Có Phải Trùng Hợp Không?

Chương 12


4 tuần

trướctiếp

Sau khi Cố Kỳ Châu trở lại phòng ngủ, trước tiên là anh kéo rèm cửa ra, đang định lấy quần áo bẩn nhét dưới ván giường ra thì đột nhiên tầm mắt nhìn xuống dưới lầu.

Đây là một tiểu khu lâu đời, trong này hầu như là các gia đình cảnh sát sinh sống, các ngõ trong sân khá hẹp, chỗ để xe cũng chật chội.

Gia đình bọn họ sống trên tầng 2, có một lối đi dưới cửa sổ đối diện với phòng ngủ, đúng lúc này, một chiếc Sedan Mercedes-Benz màu trắng đang bị kẹt giữa một chiếc Buick SUV màu đen và một chiếc Sedan Santana màu đen, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Trần Nhiễm Âm đứng sang một bên, liên tục sử dụng hai cánh tay để ra hiệu khoảng cách giữa phía trước của Mercedes-Benz và phía sau của Buick, và khoảng cách giữa phía sau của Mercedes-Benz và phía trước của Santana, như thể chỉ cần khoa tay múa chân là có thể điều khiển được khoảng cách giữa Mercedes- Benz và phía trước của Santana vậy.

Cố Kỳ Châu nhìn chằm chằm xuống lầu một hồi, thấy cô đang tiến thoái lưỡng nan không thể dời xe, thậm chí còn có chút lo lắng cho cô, do dự không biết có nên xuống lầu giúp cô không?

Nhưng lại suy nghĩ: Không liên quan đến mình!

Chuyện không liên quan đến mình thì sao phải lo lắng, coi như anh không nhìn thấy. Anh lấy quần áo bẩn từ gầm giường ra, sau khi trở lại phòng khách, anh tình cờ thấy Cố Biệt Đông đang thay giày, có vẻ như sắp đi ra ngoài.

“Cháu đi đâu vậy?” Cố Kỳ Châu ném lại quần áo trên ghế sô pha.

Cố Biệt Đông: “Đi xuống lầu lấy đồ ăn gọi tới.”

Cố Kỳ Châu mím môi, đột nhiên ngăn cản Cố Biệt Đông đang chuẩn bị đi ra ngoài: “Cháu tiếp tục lau sàn đi, cậu xuống lấy cho.”

Cố Biệt Đông sửng sốt: “Nhưng cháu lau xong rồi.”

Cố Kỳ Châu: “Lau lại lần nữa đi.” Còn cực kỳ nghiêm túc nói: “Về sau nhớ chú ý giữ gìn vệ sinh trong nhà một chút.”

Cố Biệt Đông: “……”

Cậu của cháu, cậu trở nên sạch sẽ từ lúc nào vậy?

Khi Trần Nhiễm Âm đến đây, chiếc Santana ở phía sau vẫn chưa ở đó, thế nên dù cô đậu xe có hơi gần với chiếc Buick SUV phía trước thì cô cũng không để ý lắm, yên tâm nghĩ rằng dù sao phía sau vẫn còn một chỗ trống lớn như vậy, và nhất định có thể lái ra ngoài, hơn nữa cô cũng cố ý quan sát chỗ trống ở phía sau, tự tin cho rằng khoảng cách này sẽ không thể bỏ vừa một chiếc xe thứ hai.

Có ai ngờ chủ nhân của chiếc Santana thật sự rất trâu bò, ngạo mạn đến mức cho xe lao thẳng vào khe hẹp giữa đuôi xe Mercedes-Benz và vạch giới hạn màu xanh.

Không thể không nói, những người tài xế dù già hay trẻ trong tiểu khu này đều là những người có kỹ thuật lái xe thần sầu, thậm chí đừng nghĩ đến việc đậu xe trong sân nếu không có kỹ năng.

Trần Nhiễm Âm đại khái đã hiểu ra một chút, đầu chiếc Mercedes-Benz của cô cách khoảng hai mươi centimet so với đuôi xe Buick ở phía trước, và đuôi của chiếc Mercedes-Benz cách đầu của chiếc Santana ở phía sau khoảng hai mươi centimet. Cô chỉ có khoảng cách bốn mươi centimet để phát huy, nhưng cô thật sự không có kỹ năng để lái xe của mình ra ngoài.

Có điều nếu muốn thử mạo hiểm một lần, cũng không phải không được, cô đã đóng bảo hiểm đầy đủ, trong vòng ba trăm vạn vẫn có thể bồi thường được.

Ngay khi cô đang rối rắm về việc có nên thử thách kỹ năng lái xe của mình hay không, thì đột nhiên một chiếc xe điện lao thẳng vào tầm mắt của cô, người lái xe mặc bộ đồng phục màu vàng, hình như là một anh trai giao hàng của một quán ăn nào đó.

Chàng trai đỗ xe trước cửa tòa nhà tiểu khu, gần như cùng lúc đó Cố Kỳ Châu mặc chiếc áo ngắn tay màu đen đi ra khỏi tòa nhà.

Anh thực sự rất thích hợp với màu đen, điều này làm cho các đường nét trên gương mặt anh càng thêm cứng rắn.

Đôi mắt Trần Nhiễm Âm sáng lên: “Lâm…” Theo bản năng cô định gọi anh là “Lâm Vũ Đường”, nhưng đột nhiên nhận ra điều gì đó liền nhanh chóng sửa miệng: “Cố Kỳ Châu.”

Cửa của tiểu khu này đối diện với chỗ đậu xe của Mercedes-Benz. Cố Kỳ Châu đã nhìn thấy cô từ lâu, nhưng anh giả vờ như vừa mới nhìn thấy, thờ ơ ngước mắt lên, trả lời một cách hờ hững: “Có chuyện gì?”

Trần Nhiễm Âm không chút khách khí: “Giúp tôi lái xe ra ngoài với.” Sau đó, cô thẳng thắn nói: “Kỹ thuật lái xe của tôi không được tốt”. 

Cố Kỳ Châu: “Được.”

Trần Nhiễm Âm sững sờ một lúc, cảm thấy khá là bất ngờ, không ngờ anh lại vui vẻ đồng ý như vậy.

Cố Kỳ Châu nhận đồ từ tay anh chàng giao hàng, sau đó đi về phía ấy, nói với giọng lạnh lùng: “Chiếc Buick phía trước là của tôi.”

Hàm ý là: Tôi sợ cô làm xước xe của tôi, nếu không còn lâu tôi mới giúp cô.

Đương nhiên Trần Nhiễm Âm có thể hiểu được ý của anh, nhưng lại giả vờ như không hiểu gì, mỉm cười đưa chìa khóa xe cho Cố Kỳ Châu: “Cảm ơn.”

Đôi mắt đào hoa của cô sinh ra đã đa tình, ánh mắt chăm chú tập trung của cô lúc nhìn càng làm cho người khác dễ bị mê hoặc.

Giống như bị điện giật, Cố Kỳ Châu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, lấy chìa khóa xe rồi đưa cho cô túi đồ ăn mới giao tới.

Trần Nhiễm Âm cố ý hỏi: “Gọi nhiều như vậy, hai người có ăn hết không?”

“Cô không cần quan tâm.” Cố Kỳ Châu bước lên xe mà không thèm nhìn cô.

Trần Nhiễm Âm bất lực: “Đừng lo, tôi sẽ về nhà ăn tối.” Sau đó cô bước vài bước sang một bên nhường đường cho anh. 

Gần như chỉ trong nháy mắt, Cố Kỳ Châu đã lái xe ra ngoài, đậu ở lối đi, mở cửa xuống xe.

Trần Nhiễm Âm bước nhanh đến chỗ anh, nâng cằm lên, nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực: “Cố Kỳ Châu, kỹ năng lái xe của anh tuyệt thật đấy! Anh là người đàn ông lợi hại nhất mà tôi từng gặp!”

Cố Kỳ Châu: “……”

Chính là loại giọng điệu đầy ngưỡng mộ, ánh mắt chuyên chú tập trung đến mức dường như anh là người đàn ông duy nhất còn lại trên thế giới này, nói anh thờ ơ là giả.

Hơn nữa cô còn đặc biệt cẩn thận đổi “bạn nam” thành “người đàn ông”.

Những cũng chỉ là nhất thời mà thôi……

Giống như trở về sân bóng rổ lớp 11 năm ấy, cơn mưa mùa xuân cùng làn gió nhẹ nhàng thổi vào lòng anh.

Biết cô đang cố ý dùng lời lẽ để dụ dỗ anh, nhưng anh vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ đó.

Tơ nhện quấn quanh, càng vùng vẫy thì càng lún sâu.

Cố Kỳ Châu bực bội cắn chặt hàm răng, trong lòng thầm mắng: “Phải kiên định.”

Anh không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy đồ ăn trong tay cô, xoay người bước đi.  

Trần Nhiễm Âm nghiêng đầu nhìn bóng lưng của anh, lúc anh sắp bước vào cửa tòa nhà tiểu khu, cô đột nhiên lên tiếng, nói với giọng điệu rất nghiêm túc và còn có chút duyên nợ: “Cố Kỳ Châu, thực ra, tôi đã có bạn trai, chúng tôi sắp kết hôn rồi.”

Bước chân Cố Kỳ Châu đột nhiên đông cứng lại, trong lòng có cảm giác muốn sụp đổ, trời đất rung chuyển, ngọc nát đá tan.

Chân tay cứng đờ, nhưng máu trong huyết quản lại sôi trào.

Anh đột nhiên trở nên cáu kỉnh, hai mắt đỏ hoe, tức giận hét lên: “Không phải việc của tôi!”

Những đường gân trên trán anh nổi lên.

Dư âm của sự tức giận vẫn kéo dài trong hành lang chật hẹp.

Trần Nhiễm Âm giật mình hoảng sợ, cô chỉ muốn đùa anh một chút mà thôi.

“Tôi nói dối đấy.” Cô rụt rè nhìn bóng lưng anh: “Tôi không có bạn trai.”

Thời gian dường như đứng lại trong vài giây.

Một lúc sau, tấm lưng đang căng thẳng của anh hơi thả lỏng, giống như thở phào một hơi, nhưng anh lại nhanh chóng căng thẳng trở lại, ngập ngừng một lúc lâu, anh lại bước lên phía cầu thang, cả người đầy bực tức, đá vào thùng giấy vụn xếp bên cạnh. Nhưng không ngờ lại có một con mèo hoang trốn trong đó, nó sợ hãi đến nỗi nhảy ra, kêu lên một tiếng “meo meo” suýt nữa thì vồ tới cào anh.

Cái nắng như thiêu như đốt, không khí trong hành lang thật buồn tẻ.

Vẻ mặt Cố Kỳ Châu ũ rũ bước lên cầu thang, đôi chân dài bước chân rộng rãi, ba bậc trở thành một bậc, bước lên rất dễ dàng, nhưng lồng ngực lại dồn dập, thở không ra hơi.

Anh luôn cảm thấy bất lực trước cô gái này, trước đây cũng thế và bây giờ cũng vậy.

Dường như có một ma lực xung quanh người phụ nữ này, quấn lấy anh, điều khiển anh và khiến anh khuất phục với một thái độ chiến thắng.

Anh cảm thấy ngột ngạt, cũng muốn phản kích, nhưng anh không thể xuống tay, bởi vì bây giờ hai người bọn họ không còn là gì của nhau.

Nhưng anh biết rõ, cơ thể kẻ vô lại này cũng không phải kim cương cứng cáp gì, ít nhất lúc hôn môi cô không phải không có điểm yếu.

Tuy cô hư hỏng, nhưng cũng chỉ là con hổ giấy.

Anh muốn nghe cô gọi anh là bố, tốt nhất là tức tới phát khóc – điều anh muốn làm mỗi khi bị cô trêu chọc.

Sau khi nhìn bóng lưng của anh biến mất hoàn toàn, Trần Nhiễm Âm lên xe.

Trên đường về nhà tâm tình rất tốt, suốt đường ngâm nga một bài hát nho nhỏ, vẫn là bài hát của Lý Trạch Giai: “Bóng ma trong tim”.

‘Có người hỏi tôi bạn ở nơi đó có khỏe không?

Nhiều năm như vậy tôi vẫn không quên được.

Làn gió xuân dù có đẹp đến đâu cũng không thể so sánh với nụ cười của anh

Những người chưa nhìn thấy sẽ không hiểu …

Anh chính là thứ tốt nhất.’

Cho dù anh là Cố Kỳ Châu hay là Lâm Vũ Đường, cũng đều tốt nhất.

Về đến nhà đã gần mười hai giờ, vừa bước vào nhà thì thấy trên bàn ăn đã bày đầy những hộp quà cao cấp, hình như có khách ở nhà. Lúc cúi đầu xuống để thay giày, cô gọi: “Mẹ?”

Tần Vi từ trong phòng bếp đi ra: “Sao con lại về muộn như vậy?”

Trần Nhiễm Âm từ chối cho ý kiến, hỏi lại: “Trong nhà có khách ạ?”

Tần Vi: “Tiểu Mạnh tới.”

Mạnh Mục Thừa tới đây? Trần Nhiễm Âm nhíu mi, tức giận nói: “Anh ta đến đây làm gì?”

Cô vừa dứt lời, một bóng người cao gầy từ trong hành lang bước ra, nhướng mày hỏi lại: “Anh không thể tới thăm cô chú sao?”

Trần Nhiễm Âm: “……” Thăm xong rồi mà còn chưa chịu đi.

Mạnh Mục Thừa mặc một chiếc áo sơ mi trắng, comple và quần tây, phong cánh ăn mặc như một quý ông, nước da trắng lại càng làm cho đường nét trên khuôn mặt anh ta trở nên tuấn tú hơn, đặc biệt là đôi mắt phượng híp vào trong và cong ra ngoài, vẻ mặt thư thái, khá phong trần và quyến rũ.

Trên cổ tay của anh ta đeo một chiếc đồng hồ màu trắng bạc gắn kim cương giá trị có thể bằng năm chiếc xe hơi của cô.

Anh ta đúng là đại thiếu gia con nhà giàu, nhưng cũng là một tay ăn chơi trác táng.

Nhưng làm sao các trưởng bối biết được nhiều như vậy, các trưởng bối chỉ biết rằng anh ta là một phần tử tri thức từ Mỹ trở về, một thanh niên đẹp trai có vừa có tài năng vừa anh tuấn, nhưng bọn họ không biết rốt cuộc anh ta đã hẹn hò với bao nhiêu cô bạn gái rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp