Trên một đường núi gập ghềnh, theo tiếng động cơ ô tô thật lớn, một chiếc xe thể thao thời thượng màu đỏ rực mới nhất năm nay từ khúc cua chạy đến. Phía sau nó là một chiếc xe thương vụ màu đen, lấy một loại tốc độ quỷ dị đuổi theo không bỏ.
Hiển nhiên nơi này đang diễn ra một màn tốc độ sinh tử.
Mắt thấy rất nhanh sẽ đến đỉnh núi, khúc cua càng dồn dập, chiếc xe thể thao màu đỏ dường như không còn lực, tốc độ chậm lại một chút. Chiếc xe thương vụ phía sau tai nhanh lẹ mắt, mỗi một khúc cua tốc độ càng nhanh hơn.
"Rầm!"
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, hai chiếc xe va chạm.
Chiếc xe thể thao màu đỏ không có sức phản kháng đột nhiên rơi xuống vách núi. Cùng lúc đó, chiếc xe thương vụ phía sau cũng đồng dạng treo ở giữa không trung, lung lay sắp đổ.
Ngay khi chiếc xe thương vụ sắp rớt xuống, một bên cửa xe đột nhiên mở ra, một bóng người lập tức từ khe hở nhảy ra ngoài, lăn hai vòng trên mặt đất sau đó vững vàng đứng lên.
Bên tai vang lên một tiếng "răng rắc", chiếc xe thương vụ rốt cuộc mất cân bằng, lao thẳng xuống vách núi.
Đó là một thiếu niên mặc đồ đen, mặt vô biểu tình. Cậu quét mắt nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực dưới vách núi, thanh âm lãnh đạm nói: "Đây là câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường ngây thơ mà mày nói đấy hả?"
"Đúng vậy ký chủ. Thời điểm cậu đi vào là lúc cốt truyện bắt đầu, vai phản diện vừa vặn đem xe nam chính đâm xuống sườn núi." Một âm thanh truyền vào đầu cậu.
"Sau đó nam chính liền mất trí nhớ?" Thiếu niên xoa xoa ấn đường có chút đau.
"Không có mất trí nhớ. Ký chủ, lúc này cách thời gian nam chính tỉnh lại còn 30 phút."
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Lăng Sơ Nam. Theo như lời 098 nói, đây là một câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường. Nam chính là phú nhị đại siêu cấp tuấn mỹ soái khí, nữ chính là em gái nhà bên kiều mỹ xinh đẹp, điển hình của câu chuyện [Cô Bé Lọ Lem].
Trong cốt chuyện bao gồm sự chăm sóc ôn nhu của nam phụ, vai phản diện làm nhiều việc ác, cùng với cha mẹ ngăn cản tình yêu, cuối cùng hai người cũng hạnh phúc ở bên nhau.
Tiếp thu xong cốt truyện, Lăng Sơ Nam nhướng mày: "Cho nên tao chính là vai phản diện kết cục chết không có chỗ chôn kia? Vậy phải làm sao mới nghịch tập thành công?"
Âm thanh của 098 nhẹ nhàng hơn một chút: "Bởi vì đây là nhiệm vụ đầu tiên của ký chủ, cho nên cậu chỉ cần thành công sống sót cho đến khi cốt truyện kết thúc là sẽ tính nghịch tập thành công."
"Ừm." Lăng Sơ Nam gật đầu: "Tao nhớ hình như khi cốt truyện vừa mới bắt đầu, nam chính và vai phản diện vẫn chưa quen biết."
Vai phản diện không thể hiểu được cứ muốn dồn nam chính vào chỗ chết, nguyên nhân chỉ vì màu sắc xe của nam chính khiến hắn khó chịu, cho nên gây thù.
Một vai phản diện thật là có ý tứ…
Trên mặt Lăng Sơ Nam lộ ra ý cười. Kiếp trước cậu xuất đạo từ ngôi sao nhí, dựa vào diện mạo nổi bật hơn người và kỹ thuật diễn, vào năm hai mươi tuổi đã lấy được cúp ảnh đế được cho là một giải thưởng lớn trong nước.
Thiếu niên đắc ý, sự nghiệp thành công.
Lăng Sơ Nam vốn cho rằng cả đời cứ trôi chảy như vậy. Cậu đều đã lên kế hoạch, vào năm ba mươi tuổi sẽ lui khỏi giới giải trí, tìm một người yêu mình thật lòng, sống đến hết cuộc đời này. Nào biết rằng, ngay tại khoảnh khắc cậu lấy được cúp ảnh đế, lại bị người khác tạt axit.
Đó là một người đàn ông đẹp trai, sự nghiệp thành công, công ty lại đang trên đà phát triển như mặt trời ban trưa. Theo lý mà nói, anh ta không thể nào xúc động như vậy được.
Cơ mà không đợi Lăng Sơ Nam suy nghĩ cẩn thận, cậu đã bị chính người đại diện của mình cầm tù. Lý do nhắc đến lại càng buồn cười, bởi vì cậu trở nên xấu xí, xúc phạm tình yêu của gã.
Không có nước, không có đồ ăn, Lăng Sơ Nam ở trong phòng tối sống suốt hai tháng mới chết. Có điều không phải cậu bị đói chết, mà là bị chính mình cắn chết.
Bởi vì làm diễn viên, Lăng Sơ Nam đã có một khoảng thời gian học qua một khóa về sơ đồ mạch máu phân bố trên cơ thể con người.
Không thể nghi ngờ, Lăng Sơ Nam là một học sinh cực kỳ thông minh, cậu nhớ cực kì rõ ràng mỗi chỗ cơ bắp phân bố, tổ chức mạch máu trên cơ thể. Cậu biết lấy dao đâm từ nơi nào xuống sẽ lập tức mất mạng, cũng biết được cắt một miếng thịt từ chỗ nào sẽ không chết. Cho nên, cậu từng chút, từng chút một ăn luôn chính mình. Đến cuối cùng những phần thịt có thể ăn đều bị cậu ăn sạch, kết quả ánh mắt của cậu phóng đến phần eo.
Khi Lăng Sơ Nam chết, ngoài cánh tay phải giúp bản thân cắt được đồ ăn còn nguyên vẹn, thì những bộ phận khác đều gồ ghề lồi lõm, mà lúc đó cánh tay phải của cậu vẫn còn nắm một quả thận.
Thật không biết, những người đó nhìn thấy bộ dạng khi chết của cậu sẽ có cảm giác như thế nào?
Nghĩ đến bản thân không thành công ăn thịt, Lăng Sơ Nam có chút tiếc hận. Cậu không ngờ rằng bản thân lại có một quả thận không thể sử dụng, sớm biết như vậy đã cắt một bên khác.
Ánh mắt Lăng Sơ Nam thèm nhỏ dãi nhìn cơ thể để hoàn chỉnh hiện tại của mình, nhịn không được chậm rãi nâng cánh tay lên.
"Ký chủ, thời gian nam chính tỉnh lại còn hai mươi lăm phút nữa."
Lăng Sơ Nam có chút đáng tiếc thả cánh tay mình xuống, biểu tình uỷ khuất nói: "Tao muốn ăn thịt."
098: “…”
Khi 098 đưa Lăng Sơ Nam đến không gian hệ thống, nó đã nhìn thấy trạng thái hồn phách của cậu.
Diện mạo của Lăng Sơ Nam đương nhiên không thể bắt bẻ, hơn nữa khi gặp được sự vật mình không hiểu biết, biểu tình mê mang và hiếu kỳ của cậu còn cực kì vô hại.
098 là một lão hệ thống, đã ký kết không biết bao nhiêu ký chủ cho nên thấy vậy, nó vô cùng vừa lòng đối với dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của ký chủ đẹp trai này, lập tức cùng cậu trói định với nhau. Chẳng qua chỉ ngay một giây sau khi hoàn thành trói định, nó không ngờ rằng vị ký chủ này đã hoàn toàn xé rách bộ mặt ngoan ngoãn kia xuống.
Loại chuyển biến cực nhanh này làm 098 có chút không theo kịp.
Vị ký chủ trước thích mèo, cho nên nó vẫn dùng hình thái là một con mèo đen gặp mặt Lăng Sơ Nam. Nó ngồi trên tượng đài duy nhất ở trung tâm không gian hệ thống, vừa cao quý ưu nhã vừa thần bí. Vốn nên được cúng bái mới đúng,nào biết rằng vị ký chủ này lại duỗi tay vớt nó lên, há mồm cắn vào cổ nó.
Là một hệ thống, 098 không hề có máu thịt, dáng vẻ hiện tại chỉ là dùng năng lượng bắt chước ra mà thôi. Nhưng khi hàm răng sắc bén kia cắn trên cổ nó, vẫn khiến nó có cảm giác, thậm chí năng lượng trong cơ thể nó cũng bị hút đi.
Năng lượng lộ ra, theo khoang miệng của Lăng Sơ Nam tiến vào thân thể cậu.
098 như hỏng mất. Năng lượng của vị ký chủ trước, nó vất vả qua mấy chục thế giới mới có được, thế nhưng lại bị Lăng Sơ Nam một ngụm hút đi.
Mà vị ký chủ làm nó vô cùng thất vọng này chỉ hỏi một câu xanh rờn: "Tại sao lại không có vị thịt?"
Sau đó nó cố ý tra qua thế giới của Lăng Sơ Nam, vô cùng hối hận khi trói định với vị ký chủ này. Ngay cả thịt của bản thân cũng có thể ăn ngon như vậy, thực sự là quá đáng sợ mà!
Vì không để cho ký chủ cắn được, lần đầu tiên trong đời 098 đã không dò hỏi qua ý kiến của ký chủ, trực tiếp hóa thành một đạo sương trắng, lẻn vào trong cơ thể Lăng Sơ Nam.
Sự việc lúc trước đã để lại bóng ma cho 098, vì vậy khi nghe được câu "tao muốn ăn thịt" của Lăng Sơ Nam, 098 liền theo bản năng có chút sợ hãi.
Nó cứ cảm thấy nếu vừa rồi nó không gọi Lăng Sơ Nam, cậu nhất định sẽ cắn xuống. Nhiệm vụ đầu tiên còn chưa bắt đầu, nếu ký chủ đã gặm chính mình, còn làm ăn được gì nữa?
Lăng Sơ Nam không biết hệ thống đang suy nghĩ cái gì, cậu đứng trước vách núi, so sánh độ cao, sau đó nghiêng mình thả người nhảy xuống.
098 xém chút nữa bị ký chủ của nó dọa cho đau tim. Nhiệm vụ của bọn họ là sống đến cuối cốt truyện, mà không phải chết khi cốt truyện vừa mới bắt đầu.
Tuy nhiên rất nhanh, 098 đã phát hiện nó lo lắng nhiều rồi. Lăng Sơ Nam đã chọn góc độ vô cùng kỹ càng, cho dù trực tiếp từ trên núi lăn xuống, cũng có thể hoàn toàn tránh thoát khỏi những viên đá sắc nhọn đâm vào cơ thể hoặc là tạo tổn thương lớn cho mình.
Cho đến khi lăn xuống chân núi, nằm bên cạnh nam chính, cả người Lăng Sơ Nam đã trở nên vô cùng chật vật. Làn da bên ngoài đầy những vết thương tím tím xanh xanh, trên mặt bị cắt vài vết thương nhỏ. Nghiêm trọng nhất là miệng vết thương trên cổ tay trái của cậu, chiều dài từ bốn đến năm cm, chiều sâu khoảng chừng một cm. Tuy không thương tổn đến động mạch nhưng vì miệng vết thương khá sâu nên máu tươi chảy ra ồ ạt không ngừng.
"Ký chủ, dựa theo tốc độ máu chảy trong cơ thể cậu thì sau hai tiếng nữa, cậu sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết." 098 lạnh nhạt nói: "Nếu tử vong trước khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ lập tức sẽ bị mạt sát."
"Ừm." Lăng Sơ Nam một bên trả lời, một bên ngửi một hơi thật sâu mùi máu mới mẻ trong không khí.
Thơm quá! Đây là hương vị máu tươi của thân thể này!
Lăng Sơ Nam nhẫn nhịn, sau đó liếc mắt nhìn nam chính nằm bên cạnh.
Không thể không nói, là nhân vật trung tâm của thế giới, diện mạo của nam chính vô cùng đẹp trai. Tuy rằng không bằng cậu, nhưng cũng thuộc vào hàng nhất nhì. Cho dù chật vật như bây giờ, đối phương vẫn đẹp trai khiến cho người khác không nhịn được muốn…cắn một ngụm.
Sau đó, Lăng Sơ Nam lột quần áo trên người nam chính, tìm một vị trí tốt há miệng cắn xuống.
Trong miệng truyền đến vị rỉ sắt buồn nôn khiến Lăng Sơ Nam không khỏi nhíu nhíu mày, nôn khan hai tiếng, trong mắt lại rơi xuống hai giọt nước mắt sinh lý.
Lăng Sơ Nam nghi hoặc nhìn miệng vết thương trên người nam chính. Tại sao lại không giống như hương vị của cậu cơ chứ?
Ngay lúc Lăng Sơ Nam định chứng thực lần nữa, thì nam chính bị cậu đè dưới thân đột nhiên phát ra tiếng hô rất nhỏ.
Ký chủ, nam chính tỉnh rồi.
098 vừa định nhắc nhở, liền thấy cơ thể của Lăng Sơ Nam mềm nhũn, trực tiếp té xỉu trên ngực nam chính.
098: “…”
Tần Hạo Nguyên cảm thấy hôm nay bản thân vô cùng xui xẻo. Hắn mới vừa từ biệt thự chạy ra, ngay tại ngã rẽ đột nhiên bị một chiếc xe thương vụ chặn lại.
Chiếc xe thương vụ kia dường như ôm ác ý cực lớn đối với hắn, đi bằng tốc độ cao muốn tông vào xe của hắn. Nếu không phải phản ứng của hắn nhanh, chỉ sợ đã bị đụng ở dưới chân núi. Nhưng kỹ thuật chạy xe của người nọ rất tốt, chỉ dựa vào một chiếc xe thương vụ, đã có thể kề ép hắn lao xuống vách núi.
Tần Hạo Nguyên nhớ rõ sau khi bò từ trong xe ra ngoài, trước khi ngất xỉu, hắn đã thấy chiếc xe thương vụ kia cũng lao xuống.
Mới vừa khôi phục ý thức, Tần Hạo Nguyên liền hít một ngụm khí lạnh, toàn thân giống như bị một chiếc xe nghiền qua, đau đến chết lặng. Khi hắn đang muốn nhìn xem tình huống hiện tại như thế nào thì đột nhiên phát hiện, trên người mình lại có một người khác.
Đó là một thiếu niên mảnh khảnh mặc đồ đen.
Từ góc độ của Tần Hạo Nguyên, hắn có thể nhìn thấy sườn mặt vô cùng tinh xảo, hàng mi thon dài, sống mũi cao thẳng, khóe môi xinh đẹp có chút trắng bệch của đối phương. Trên khóe mắt và má có vài vết thương tinh tế, khóe miệng còn có một vệt máu. Chóp mũi thiếu niên ở gần ngực hắn, nhưng hắn lại không cảm thấy được chút hơi thở nào. Kết hợp với làn da tái nhợt đến trong suốt của thiếu niên, dường như cậu có thể biến mất bất kỳ lúc nào vậy.
Tần Hạo Nguyên tự dưng cảm thấy có chút hoảng loạn, liền duỗi tay kiểm tra hơi thở của đối phương, phát hiện cậu chỉ ngất xỉu mới nhẹ nhàng thở ra.
Trên người thiếu niên có rất nhiều vết bầm, còn có không ít dấu vết do lá cây cỏ dại để lại, khẳng định là từ trên núi rơi xuống. Nói không chừng, chính là từ chiếc xe thương vụ đuổi theo hắn rơi xuống.
Tần Hạo Nguyên duỗi tay lau khô nước mắt chưa khô trên gương mặt thiếu niên, cảm xúc láng mịn khiến tâm hắn không khỏi run lên. Thiếu niên này nói không chừng là bị chiếc xe thương vụ kia bắt cóc, sau đó những người kia lại muốn bắt cóc hắn nên cậu mới có thể để xui xẻo xuất hiện ở chỗ này.
Đợi đến khi Lăng Sơ Nam từ từ "tỉnh" lại, sức tưởng tượng phong phú của nam chính đã não bổ mọi việc xong xuôi, còn tri kỷ giúp cậu băng bó vết thương trên tay.
Vừa thấy cậu tỉnh lại, vị nam chính nổi danh lạnh lùng này lại nở một nụ cười ôn nhu với cậu, nói: "Cậu tỉnh rồi!"
“Chúc mừng ký chủ! Giá trị nghịch tập tăng 40%, hiện tại giá trị nghịch tập là 40%.”