Ta đã không còn cha mẹ, thế nên nói thẳng ra thì chính là ăn nhờ ở đậu tại Thẩm gia
Dì cũng luôn nói rằng Thẩm gia là gia tộc danh giá, họ đều là người thanh cao, chú trọng danh tiếng, cũng là kiểu người mà chúng ta không thể nào chạm tới được.
Ta nghe theo lời dì, kính trọng nhưng xa cách chàng.
Ta không đeo trang sức chàng tặng.
Chỗ nào có chàng là ta đi đường vòng.
Bắt gặp cô nương nhà người ta tỏ tình với chàng, ta bỏ chạy thật xa.
Ta vốn tưởng có thể sống yên bình đến lúc lấy chồng.
Ai ngờ đêm trước hôm định chuyện chung thân, ta lại bị Thẩm Ký Bạch nhốt trong phòng.
Ta bị chàng đè lên giường, bên tai là giọng nói khàn khàn động t.ình của chàng: