Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 3


3 tháng

trướctiếp

Kiếp trước, tuy Lăng Sơn Nam chỉ sống đến 20 tuổi, nhưng đối với xu hướng tình dục của chính mình, cậu vẫn vô cùng hiểu rõ. Thậm chí bản thân thích loại người nào, diện mạo ra sao, trước khi nhìn thấy người đàn ông này, cậu vẫn chưa xác định được. Nhưng hiện giờ, không thể nghi ngờ, chính là loại hình của người trước mắt này.

Diện mạo đẹp, dáng người đủ cao, cơ thể cường tráng, khí tràng cường đại. Thậm chí, tuổi tác cũng là loại hình đại thúc mà cậu thích nhất, vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn hoàn mỹ kén vợ kén chồng của cậu.

Đối với việc ký chủ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái hoa si, 098 có chút câm nín. Sau đó, nó nhắc nhở: "Chỉ cần ký chủ có thể để cầm cự được chính mình…"

Nó còn chưa nói xong, liền thấy ký chủ của mình lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, tươi cười nhìn về phía người đàn ông. Chẳng lẽ sau khi kết thúc thế giới này, nó lại phải đi tìm 1 ký chủ mới sao? Nghĩ đến năng lượng bị Lăng Sơ Nam nuốt mất, 098 cảm thấy có chút đau lòng. Nó nghĩ rằng ký chủ của mình có lẽ vẫn còn khả năng cứu vớt được…

Ánh mắt của thiếu niên đen láy, khi cười rộ lên, khóe mắt hơi hơi nhướng lên, bên môi còn có 1 lúm đồng tiền nhợt nhạt, quả nhiên câu nhân vô cùng. Nhớ đến đến dáng người xinh đẹp vừa rồi của thiếu niên, Tằng ngũ gia gần như không thể phát hiện nuốt 1 ngụm nước miếng, sau đó nghiêm trang mà vươn tay: "Xin chào, chú tên là Tằng Vô Nhạc, là cữu cữu của bạn cùng phòng của cháu."

Đương nhiên Lăng Sơ Nam nhìn rõ ý vị trong mắt của người đàn ông, đáy lòng có chút ngoài ý muốn, bất quá trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cầm lấy bàn tay đang vươn ra nói: "Xin chào, cháu tên là Lăng Sơ Nam, là sinh viên năm nhất, học cùng ban với cháu ngoại của chú."

Bàn tay của thiếu niên so với người đàn ông nhỏ hơn 1 vòng, đầu ngón tay có điểm lạnh, vừa vặn phù hợp 1 cách hoàn mỹ với lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông. 

Cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay, tâm của Tằng Vô Nhạc thầm rung động. Qua 1 lúc lâu sau y mới nhớ đến việc buông tay thiếu niên ra. Thấy được biểu tình cười như không cười của thiếu niên, cho dù y đã chìm nổi trong giới hắc đạo nhiều năm, cũng không khỏi có chút thẹn thùng, duỗi tay sờ sờ mũi: "Khụ! Vừa nãy có chút thất thần. Xin lỗi."

Tầm mắt của Lăng Sơ Nam từ sống mũi cao thẳng của đối phương thu hồi lại, nở nụ cười: "Không có việc gì. Chú đến ký túc xá là có chuyện gì sao?"    

Cậu liếc mắt nhìn đống hàng hiệu ở cuối giường của bạn cùng phòng, nói: "Trương Hạo không ở đây."

Tiếng chú của Lăng Sơ Nam kêu đến tâm can của Tằng ngũ gia run lên. Y già đến như vậy sao? Bất quá, thiếu niên nhìn qua nhiều nhất cũng không vượt qua 18 tuổi. Năm nay y đã 32, so với thiếu niên ước chừng lớn hơn 14 tuổi…kêu chú hình như cũng không có gì sai. 

Trong lòng Tằng Vô Nhạc có chút buồn bực nhưng ý cười trên mặt vẫn không giảm: "Chú cũng chỉ tùy tiện lại đây nhìn xem thôi. Nếu nó không ở đây thì thôi. Không biết Tiểu Nam có thời gian dẫn chú đi dạo quanh trường học được không?"

"Được ạ." Lăng Sơ Nam gật đầu đáp: "Vừa lúc hiện tại cháu không có tiết. Chú đứng chờ 1 lát, cháu đi đổi đôi giày khác." Sau đó, cậu xoay người, tùy tay cài lại nút áo sơ mi ở cổ tay trái, cầm lấy 1 đôi giày trong tủ ra.

Bàn chân của thiếu niên trắng nõn xinh đẹp, giống như được chạm khắc tinh xảo. Làn da gần như trong suốt, khiến từng mạch máu đều hiện lên rõ. Đầu ngón chân mượt mà đáng yêu, còn móng chân là màu hồng phấn xinh đẹp. Thần sắc Tằng Vô Nhạc hơi hơi ám trầm. 

Trong nháy mắt khi thiếu niên vươn chân, y thậm chí ẩn ẩn có xúc động muốn đem đôi chân hoàn mỹ kia ôm vào trong ngực, tinh tế liếm láp nhưng Tằng Vô Nhạc mau chóng đã hồi phục lại tinh thần. Ngay khi thiếu niên đứng dậy, lần thứ 2 đã treo lên vẻ đạo mạo mỉm cười.

Lúc đổi giày, Lăng Sơ Nam lần thứ 2 kêu 098: "098, thể tra được tư liệu của người này không?" Hình như lúc cậu tiếp thu cốt truyện không hề xuất hiện 1 người như vậy.

"Thưa ký chủ! Tằng Vô Nhạc, còn được gọi là Tằng ngũ gia, 2 giới hắc bạch lưỡng đạo đều có chân, quyền thế cực lớn, là cậu của nam phụ số 5 Trương Hạo. Những tin tức còn lại không tra được." 098 làm hết phận sự trả lời: "Nhưng trên người người này huyết tinh dày đặc, chắc chắn đã giết qua không ít người, trình độ nguy hiểm cực cao. Kiến nghị ký chủ nên tránh xa!"

"Khó trách ta lại thích hương vị trên người y như vậy." Nghe xong lời 098 nói, Lăng Sơ Nam lại hít sâu 1 hơi. Sau đó, vô cùng vui sướng cùng nhân vật nguy hiểm mà hệ thống nói đi dạo quanh trường học.

098: “…” Ký chủ, ngài đừng quên ngài vẫn còn là học sinh đấy! Khóa học đã bắt đầu rồi, nam chính còn ở trong phòng học chờ ngài kia kìa! 

Hiển nhiên Lăng Sơ Nam không nghe được tiếng gào thét trong lòng của 098. Cậu đi dạo với người chú này ước chừng hơn 2 tiếng, đem toàn bộ trường học dạo qua 1 vòng. Trong lúc đó, cậu cố ý hỏi thăm đại thúc. 

Còn đại thúc cũng "trong lúc vô tình" đem thân thế, bối cảnh, sự việc từ nhỏ đến lớn y đã trải qua tất cả đều bại lộ ra. Sau khi hứa hẹn lần sau gặp lại, cũng trao đổi số điện thoại liên hệ với nhau, Tằng ngũ gia mới lưu luyến không rời nói lời từ biệt. Mà cháu ngoại trai đã sớm bị y quên mất vừa được thông tri rằng cậu hắn sẽ đến trường tham quan, lập tức nơm nớp lo sợ đợi vài tiếng đồng hồ trong ký túc xá.

"Ta cảm thấy người này không tồi. Có thể nói đủ thân sĩ, rất cường đại, là 1 bạn tình không tồi, đáng chọn. 098, ngươi cảm thấy thế nào?" Trên đường trở về, Lăng Sơ Nam chán muốn chết cùng hệ thống nói chuyện. Có điều cậu không hề tiết lộ, cậu cảm giác người này thoạt nhìn ăn rất ngon.

"Ký chủ, ngài đừng để bề ngoài của y đánh lừa!" 098 rầu rĩ trả lời.

"Không có gì. Ta thích bị y lừa." Lăng Sơ Nam híp mắc cười cười, sau đó sờ sờ cằm: "Ta nhớ rõ, tháng trước ta đã tròn 18 tuổi."

098: “…” Ngài vừa mới thành niên mà đã nghĩ như vậy rồi sao?

Cũng may, chú đi rồi nên Lăng Sơ Nam rốt cuộc cũng nhớ đến nam chính đáng thương. Chuông tan học vừa vang lên, liền xoay người đến khu dạy học.

Trên bục giảng, lão sư nước miếng tung bay, Tần Hạo Nguyên lạnh mặt, chỗ ngồi 4 phía của hắn không có 1 ai. Áp suất thấp trên người của hắn, ngay cả lão sư cũng không dám kêu hắn hỏi vấn đề.

Lăng Sơ Nam từ cửa sau bước vào phòng học. Dưới ánh mắt của mọi người, ngồi xuống bên cạnh Tần Hạo Nguyên.

Thấy 1 màn này, ngay cả lão sư trên bục giảng cũng không khỏi nhíu mày nhìn Lăng Sơ Nam. Vừa rồi không phải chưa từng có người không sợ chết, ngồi vào vị trí bên cạnh Tần đại thiếu nhưng tất cả đều bị đôi mắt hình viên đạn của Tần Hạo Nguyên doạ chạy. Thậm chí, còn có người bị hắn đấm cho 2 cái. Bây giờ người đó còn đang ở 1 góc phòng học, che lại 2 con mắt gấu trúc lải nhà lải nhải kia kìa.

 Thiếu niên lớn lên rất đẹp, nếu bị đánh hỏng, thực sự rất đáng tiếc. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy nhưng bọn họ lại kinh ngạc phát hiện, nháy mắt khi thiếu niên ngồi bên cạnh Tần Hạo Nguyên, nhất thời băng tuyết tan rã. Tần đại thiếu vừa rồi còn như băng sơn ngàn năm, lại hướng thiếu niên gật gật đầu. Tuy vẫn xụ mặt như cũ, nhưng hàn khí quanh người từng chút tan đi rất rõ. Thiếu niên này đến tột cùng là thần thánh phương nào?!

 Ngay khi thiếu niên và Tần Hạo Nguyên nói được 2 câu, mọi người không khỏi xoa xoa đôi mắt. Bọn họ không phải là nhìn lầm chứ? Tần đại thiếu vừa rồi còn muốn đông chết người, cư nhiên lại cười?

"Xin lỗi, vừa nãy trưởng bối trong nhà đến, tôi phải dẫn chú ấy đi tham quan trường học nên mới đến trễ." Vẻ mặt Lăng Sơ Nam chân thành giải thích: "Vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho cậu nhưng hình như chúng ta còn chưa trao đổi số điện thoại."

"Không có việc gì." Tần Hạo Nguyên cười cười. Sau đó, lấy điện thoại ra đưa cho Lăng Sơ Nam: "Số của cậu?"

"098, không phải ta tự luyến đâu, nhưng nam chính khẳng định là yêu ta." Lăng Sơ Nam 1 bên đùa nghịch điện thoại, 1 bên cùng 098 đùa giỡn: "Tên nam chính này tuổi còn nhỏ quá, kiến thức xã hội không đủ." Ngụ ý chính là…quá dễ lừa.

"Thưa ký chủ, ý kiến của ngài, tui sẽ ghi nhớ. Ở thế giới sau, tui nhất định sẽ lựa chọn cho ngài nam chính có chỉ số thông minh cao." Thanh âm của 098 thanh lãnh.

"Tốt, ta rất mong chờ." Lăng Sơ Nam trả lời: "Tốt nhất là đẹp hơn 1 chút, mùi thịt ngon hơn 1 chút, thịt của tên nam chính này quá khó ăn."

098 vốn dĩ cho rằng có thể khiến ký chủ nghẹn 1 lần: "...Ký chủ! Hệ thống không cung cấp thức ăn!"

"Nhưng hình như hương vị của đại thúc rất thơm. Thịt y chắc hẳn ăn rất ngon." Lăng Sơ Nam hứng thú bừng bừng nói.

098: “…” Ký chủ! Tui nhớ rõ, lúc trước ngài nói muốn tìm bạn giường cơ mà, chứ đâu phải đồ ăn!

Bất quá, vô luận 098 có gào thét như thế nào, Lăng Sơ Nam vẫn như cũ muốn mau chóng tìm được cơ hội ở chung 1 mình với Tằng ngũ gia.

Đó là ngày cuối tuần đầu tiên sau khai giảng. Lúc bị bạn cùng phòng Trương Hạo xúi giục, Lăng Sơ Nam và toàn bộ người trong ban đều cùng ra ngoài ăn 1 bữa cơm. Sau khi rượu no cơm đủ, 1 đám người trẻ tuổi không thể tránh khỏi muốn thỏa sức quẩy 1 phen, liền cùng Trương Hạo thuê phòng ở chỗ cậu hắn.

Đương nhiên Lăng Sơ Nam biết cậu của Trương Hạo là vị nào. Sau khi nam chính thân thiện trưng cầu ý kiến, liền thuận nước đẩy thuyền cùng đi. Còn nữ chính, sau khi cơm nước xong đã rời đi từ sớm.

Lăng Sơ Nam lớn lên đẹp, lại là bạn cùng phòng của chủ nhà Trương Hạo cho nên quan hệ đối với đại đa số nam nữ sinh đều không tồi. Vừa đến phân đoạn mời rượu, cậu liền trở thành nhân vật được hoan nghênh nhất.

Ban đầu, Tần Hạo Nguyên còn muốn giúp cậu chắn rượu, nhưng sau khi nhìn thấy Lăng Sơ Nam say đến mềm nhũn, liền cầm không được thu tay lại. Hắn lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn 2 má ửng đỏ cùng đôi mắt đã ướt át của thiếu niên, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

Lăng Sơ Nam 1 bên cầm ly rượu uống vào, 1 bên hỏi: "098, chú tới chưa?"

"Thưa ký chủ, mục tiêu cách phòng này khoảng 10m nữa." 098 không tình nguyện đáp lời.

Lăng Sơ Nam lảo đảo đứng lên. Bởi vì say rượu, thân thể có chút lay động, Tần Hạo Nguyên vẫn luôn để ý cậu lập tức đỡ lấy. Sau khi đã đứng vững, cậu liền thoát khỏi cánh tay của Tần Hạo Nguyên, hướng hắn cười cười: "Tôi đi toilet 1 chút."

Tần Hạo Nguyên bị nụ cười của Lăng Sơ Nam làm cho say mê. Thẳng đến khi Lăng Sơ Nam mở cửa cửa lung lay ra ngoài, hắn mới nhớ bản thân quên nhắc nhở cậu trong phòng thuê có toilet nên vội vàng chạy ra ngoài tìm, lại không ngờ không nhìn thấy người.

Phía sau Tằng ngũ gia có mấy bảo tiêu. 1 bên cùng đối tác gần đây trò chuyện, 1 bên đi về phía phòng thuê. Đột nhiên, y nghe được tiếng mở cửa ở phía trước, theo bản năng nhìn qua, lập tức thấy được thiếu niên y tâm tâm niệm niệm vài ngày qua, đang lung lay đi ra từ bên trong. Ánh mắt thiếu niên mê man, sắc mặt ửng đỏ, bước đi cũng không thẳng, hiển nhiên đã uống không ít.

1 cổ tức giận từ đáy lòng đột nhiên dâng lên, Tằng ngũ gia đứng tại chỗ không động đậy. Lại thấy thiếu niên thế nhưng từng bước đi về phía y, vừa đến bên cạnh y, thân thể liền mềm nhũn té xuống. Tằng ngũ gia theo bản năng duỗi tay ôm lấy, đem cậu vây vào trong ngực, chỉ nghe thiếu niên phát ra 1 tiếng nói mớ "chú" sau đó đó liền yên lặng. Tằng Vô Nhạc vừa cúi đầu liền thấy thiếu niên đã ngủ. Y lắc lắc đầu, nghĩ đến vừa rồi bản thân không ngờ lại sinh khí đối với đứa trẻ này, đáy lòng không khỏi cảm thấy 1 trận buồn cười.

Mà những người đi theo bên cạnh Tằng ngũ gia đều cảm giác như bản thân vừa dạo 1 vòng ở địa ngục, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Đặc biệt là mấy bảo tiêu vừa rồi có ý định duỗi tay đỡ lấy thiếu niên, bọn họ thiếu chút nữa đã bị dọa ra nước tiểu.

Mọi người có ai không biết rằng Tằng ngũ gia không gần sắc đẹp. Phàm là những người nhào vào trong ngực của y, mặc kệ là nam hay nữ, bộ dáng như thế nào, cuối cùng cũng đều không có kết cục tốt. Nhưng bọn họ trăm triệu lần không ngờ đến, hôm nay Tằng ngũ gia cư nhiên lại chủ động ôm lấy 1 mỹ thiếu niên đang say rượu, biểu tình còn có chút…sủng nịch?

Chẳng lẽ đây là người yêu của ngũ gia? Thiếu niên này thoạt nhìn so với y nhỏ hơn rất nhiều. Nghĩ đến khả năng này, mọi người không khỏi rùng mình 1 cái. Thật nhìn không ra, đại danh định định Tằng ngũ gia cư nhiên thích luyến đồng.

Tằng Vô Nhạc mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, y chỉ 1 lòng ôm lấy thiếu niên đang ở trong ngực mình, nhanh chóng cùng bọn họ tạm biệt. Sau đó, Tằng Vô Nhạc ôm lấy Lăng Sơ Nam, đi đến phòng riêng của y trên tầng cao nhất. Tằng Vô Nhạc đem người đặt trên giường, sau đó bắt đầu từng nút từng nút cởi áo thiếu niên.

098: "Ký chủ! Ngài không tỉnh lại liền thất (mất) thân (trinh) đó!"

Lăng Sơ Nam: "Không sao đâu. Không sợ y làm, chỉ sợ y không làm." Cậu muốn ăn thịt!

098: “…” Tại sao trước đây nó không không cảm nhận được ký chủ của mình hào phóng như vậy chứ? Không! Đáng ra nó sớm đã thấy được, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi!

#Editor: LATHIE


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp