10
Ta không ngờ lại gặp Thẩm Ký Bạch vào lúc này. Lại còn là đêm hôm khuya khoắt, chàng mang theo sương giá xuất hiện trong phòng ta.
Chàng nói chàng phải đi xa hai tháng cơ mà, nhưng bây giờ vẫn còn cách ngày về ít nhất nửa tháng.
- Sao… sao chàng lại về nhanh vậy? – Ta lặng lẽ dịch ra sau, hết sức cảnh giác.
Nhưng Thẩm Ký Bạch không hề có ý định bỏ qua cho ta. Chàng đứng dậy, tiến đến dồn ta vào góc giường.
- Nhanh ư? Ta lại thấy rất chậm.
- Còn không về là vợ mình đi lấy người khác rồi.
Chàng oán giận cắn ta một nhát:
- Mạnh Đường, nàng dám chơi đùa ta?
Dáng vẻ hiện tại của chàng khác hẳn ngày thường.
Ta ấm ức trong lòng, thế nên cũng cắn trả lại một nhát thật đau, đến khi thấy mùi tanh tanh mới nhả ra.
Ta lau khoé môi cười nhạt:
- Thẩm công tử, tuy rằng thân phận của ta không bằng Khương Chi Nguyệt nhưng ta không phải loại con gái chàng có thể tuỳ ý chơi đùa.
Thẩm Ký Bạch chau mày:
- Khương Chi Nguyệt? Nàng gặp em ấy rồi à?
Sau đó, chàng nhanh chóng hiểu ra:
- A Đường, nàng đang ghen à?
Ta lạnh lùng quay đi, không thèm để ý chàng.
Thẩm Ký Bạch lại cúi xuống hôn ta, cánh môi chàng rớm m.áu, cộng thêm dung mạo tựa ngọc khiến chàng toát lên vẻ phóng đãng mê người.
Ta nhất thời ngây ra, cùng với tiếng cười khẽ vang lên, cánh môi ta cũng cảm nhận được cảm giác ấm nóng mang theo mùi hương trong mát của riêng chàng.
- A Đường, nàng muốn lấy ai?
- Gã Lâm Tề đó chỉ là con nhà trung lưu, liều mạng cố gắng cũng chỉ là tiến sĩ.
- Nhưng ta thì khác, ta là trạng nguyên kì đó, về tình về lí, nàng lấy ta lời hơn.
Lời ở đâu vậy?
Chuyện ta và Lâm công tử mới manh nha, còn chưa có gì mà chàng đã so sánh rồi ư?
Ta thẹn thùng đẩy Thẩm Ký Bạch ra, song chàng lại dùng lực mạnh đến kinh hồn, chỉ sợ ta bỏ trốn.
Ta bị chàng hôn đến mức quay cuồng, bên tai là giọng nói khàn khàn đ.ộng t.ình của chàng:
- Ngoan, gọi phu quân đi.
11
Tối qua, Thẩm Ký Bạch ở lại phòng ta nửa buổi, sáng nay lại xuất hiện ở đại sảnh như thể chẳng có gì.
Thẩm phu nhân mặt mày bất ngờ hớn hở nhìn con trai mình:
- Ký Bạch, con về lúc nào vậy?
Chàng cười đáp:
- Con về tối qua ạ.
Hai mẹ con chàng nói chuyện ở bên cạnh, còn dì thì nhìn ta chăm chăm với vẻ nghi ngờ.
- Đường Đường, sao miệng con bị sưng vậy?
- Tối qua… con chẳng may đâm vào tường ạ.
Dì nói với vẻ u ám:
- Thế thì lần sau nhớ cẩn thận vào.
Ta sờ mũi, nhớ lại lời Thẩm Ký Bạch nói tối qua:
- Ta và Khương Chi Nguyệt không có quan hệ gì hết, hôn sự giữa bọn ta là giả thôi, người em ấy thích là không phải ta mà là em trai ta.
- Nhưng do cha em ấy tính tình cổ hủ, em trai ta kém em ấy mấy tuổi, lại còn chưa đỗ đạt công danh gì nên ông ấy vẫn chưa đồng ý mối hôn sự này. Bởi vậy mới lấy ta ra làm lá chắn.
||||| Truyện đề cử:
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Không ngờ sự thật lại lạ lùng như vậy, ta há hốc mồm ngạc nhiên, mãi mới hoàn hồn được.
Thẩm Ký Bạch cong cong khoé môi, ung dung nói:
- Lúc trước ta không thích cô gái nào, nếu hai đứa đã thích nhau thì ta cũng sẵn lòng giúp đỡ.
- Nhưng bây giờ đã khác, vợ nhà mình sắp chạy mất rồi, ta còn tâm trí nào lo chuyện sống c.h.ết của người khác được.
Ta khẽ than thở:
- Nhưng ta đã đính ước với Lâm công tử mất rồi.
Thẩm Ký Bạch nhướn mí mắt lạnh lùng liếc ta:
- Chỉ là đính ước thôi, có phải thành thân đâu. Mọi thứ vẫn chưa có gì chắc chắn, nàng cứ để ta xử lí là được.
Lúc đó ta vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Đến khi dì nổi trận lôi đình kéo ta đi tìm Thẩm Ký Bạch, ta mới biết chàng đã làm gì.
- Gia chủ quả là uy phong lẫm liệt, chẳng hay cậu đã giở thủ đoạn gì để ép nhà họ Lâm đêm hôm tới cửa từ hôn?
Thẩm Ký Bạch bật cười, đi tới hành đại lễ:
- Phu nhân chớ hiểu lầm, nhà họ Lâm tình nguyện từ hôn, vãn bối không hề uy hiếp họ mà chỉ dùng lợi ích dụ dỗ họ thôi.
- Có lẽ trong mắt họ, chút điều kiện ấy quan trọng hơn hôn sự của con trai mình.
Dì tức quá hoá cười:
- Gia chủ quả là thủ đoạn cao minh, bây giờ hôn sự của Đường Đường bị đã cậu phá hỏng, cậu chịu trách nhiệm kiểu gì?
Dì vừa dứt lời, Thẩm Ký Bạch đã đường hoàng nghiêm nghị đáp:
- Con sẽ cưới nàng.
Dì cười lạnh:
- Cưới Đường Đường làm thiếp à?
- Không. Con muốn cưới A Đường làm chính thê.
Thái độ của chàng hết sức nghiêm túc khiến sắc mặt dì cũng trở nên nghiêm trọng:
- Lời này không phải cậu nói là được. Phải có cha mẹ đồng ý, bà mai ngỏ lời mới phải lẽ. Đường Đường còn chẳng qua nổi ải của mẹ cậu thì cậu cưới con bé kiểu gì?
Thẩm Ký Bạch im lặng hồi lâu mới đáp:
- Con biết bây giờ con có nói gì phu nhân cũng không tin. Nhưng mong phu nhân hãy tin con, con nhất định sẽ cho người một trả lời vừa ý