Có Phải Trùng Hợp Không?

Chương 14


4 tuần

trướctiếp

Bắt đầu một tuần mới, Cố Biệt Đông đi học mang theo nhiệm vụ mà ông cậu nhà mình đã giao cho, nội dung nhiệm vụ rất đơn giản, chính là nếu người đẹp Trần có hỏi “Trước đây cậu của em có bao nhiêu người bạn gái?” thì sẽ trả lời là “Mười”. Nhưng, nhưng một câu trả lời khoác lác như vậy, cậu thực sự rất khó có thể mở miệng. 

Từ thứ Hai cho tới hôm nay, trong lòng cậu luôn cầu trời khấn phật, đừng để cho người đẹp Trần hỏi cậu câu này, nếu không sẽ xấu hổ muốn chết. 

Cũng có thể là ông trời chiếu cố, cũng có thể là ông cậu nhà mình ảo tưởng quá nhiều, cho đến tận thứ Bảy, cậu không vẫn không bị người đẹp Trần gọi đến trò chuyện riêng tư, dần dần cậu cũng quên mất điều đó. 

Sáng thứ Bảy học bù nửa buổi, tiết thứ hai là tiết Toán, nhưng cô giáo trẻ tuổi nhân hậu kia lại không thể chịu đựng được đám hỗn thế ma vương lớp 9/2 này. Trần Nhiễm Âm không còn cách nào khác là phải tự mình ra tay phá núi dọa hổ.

Cô lại đi vòng ra khỏi tầng hai, lặng lẽ đi đến cửa sau của lớp trước khi vào tiết ba.

Mấy đứa con trai đứng ở hành lang ngoài cửa nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm đầu tiên, nhưng sắc mặt của cô hình như không được tốt cho lắm, thoạt nhìn chính là tới xử lý bọn họ, nên bọn họ cũng không dám kêu một tiếng, vội vàng chạy về lớp, thành thành thật thật trở về chỗ ngồi của mình, nhanh chóng rút cuốn sách Toán từ dưới hộc bàn ra, đồng thời nhỏ giọng nhắc nhở những người xung quanh: “Chim Ưng tới, ở cửa sau đấy”. 

Chim Ưng là biệt danh mà bọn họ đặt cho Trần Nhiễm Âm, tượng trưng cho quyền lực, thủ đoạn sắc bén, không dễ đụng vào.

Cô giáo dạy tiếng Anh tên là Lý Tư Miên, biệt danh “Bạch Dương”, dễ thương, hoạt bát, tốt tính và hòa đồng. 

Cô giáo dạy ngữ văn Chu Lệ Hồng lại có biệt danh là “Độc Vương”, bởi vì bà ta cùng với “Diệt Tuyệt Sư Thái” Lý Phấn Phương là cùng một giuộc, ở sau lưng kiện bọn họ những chuyện vụn vặt, còn thích làm ra những hành động quái dị với bọn họ, thực sự rất thâm độc!

Danh tiếng của “Chim Ưng” vang xa, chỉ mất một lúc mà lớp học hỗn loạn đã lập tức im bặt, mọi người đều trở nên căng thẳng.

Trong suốt thời gian đó, Trần Nhiễm Âm vẫn giữ im lặng, khoanh tay từ cửa sau bước vào, vẻ mặt không chút thay đổi dạo quanh một vòng lớp học.

Cô nện những bước chân đều đặn và chậm rãi, dường như mỗi bước chân đều giẫm lên tiếng trống của lòng người, ẩn chứa đầy tính răn đe. 

Cuối cùng, cô dừng lại bên cạnh chỗ ngồi của Cố Biệt Đông, vươn tay gõ gõ lên chiếc bàn trống không của cậu, trầm giọng hỏi: “Sách Toán đâu?”

Cố Biệt Đông ngẩng đầu, vẻ mặt xấu hổ nhìn “Chim Ưng”, nhỏ giọng nói: “Quên mang theo ạ.”

Trong chuyến thăm nhà lần trước, cậu ta vẫn còn ba phần can đảm để đối đầu với “Chim Ưng”, nhưng sau chuyến thăm đó, dũng khí của cậu ta đã không còn nữa, bởi vì mối quan hệ giữa “Chim Ưng” và ông cậu nhà mình rõ ràng là không bình thường, lỡ như…thực sự ông cậu nhà mình để mắt tới “Chim Ưng”, cậu ta không chừa lại mắt mũi cho “Chim Ưng” thì cũng không được.

Trần Nhiễm Âm bất lực, đến cả sách mà còn có thể quên mang theo, còn không bằng cô năm đó đâu.

Nhưng nói nhiều cũng vô ích, cũng không thể kêu cậu chạy về nhà lấy lại, chỉ có thể nghiêm mặt cảnh cáo: “Lần sau không được quên như vậy nữa, nếu không sau này cho em đứng học bài.”

Cố Biệt Đông gật gật đầu, thái độ thành khẩn: “Ngày mai nhất định sẽ mang theo.” Thực ra cậu có mang theo một cuốn sách Toán, nhưng Hàn Kiều lại quên mang, vì vậy cậu đã cho cô ta mượn sách của mình.

Trần Nhiễm Âm không truy cứu nữa, bởi vì hiệu quả của chiêu giết gà dọa khỉ đã đạt được, sau khi dùng ánh mắt cảnh cáo Cố Biệt Đông, cô nhìn lên cả lớp và lạnh lùng nói: “Tiết Toán không quan trọng đúng không? Người nào cũng có thể lấy được điểm tối đa rồi? Hay là nói trong kỳ thi tốt nghiệp không muốn lấy được 120 điểm?” Sau khi cho họ suy nghĩ ba giây, cô tiếp tục nói với giọng nghiêm nghị: “Trong lớp học phải tuân thủ kỷ luật lớp học. Để cô xem sau này ai dám nghịch ngợm trong tiết của cô Dương nữa, bắt được một bạn sẽ xử lý một bạn!”

Cả lớp im phăng phắc, không ai dám nhìn lên, thậm chí còn không dám hít thở sâu. 

Cho tới khi cô Dương dạy tiết Toán vào lớp, Trần Nhiễm Âm mới rời đi. Lần này cô không có tiết học, vì vậy cô trực tiếp trở lại văn phòng. Mười lăm phút sau, cô lại ra khỏi văn phòng, một lần nữa đi vòng ra cửa sau của lớp 9/2, lẳng lặng ghé vào cánh cửa thủy tinh theo dõi tình hình trong lớp học.

Được đấy, biểu hiện cũng không tệ, không có người nào dám làm loạn, đều đang nghiêm túc ngồi nghe giảng, bao gồm cả Cố Biệt Đông cũng đang nghiêng đầu nhìn lên bảng đen.

Điều đó cho thấy sự khiếp sợ vừa rồi đang phát huy tác dụng. 

Trần Nhiễm Âm thở phào nhẹ nhõm, hài lòng trở về văn phòng.

Hôm nay Lý Tư Miên cũng không có tiết, cô ấy đang sửa bài tập, sau khi Trần Nhiễm Âm quay lại văn phòng, cô ấy ngẩng đầu lên, cười hỏi: “Hiệu quả thế nào?” 

Trần Nhiễm Âm ngồi trở lại chỗ của mình, vẻ mặt có chút đắc ý: “Không tệ.” 

Lý Tư Miên khen ngợi: “Cũng chỉ có cậu mới trị được bọn chúng, cô Dương còn bị bọn chúng chọc tức phát khóc mấy lần rồi.”

Trần Nhiễm Âm: “Muốn giúp mấy đứa nhóc đó thì phải thật kiên trì.” Lúc nói chuyện, đôi mắt của cô vô tình dán vào chiếc bàn làm việc đối diện.

Đây là bàn của giáo viên Vật Lý, trên mặt bàn có ba chồng sách bài tập.

Trần Nhiễm Âm khẽ cau mày, chợt nghĩ đến một chuyện: giáo viên Vật Lý nói với cô rằng bài tập của lớp 9/2 luôn giao không đủ, nhưng lớp trưởng lần nào cũng lừa là đã thu đủ.

Lúc này, giáo viên Vật Lý đi vắng, cho nên Trần Nhiễm Âm phải tự mình đi tìm hiểu, nhanh chóng đi vòng qua bàn giáo viên Vật Lý, bắt đầu kiểm tra bài tập của lớp này, có năm mươi mốt quyển, thiếu một quyển.

Cô nhờ Lí Tư Miên đưa sổ điểm danh cho cô, đối chiếu từng người từng người một.

Sau khi cô điểm danh xong, Lí Tư Miên tò mò hỏi: “Thiếu ai vậy?”

Trần Nhiễm Âm dở khóc dở cười: “Cố Biệt Đông.”

Lí Tư Miên cũng cười: “Tớ cũng đoán là em ấy.”

“Haizz, bọn trẻ này…” Trần Nhiễm Âm sắp xếp đống bài tập lại một lần nữa, cầm sổ điểm danh bỏ về vị trí cũ: “Hứa Từ Thoại nhất định thích Cố Biệt Đông.”

Lí Tư Miên: “Tớ cũng thấy vậy, nhưng Cố Biệt Đông hình như thích Hàn Kiều.”

Trần Nhiễm Âm: “Tự tin lên, bỏ từ “hình như” đi, thằng nhóc đó chính là thích Hàn Kiều, buổi sáng mang cơm rồi còn chạy đi mua nước và đồ ăn vặt nữa mà.”

Thực ra, giáo viên cũng rất thích hóng chuyện như các em học sinh, đặc biệt còn là chuyện riêng tư.

Lí Tư Miên hết sức kinh ngạc: “Cậu nhóc này dại gái thế cơ à? Sao trước đây tớ không nhìn ra nhỉ?”

Trần Nhiễm Âm: “Cũng không hẳn là dại gái, Hàn Kiều cũng có đáp lại, cô nhóc mua nước và đồ ăn vặt cho cậu ta, còn tặng cho cậu ta cốc nước đôi, hai người là có tình cảm với nhau.”

Lí Tư Miên: “Là cái Tupperware màu xanh?”

Trần Nhiễm Âm gật gật đầu: “Ừm, khá đắt tiền, hơn trăm ngàn đấy.”

Lí Tư Miên: “Cậu đã thông báo cho bố mẹ của em ấy chưa?”

“Tớ chắc chắn là phải thông báo, nhưng tớ vẫn chưa nắm được đằng chuôi.” Giọng nói Trần Nhiễm Âm có chút thất bại: “Mẹ của Hàn Kiều nói với tớ là Hàn Kiều ở nhà khóc lóc la hét cam đoan bản thân tuyệt đối không yêu sớm, là tớ không có chứng cứ mà đã vu khống cho em ấy.”

Lí Tư Miên: “Còn phụ huynh của Cố Biệt Đông thì sao?”

Trần Nhiễm Âm mỉm cười bất đắc dĩ: “Như chưa từng đến thăm.”

Lí Tư Miên thở dài: “Aizzz, cái chuyện yêu sớm này bình thường phụ huynh của bạn nam sẽ bình tĩnh hơn phụ huynh của bạn nữ.”

Trần Nhiễm Âm: “Anh ấy muốn quản cũng không quản nổi, ngày nào cũng bận chết đi được.”

Lí Tư Miên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy, làm cảnh sát rất bận, cũng không thể quản hết được mọi việc trong nhà.” 

Trần Nhiễm Âm: “Mẹ của Hàn Kiều là một người vợ hết mực. Bà ấy rất nghiêm khắc với cô nhóc, nhưng lại không thể kiểm soát được em ấy.”

Lí Tư Miên đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Cậu có nhớ Triệu Húc Bằng của lớp 9/9 không? Người đã đánh nhau với Cố Biệt Đông ấy.” 

Trần Nhiễm Âm nhướng mày: “Làm sao tớ quên được thằng nhóc đó, lúc trước tớ đi tìm cậu ta nói chuyện đấy. Thằng nhóc đó như đang lôi kéo thứ gì vậy, ánh mắt nhìn tớ đầy coi rẻ và khinh thường, hoàn toàn không để tớ vào mắt.” Nếu là mười năm trước, thằng nhóc kiêu ngạo không coi ai ra gì này đã bị cô xử lý từ lâu rồi, nhưng bây giờ thì không được, cô là giáo viên, phải lấy đức thu phục lòng người.

Lí Tư Miên: “Tớ nghe mấy học sinh lớp 9/2 nói, chiếc cốc mà cậu ta đang dùng cũng là được Hàn Kiều tặng.”

Trần Nhiễm Âm: “……”

Cô không khỏi cảm khái một tiếng: “Thật trâu bò!”

Lí Tư Miên: “Thực sự thì khả năng giao tiếp của Hàn Kiều rất tốt, cực kỳ lợi hại.” Cô ấy nhớ lại tuổi trẻ của mình, “Khi còn đi học tớ không dám nói chuyện với những nhân vật nổi tiếng trong lớp luôn ấy. Tớ cảm thấy bọn họ rất kiêu ngạo, sẽ bắt mọi người đánh nhau, không hề thân thiện một chút nào.”

Trần Nhiễm Âm: “……”

Với tư cách là chị đại của trường học, cô thực sự không có cách nào nói chuyện tiếp, vì vậy cô phải đổi chủ đề: “Tớ sẽ nói chuyện với Cố Biệt Đông sau tiết Thể Dục.”

Lí Tư Miên: “Cậu định nói với em ấy chuyện gì?”

Trần Nhiễm Âm: “Kêu em ấy đừng làm khó bạn đại diện của môn Vật Lý nữa.”

Lí Tư Miên mỉm cười, sau khi cúi đầu sửa lại một ít giấy tờ, cô ấy đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi, thứ Sáu tuần sau chúng ta sẽ đi huấn luyện mở rộng cho lớp của mình, cậu biết không? Ba ngày hai đêm, thứ Sáu đi Chủ Nhật về.”

Huấn luyện mở rộng là hoạt động mở rộng ngoài khuôn viên trường mà Bộ Giáo dục thành phố Đông Phụ quy định mọi học sinh trung học phải tham gia, nhằm mục đích rèn luyện ý chí của học sinh, vun đắp tình cảm và thực hiện sự gắn kết của tập thể lớp; giống như huấn luyện quân sự vậy, nó được nhập vào trong hồ sơ cá nhân và điểm số, trừ khi có những trường hợp đặc biệt mới được miễn tham gia.

Trần Nhiễm Âm sửng sốt: “Bọn họ vẫn chưa tham gia sao?”

Theo như cô được biết, hoạt động huấn luyện mở rộng về cơ bản được thực hiện khi học sinh đang học học kỳ 2 năm lớp 8,  nhưng bây giờ đã bắt đầu năm lớp 9 rồi?

Lí Tư Miên thở dài: “Ai mà biết nhà trường sắp xếp như thế nào. Ấy vậy mà trì hoãn đến tận bây giờ … Nhưng không sao, cũng không làm chậm trễ thời gian học bù. Sau khi kết thúc sẽ được nghỉ ngơi một tuần, trở về viết nhận xét rồi mới chính thức làm lễ khai giảng.”

Trần Nhiễm Âm lại hỏi: “Huấn luyện ở đâu? Trường Đảng hay Núi Hoàng đế?” Hai trại huấn luyện này là đơn vị huấn luyện do Bộ Giáo dục Đông Phụ chỉ định.

Lí Tư Miên: “Đều không phải, lần này chúng ta sẽ đến căn cứ huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm.”

Trần Nhiễm Âm có chút sửng sốt, nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ: “Hả? Thật sao?” 

Lí Tư Miên gật đầu: “Tớ nghe thầy hiệu trưởng nói, đội đặc nhiệm tuyển một nhóm tân binh, có một cuộc tập trận thực tế. Vốn dĩ muốn sử dụng học sinh và địa điểm của trường chúng ta để tham gia tập trận, nhưng không biết sau đó lại thương lượng như thế nào, lãnh đạo nhà trường và đội trưởng đội đặc nhiệm đã bàn bạc và đạt được sự đồng thuận. Chúng ta sẽ đến căn cứ huấn luyện của cảnh sát đặc nhiệm, ở đó sẽ cho chúng ta miễn phí diễn tập. Bọn họ cung cấp chỗ ở cho chúng ta, còn tìm một vài thành viên trong đội để đào tạo miễn phí, vẹn toàn cả đôi bên, chúng ta còn tiết kiệm được một khoản tiền kha khá nữa.”

Trần Nhiễm Âm cảm khái “xùy” một tiếng: “Tiết kiệm tiền là chuyện cả đời của các nhà lãnh đạo.”

Sau khi kết thúc tiết thứ hai là giờ giải lao. Tiết thứ ba của lớp 9/2 là giờ Thể Dục.  

Sau khi kết thúc buổi tập luyện, Trần Nhiễm Âm trực tiếp gọi Cố Biệt Đông lên gặp, trong lòng Cố Biệt Đông lo lắng không yên, còn tưởng rằng người đẹp Trần thật sự muốn hỏi cái chuyện mà cậu rất khó mở miệng trả lời kia. Nhưng ai ngờ cô không hề nhắc đến ông cậu nhà mình, nguyên nhân tìm cậu nói chuyện là vì cậu không nộp bài tập Vật Lý…

Aizzz, sự thật chứng minh, đúng là ông cậu nhà mình suy nghĩ nhiều rồi, người đẹp Trần sẽ không bao giờ hỏi những chuyện như thế này.

Cách thời gian học tiết Thể Dục còn hai phút đồng hồ, Trần Nhiễm Âm mới để Cố Biệt Đông rời đi, cô còn có hai tiết học liên tiếp, vội vàng quay trở lại văn phòng rồi ôm quyển giáo án chạy đến lớp 9/1.

Tiết thứ tư phải tới lớp 9/3, mãi cho đến giữa trưa lúc mười hai giờ mới kết thúc tiết học, sau khi trở lại văn phòng, cô trực tiếp gục xuống ghế.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp