷ mê hoặc nên mới thích anh ta, nhưng sau đó cô phát hiện anh ta rất đào hoa. Anh ta có thể yêu những cô gái khác trong khi yêu đương với cô, anh ta cũng có thể tặng cho những cô gái khác món quà tương tự khi tặng quà cho cô, vì vậy cô đã dừng lại đúng lúc trước bờ vực thẳm và dứt khoát kết thúc tình yêu mù quáng này.

Mạnh Mục Thừa đối với Trần Nhiễm Âm cũng bất lực: “Em không thể nói với anh một câu đàng hoàng sao?” Nói xong, còn tỏ vẻ đáng thương liếc mắt nhìn Tần Vi một cái.

Tần Vi tức giận trừng mắt nhìn con gái: “Người ta trêu chọc tới con sao? Sao lại nói chuyện kỳ quái như vậy.”

Bố cô Trần Hồng Bác cũng bước vào cửa, sau đó mẹ cô lại nói: “Con và Mục Thừa đã lâu không gặp nhau rồi phải không?”

Là rất lâu rồi không gặp, nhưng đối với cô không là vấn đề gì cả, cả đời không gặp nhau cũng không thành vấn đề.

Nhưng Trần Nhiễm Âm không trả lời, mang túi trên lưng quay người đi về phía phòng ngủ.

Mạnh Mục Thừa quay đầu nhìn bóng lưng của cô, hỏi: “Chuyến thăm nhà học sinh diễn ra thuận lợi chứ?”

Không cần nghĩ cũng biết, hẳn là bố mẹ cô đã nói với anh ta.

Trần Nhiễm Âm cũng không quay đầu lại, trả lời: “Cực kỳ thuận lợi.”

Thuận lợi đến mức không thể thuận lợi hơn, còn đặc biệt vui vẻ nữa.

Mạnh Mục Thừa cảm động nói một câu: “Đúng là một giáo viên tốt.” Còn bổ sung thêm một câu: “Thật muốn trở thành học trò của em”.

Trần Nhiễm Âm cười lạnh trả lời: “Tôi cũng không chấp nhận học sinh quá lớn tuổi.”

Mạnh Mục Thừa: “…….”

Chậc chậc, cô nhóc thiếu chỉnh đốn này, thực sự rất thích chọc tức người khác.

Mạnh Mục Thừa quả thật là tới thăm các trưởng bối, cũng không làm phiền nhiều, ăn xong cơm trưa liền rời khỏi, sau đó Tần Vi lại bắt đầu mắng chửi Trần Nhiễm Âm: “Con…đứa nhỏ này, sao cứ thích chọc tức người khác vậy hả? Không biết nói chuyện không biết cách xử sự, cứ thấy Tiểu Mạnh làm gì là lại khiến cho người ta xấu hổ.”

Trần Hồng Bác cũng lên tiếng: “Bố biết con không thích cậu ấy, nhưng con cứ giả vờ là được rồi? Dù sao người ta cũng là khách.”

Ai mà biết được câu nói này của ông đã khiến bà xã nhà mình phải trố mắt tức giận.

Trần Nhiễm Âm phớt lờ sự tức giận của mẹ cô: “Con không thích anh ta thì giả vờ kiểu gì?”

Tần Vi càng thêm khó chịu: “Tiểu Mạnh tốt như vậy, vừa có học thức vừa có diện mạo, mấu chốt là phải biết tận gốc rễ, bố mẹ của nó cũng rất dễ sống chung!”

Trần Nhiễm Âm hiểu ý mẹ cô, bất lực đáp: “Đó là vì mẹ không biết anh ta là người như thế nào!” Nói xong, cô quay vào phòng ngủ và khóa cửa lại.

Tần Vị cũng rất bất lực, lười nói thêm câu nào nữa, thở dài một hơi, quay mặt lại trút giận lên ông chồng nhà mình: “Tất cả là do ông, nuông chiều cho lắm vào! Nhìn xem chiều chuộng nó thành cái dạng gì rồi? Vô pháp vô thiên!”

Bà xã nhà mình đang trong thời kỳ mãn kinh, Trần Hồng Bác không dám phản bác, đành cúi đầu uống trà.

Ngày hôm sau là thứ Hai, có lễ chào cờ, cần tới sớm hơn thường lệ 10 phút.

Trần Nhiễm Âm dậy lúc sáu giờ, tắm rửa rồi ăn uống vội vàng, sau đó chạy xe mô tô đến nơi làm việc – cô vẫn thích đi xe mô tô hơn lái xe Mercedes-Benz, nhưng giờ cô đã là giáo viên và cần phải làm gương, nên không thể đi những chiếc xe mô tô kiểu lạng lách đốt dầu nữa, mà là những chiếc có bàn đạp đằng trước, hình dáng thông thường, thường được gọi là: xe điện con rùa nhỏ.

Màu sắc của thân xe cũng trở nên khuôn phép, là màu trắng phổ thông.

Vào mùa hè trời thường sáng rất sớm, thời gian còn chưa đến sáu giờ rưỡi, ánh sáng vàng rực chói lóa từ phía đông đã ló dạng.

Trần Nhiễm Âm mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen, bên ngoài phủ quần áo chống nắng màu trắng, khóa kéo được kéo lên trên, che mất nửa khuôn mặt; đầu đội một chiếc mũ chống nắng cùng loại với bộ áo liền quần, đeo kính râm đen trên sống mũi; phần thân dưới mặc quần thể thao màu xám nhạt và giày thể thao màu trắng, che kín cơ thể, thậm chí không để lộ mắt cá chân và không bao giờ để da tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thiêu đốt.

Bộ quần áo chống nắng này mẹ mua cho cô, có in hoa màu xanh lam, nhìn có vẻ hơi quê mùa, nhưng cô không quan tâm, dù sao cũng không ai nhận ra cô là ai.

Đến đường Kim Sa lại gặp phải tình trạng tắc đường.

Theo lý thuyết thì thành phố Đông Phụ không nên kẹt xe vào thời điểm này, nhưng nó cũng không thể chịu được sự bùng nổ của thế hệ thứ hai giàu có với cuộc sống về đêm vô cùng phức tạp——

Có một câu lạc bộ cao cấp ở giữa đường Kim Sa, hàng đêm sanh tiêu, ngợp trong vàng son.

Những người giàu có chơi trắng đêm, trời hửng sáng lại xếp hàng để về nhà, trên gương mặt cũng không tránh khỏi dáng vẻ nôn nao say rượu.

Không biết có phải do đêm qua có một bữa tiệc hoành tráng hay không, sáng nay có rất nhiều nam nữ nóng bỏng từ trong hội quán đi ra, đường Kim Sa vốn không rộng rãi, lại bị các loại xe sang chặn lại, càng không thể chui lọt.

Tài xế cùng phụ xe hỗn loạn trà trộn vào trong đó.

Một chiếc Ferrari màu trắng đang đậu trước xe điện của Trần Nhiễm Âm, mãi lâu vẫn không thấy nó di chuyển, mặc dù chiếc Rolls-Royce phía trước đã rời đi.

Từ phía sau xe, người đàn ông ngồi bên trong đang say sưa hôn một người phụ nữ thân hình nóng bỏng ngồi bên cạnh, anh ta không quan tâm đến việc nó có gây tắc đường hay không.

Trần Nhiễm Âm không thể vòng qua, bóp còi cũng vô dụng, phía sau còn một bức tường lớn.

Cô giận dữ bước ra khỏi xe, đi tới chỗ chiếc Ferrari, một quyền đấm vào cửa sổ.

Bên trong xe vẫn không có một chút động tĩnh.

Cô lại đấm quyền thứ hai.

Một lúc sau, cửa kính ô tô cuối cùng cũng hạ xuống, người đàn ông ngồi trong chiếc Ferrari tỏ vẻ cáu kỉnh, khó chịu: “Cô muốn chết à?”

Trần Nhiễm Âm khoanh tay, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Lái xe về phía trước đi, phía sau bị kẹt rồi.”

Người đàn ông liếc nhìn kính chiếu hậu, đúng là như vậy, anh ta bực bội thở dài, vừa định lái xe, người phụ nữ bên cạnh lạnh lùng nói: “Anh cũng không xuống xem thử cô ta có đụng đúng xe của anh hay không à?”

Trần Nhiễm Âm: “. . . . . .”

Tôi thật sự cạn lời.

Người đàn ông được nhắc nhở như nhớ ra điều gì đó, lập tức mở cửa xuống xe, bước nhanh về phía sau xe.

Đuôi xe không làm sao cả.

Nhưng anh ta vẫn không thể nuốt trôi cục tức này, nụ hôn bị cắt ngang, anh ta không thể dập lửa, thậm chí còn muốn thẳng tay đánh chết người phụ nữ này.

Nhìn bộ váy này không phải đồ cao cấp, là thứ rác rưởi quê mùa, càng nhìn càng muốn dạy dỗ cô một chút.

“Vương Đồng, anh điên rồi sao? Dám khiêu khích cô ấy? Cô ấy không dễ chọc đâu.”

Giọng nói của người đàn ông đầy chế giễu và đùa cợt.

Vương Đồng và Trần Nhiễm Âm đồng thời cùng quay đầu lại, nhìn về phía Mạnh Mục Thừa không biết xuất hiện từ lúc nào.

Trần Nhiễm Âm có chút cảm động, đã che kín như vậy rồi mà còn có thể nhận ra được cô, lại còn ở chỗ này, trong lòng không khỏi thở dài: Ôi, thật là một thứ tình yêu to lớn —

Mạnh Mục Thừa mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt và quần jean xanh. Trong đôi mắt nhỏ dài mang theo mấy phần ngà ngà say, quanh mắt đỏ bừng, trông anh ta giống như một thiếu gia say đến nỗi mơ mơ màng màng, trong ngực còn ôm một người phụ nữ xinh đẹp với bộ quần áo gợi cảm.

“Lái xe đi.” Anh ta nói với người đàn ông tên Vương Đồng, trong giọng nói say khướt mang theo ý cười, còn có chút chân thật đáng tin: “Đừng cản đường một cô gái xinh đẹp như vậy chứ.”

Vương Đồng nghe thấy lời anh ta nói, vừa xấu hổ vừa khách khí hướng Trần Nhiễm Âm nở nụ cười, lập tức leo lên xe của mình, lái đi.

Chướng ngại được giải tỏa, cuối cùng phía trước cũng thông suốt, Trần Nhiễm Âm lập tức leo lên xe điện nhỏ của mình, hất cằm nhìn Mạnh Mục Thừa đang đứng ở ven đường trong tay còn ôm lấy người phụ nữ: “Cảm ơn ân tình to lớn của anh nha.” Vừa mới dứt lời, cô đã vặn tay lái, một tiếng “vèo” chạy mất.

Ánh mặt trời phía đông chói mắt, Mạnh Mục Thừa hơi nheo mắt lại, chăm chú nhìn theo bóng lưng cô rời đi.

“Cô ấy là ai vậy?” Người phụ nữ xinh đẹp trong vòng tay có chút không vui, giọng điệu tinh tế kèm theo sự ghen tị. Mặc dù bọn họ chỉ tình một đêm, nhưng đêm qua trôi qua khá dễ chịu, Mạnh Mục Thừa rất ngọt ngào lại đẹp trai, ngay cả một sát thủ tình trường lão luyện cũng sẽ không khỏi cảm động.

Mạnh Mục Thừa thu hồi ánh mắt, cười khan một tiếng, đáp: “Một mỹ nhân xinh đẹp.”

Người đẹp có chút bất mãn: “Cô ấy thật sự là mỹ nhân sao?”

“Ừ, rất đẹp, cực kỳ hoàn mỹ.” Mạnh Mục Thừa khẽ rũ mắt xuống thở dài: “Chỉ là cô ấy chướng mắt tôi.”

Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, nhìn anh ta trêu chọc: “Yo, Mạnh thiếu gia thật sự yêu đương rồi sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp