Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 22


3 tháng

trướctiếp

"Xin thứ lỗi, lúc nãy tôi có chút thất thần." Lăng Sơ Nam dừng xe lại, nở 1 nụ cười đầy chân thành tỏ ý xin lỗi, cậu cầm lấy 1 chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu: “Cô ở trên xe đừng đi xuống, tôi sẽ xử lý tốt.”    

Bởi vì đây chẳng qua là 1 vụ va chạm nhẹ, lại còn ở lề đường bên trái, cho nên cũng không có gây sự chú ý quá nhiều, những người vô tình nhìn thấy cũng chỉ liếc mắt quan sát Lăng Sơ Nam 1 cái tỏ vẻ đồng tình hoặc là vui sướng khi người gặp hoạ. 1 chiếc xe bình thường lại đụng phải chiếc siêu xe có giá trị hơn 1000 vạn, cũng đủ xui xẻo.    

Cảm giác được sự va chạm đến từ phía sau, Lâm Thiên Hạo vốn dĩ thần kinh đang căng chặt vì đứa bé trai ngồi trên xe lập tức nứt toạc. Hắn lạnh lẽo bước xuống xe, vừa vặn đụng phải 1 gương mặt tươi cười nhã nhặn. 

Không thể không nói, người đẹp đều có được 1 số ưu đãi nhất định, đặc biệt Lăng Sơ Nam lại là người được ông trời ưu ái. Nhìn thấy ý tứ xin lỗi trong đôi mắt xinh đẹp kia, cơn giận dữ ban đầu của Lâm Thiên Hạo phút chốc vơi đi 8 phần.  

Lăng Sơ Nam lên tiếng trước: “Vị tiên sinh này, xin lỗi, tôi không cẩn thận đụng phải xe của anh.”    

Cậu chỉ vào đèn xe đã gần như vỡ nát của chiếc siêu xe: “Tôi sẽ bồi thường cho anh.”    

098: “Ký chủ, phương thức tiếp cận của ngài thật giàu có.”    

"Ta đâu có tiếp cận a." Lăng Sơ Nam đầy vô tội nói: “Chiêu này là ta học của Sở Vân Qua đấy.”    

098: “…”   

Hiển nhiên Lâm Thiên Hạo nhận ra Lăng Sơ Nam: “Cậu là…”    

"A…" Lăng Sơ Nam sờ sờ mặt mình, vẻ mặt có chút ảo não: “Quên đeo mắt kính rồi.”    

Nhìn thấy người trước mặt dường như có chút buồn bã, ma xui quỷ khiến thế nào Lâm Thiên Hạo đã theo bản năng mở miệng nói: “Cậu lên xe của tôi ngồi trước đi rồi hẵng nói.”    

"Cảm ơn anh." Gương mặt Lăng Sơ Nam hiện lên ý tứ cảm ơn, sau đó kéo thấp vành mũ, ngồi lên xe của Lâm Thiên Hạo. Mà ngay lúc cậu đi vào liền đối diện với 1 cặp mắt đen láy mang theo chút nước mắt.    

Khi Lâm Thiên Hạo trở về xe, liền nhìn thấy thiếu niên mà hắn không cẩn thận mời lên xe đang cùng với tên nhóc con kia mắt to trừng mắt nhỏ.  

Tuổi tác của cả 2 cách nhau ước chừng 10 mấy tuổi, nhưng biểu tình ngược lại có chút giống nhau, nhìn qua rất vui mắt.   

Nghe được tiếng cười của nam chính, Lăng Sơ Nam liền quay đầu qua nhìn hắn, sau đó ngượng ngùng nói: “Đây là con của anh sao? Rất đáng yêu.”    

Gương mặt của Lâm Thiên Hạo thoáng chốc liền đen, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cười nói: “Không phải. Trưa hôm nay khi tôi lái xe ngang qua đường Vĩnh Lâm, lúc không để ý thì nhóc con này lẻn vào xe. Đợi 1 lúc lâu cũng không thấy người nhà của nhóc ấy đến tìm, cho nên tôi định đưa nhóc ấy đến đồn công an.”    

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, chân thành nói: “Anh đúng là người tốt.” Ngay cả con trai của mình mà cũng không biết.    

Đôi mắt của Lăng Sơ Nam rất sạch sẽ, trắng đen rõ ràng, đặc biệt là khi cậu nghiêm túc nhìn về phía người đối diện, ánh mắt có thể hiện rõ bóng dáng của đối phương, khiến cho người đó có ảo giác rằng chính mình là toàn bộ thế giới của cậu. Đây chính là bí quyết duy nhất khiến Lăng Sơ Nam từ nhỏ đã nổi tiếng, không 1 ai có thể cự tuyệt mị lực của cậu.

Sau khi Lâm Thiên Hạo phục hồi lại tinh thần, Lăng Sơ Nam đã cùng với tên nhóc đáng ghét kia nói chuyện: “Tiểu Thần có nhớ tên của bố hay không?” Ánh mắt Lăng Sơ Nam mang theo ý cười.

Hiển nhiên Tiểu Thần rất yêu thích người anh trai xinh đẹp này, cho nên vô cùng ngoan ngoãn đáp lại: “Tiểu Thần không có bố.”

Sao đó nhóc chớp chớp đôi mắt to tròn, duỗi tay túm chặt ngón tay của Lăng Sơ Nam: “Tiểu Thần rất thích anh trai, anh trai có thể làm bố của Tiểu Thần được không?”

Lăng Sơ Nam phụt 1 tiếng liền bật cười, duỗi tay xoa xoa đầu tóc mềm mại của nhóc: “Anh trai cũng rất thích Tiểu Thần, nhưng mà anh không thể làm bố của Tiểu Thần được.”    

"Tại sao vậy ạ?" Nhóc con ngẩng đầu lên, đầy khó hiểu nhìn cậu.

“Bởi vì anh trai không thể thích mẹ của Tiểu Thần.”

"Mẹ của em rất rất xinh đẹp. À, không đẹp bằng anh trai 1 chút, nhưng mà đồ ăn mẹ nấu rất là ngon~" Nhóc con đem chữ "ngon" kéo dài ra, sau đó đưa ánh mắt đầy trông mong nhìn Lăng Sơ Nam: “Anh trai, anh làm bố của em đi.”   

098 rốt cuộc nhịn không nổi cười nhạo nói: “Nam chính còn chưa yêu ngài, thì ngài đã được 1 đứa bé mới hơn 2 tuổi yêu rồi, ký chủ thật lợi hại.”    

Lăng Sơ Nam nhướng mày: “Việc này nói lên rằng mị lực của ta ngay cả em bé cũng không thể từ chối. Nhưng mà ngươi làm sao khẳng định nam chính vẫn chưa yêu ta?”   

098 liếc mắt nhìn nam chính mặt đầy ý cười bên cạnh:"Vì hắn thẳng."

Lăng Sơ Nam không muốn tiếp tục tranh luận với 098 nữa, ôm nhóc con kia đặt lên đùi mình, cười tủm tỉm hôn hôn lên gương mặt non nớt của nhóc: “Anh trai thích 1 anh trai khác rồi, cho nên anh không thể thích mẹ của em được. Nhưng nếu mẹ của Tiểu Thần nấu ăn ngon như vậy, anh có thể làm bạn với mẹ của em nha.”   

"Dạ." Tuy Tiểu Thần không hiểu hết những lời mà Lăng Sơ Nam nói, nhưng nhóc con vẫn biết Lăng Sơ Nam không thể làm bố của mình. Hơn nữa còn muốn làm bạn với mẹ, cho nên lập tức liền vui vẻ lại: “Mẹ của em tên là Dương Thanh Nhã, anh trai, anh có biết mẹ em không? Mẹ của em là 1 đại minh tinh đó.”    

Lăng Sơ Nam theo bản năng nhìn Lâm Thiên Hạo, phát hiện đối phương dường như trở nên thất thần, liền quay lại nhìn nhóc con: “May quá. Anh và mẹ của em đã là bạn rồi, mẹ em còn đang ở trên xe anh đấy.”    

"Thật ạ? Vậy em có thể đi gặp mẹ không ạ?" Ánh mắt của Tiểu Thần đầy mong chờ nhìn Lăng Sơ Nam.    

Đứa bé này rất hiểu chuyện a. Lăng Sơ Nam nắn nắn gương mặt bầu bĩnh của nhóc, nhìn nam chính vẫn chưa lấy lại tinh thần bên cạnh: “Tiên sinh, tôi đưa em ấy đi nhìn bạn tôi trên xe đã, xem có phải là mẹ em ấy không.”

   "Được, được." Lâm Thiên Hạo khụ 1 tiếng, đem tầm mắt từ trên mặt Lăng Sơ Nam dời đi: “Hy vọng nhóc này chính là con trai của bạn cậu.”

"Cảm ơn." Lăng Sơ Nam lại nhìn vào mắt Lâm Thiên Hạo 1 chút, lấy ra tấm danh thiếp: “Thật sự xin lỗi vì đã đụng phải xe của anh. Trước mắt thì anh cứ đem xe đi sửa, còn tiền phí sửa chữa tôi nhất định sẽ trả lại. Đây là số điện thoại riêng của rôi, sau khi xong anh cứ gọi điện cho tôi nói 1 tiếng.”    

Sau đó, cậu bế đứa bé đang dùng ánh mắt như nhìn ba ba xem mình ra khỏi xe: “Vậy tôi đưa nhóc con này đi trước.”    

Ký chủ thực sự làm rất tốt, đụng xe người ta, còn nhân tiện bắt cóc luôn con trai của người ta. 098 liếc mắt nhìn nam chính vẫn còn chưa thể hồi thần nhìn chằm chằm Lăng Sơ Nam rời đi, đột nhiên cảm thấy phỏng đoán lúc nãy của nó hình như sai rồi. Nam chính có thật là trai thẳng không đây?    

"Dương tiểu thư, lúc nãy tôi đi xử lí sự cố thì bắt gặp đứa bé này, nói chuyện với nhóc 1 lát thì nhóc bảo mẹ nhóc ấy tên là Dương Thanh Nhã. Không biết nhóc có phải là con trai của cô không?" Lăng Sơ Nam 1 bên mở cửa xe, 1 bên nói.

Lúc này, 2 giọng nói đồng thời vang lên.    

"Tiểu Thần!"    

“Mẹ ơi!”    

Nhìn chiếc xe kia đã đi xa, Lâm Thiên Hạo chậm rãi dựa lưng vào thành xe, lấy từ trong túi một điếu thuốc, châm lửa. Ném đi đầu thuốc vẫn đang cháy, hắn ngồi vào trong xe, đem danh thiếp mà Lăng Sơ Nam đưa cho mình nhìn nhìn 1 hồi. Sau đó bỏ vào ngăn xe, không biết nghĩ gì lại lấy ra đặt vào trong ví tiền của mình.   

 Bởi vì Lăng Sơ Nam đã giúp mình tìm ra con trai, cho nên độ hảo cảm của Dương Thanh Nhã với Lăng Sơ Nam bay lên thêm không ngừng. Quả thực xem cậu như ân nhân cứu mạng, thậm chí còn kiên trì đề nghị sẽ phụ trách phí sữa chữa xe của cậu và nam chính.    

Lăng Sơ Nam vô cùng nghiêm túc từ chối. Lý do là xe của cậu là công ty mua, cho nên có bảo hiểm, có thể trả toàn bộ chi phí, còn tiền sửa chữa xe nam chính sẽ do Lăng Sơ Nam tự tay trả.    

Hiển nhiên Dương Thanh Nhã không muốn, cho nên Lăng Sơ Nam liền nói: “Sự nghiệp của cô chỉ mới bắt đầu, nghe nói bộ điện ảnh này là vai diễn đầu tiên từ khi cô xuất đạo, muốn nhận được thù lao còn phải đợi thêm 1 khoảng thời gian rất dài. Hơn nữa, cô còn có con trai phải nuôi, xe là do tự tôi đụng phải, cô không có bất kì trách nhiệm gì, đừng lo lắng.”    

Nói xong cậu liền cười đầy giảo hoạt: “Tôi có rất nhiều tiền.”    

Sau đó Lăng Sơ Nam thành công thuyết phục được Dương Thanh Nhã.

Cậu thực sự có nhiều tiền a. Xuất đạo đã 10 mấy năm, không kể đến tiền thù lao đóng phim càng ngày càng tăng lên, thì chi phí phát ngôn cũng đã có giá trên trời, so với số tiền mà công ty từng bỏ ra đầu tư cho cậu không biết gấp bao nhiêu lần. Tuy rằng tổng tài sản của cậu không bằng được nam chính, nhưng mà so với nam phụ thì lại cao hơn rất nhiều lần.    

“Giá trị nghịch tập tăng 5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 35%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng.”

Lăng Sơ Nam uyển chuyển từ chối lời mời cơm của nữ chính, nhanh chóng lái xe trở về nhà. Khi cậu chuẩn bị lấy chìa khoá mở cửa, thì đột nhiên thấy cửa tự động mở ra.    

Từ bên trong xuất hiện gương mặt tươi cười của người đàn ông nào đó: “Bảo bối, mừng em về nhà.”    

"Sao anh tìm được nhà em?" Lăng Sơ Nam ngồi lên sô pha, nhìn người đàn ông kia bận bịu qua lại.    

"Anh tra tư liệu về em a." Sở Vân Qua bưng 1 đĩa trái cây đã cắt sẵn đặt trước mặt Lăng Sơ Nam, ngoan ngoãn trả lời.    

“Vậy chìa khoá làm sao có?”   

"Anh nhờ người mở đó." Sở Vân Qua nói, trơ mặt ra duỗi tay ôm eo Lăng Sơ Nam: “Hình như làm thế có chút bất tiện. Bảo bối, hay em làm cho anh 1 chìa riêng đi. Về sau mỗi lần đến nhà em anh cũng không cần phải gọi người đến bẻ khoá nữa.”    

“Không phải anh nói có việc nên phải chuyển nhà hay sao?”    

"Đúng vậy, việc của anh chính là chuyển qua nhà em." Sở Vân Qua nghiêm túc trả lời.    

"098, ta cảm thấy mình đã bị lừa." Lăng Sơ Nam thở dài nói: “Ta không ngờ được mặt của y lại dày đến độ này.”    

098: “Tui cảm thấy y học từ ngài thì có.”   

Lăng Sơ Nam bước lên lầu, quả nhiên giống như lời Sở Vân Qua nói, y đã đem quần áo mình chiếm 1 nửa tủ đồ của cậu, ly và bàn chải đánh răng cũng biến thành 2 cái được xếp cạnh nhau, ở cửa phòng tắm cũng có 2 đôi dép lê đặt gọn gàng.    

"Ta chưa bao giờ gặp qua hình thức theo đuổi nào vừa thô bạo vừa đơn giản như vậy cả." Lăng Sơ Nam nói.    

098 đầy vui sướng khi người gặp hoạ: “Bây giờ thì gặp rồi đó.”

"Nhưng mà ta rất thích." Lăng Sơ Nam lại nói: “Buổi tối sẽ có người làm ấm giường.”

098: “…”

Mặc kệ thế nào thì bắt đầu từ bây giờ, trong nhà của Lăng Sơ Nam cũng xuất hiện 1 vị khách không mời mà đến. Nhưng mà có 1 điều khiến Lăng Sơ Nam hơi thất vọng. Buổi tối lúc đi ngủ, tuy Sở Vân Qua và cậu chỗ nên sờ đều đã sờ, nên hôn đều đã hôn, nhưng mà 1 bước cuối cùng kia lại chưa từng triển khai. Dùng lời nói của Sở Vân Qua thì y muốn dành thời khắc tốt đẹp đó cho đêm tân hôn của họ.

Lăng Sơ Nam bị đốt lửa khắp người nhưng không thể phát tiết liền đỏ mắt cắn mạnh 1 miếng.

Sở Vân Qua kêu lên, cánh tay vòng qua eo Lăng Sơ Nam ôm chặt. Không biết là đang nhịn hay là đang đau, giọng có chút khàn khàn: “Bảo bối, em nhiệt tình như vậy anh sẽ không chịu được.”

Lăng Sơ Nam âm thầm liếc xéo y 1 cái: "Thế thì làm đi."

#Editor: LATHIE


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp