6
Thẩm Ký Bạch đã rời đi.
Bên trên giao chàng nhiệm vụ đi công sai hai tháng.
Trước khi đi, chàng ôm hôn ta lưu luyến không nỡ rời.
Ta thở dốc ngã vào lòng chàng, nghe chàng khẽ rủ rỉ dặn dò bên tai:
- A Đường, ở nhà đợi ta về.
Nói ra cũng lạ thật.
Trước đây ta chỉ cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, mặt trời mọc rồi lặn đối với ta cũng chỉ là một thoáng búng tay.
Thẩm Ký Bạch vừa đi, thời gian dường như dừng lại, ta ngày ngày đếm ngày tháng trôi.
Chuyện giữa ta và Thẩm Ký Bạch là bí mật, không một ai trong phủ biết chuyện này.
Một mặt, lí trí nói với ta rằng thân phận của bọn ta chênh lệch quá xa, tuyệt đối không có khả năng ở bên nhau.
Nhưng mặt khác, ta lại cầm lòng chẳng đặng mà mong ước.
Cược một ván đi, biết đâu lại thắng thì sao.
Dì lấy sổ ra, nói rằng để ta xem mắt phu quân.
Ta uể oải lật xem.
Dì bỗng lên tiếng:
- Con thích Thẩm Ký Bạch à?
Tay ta run lên, suýt nữa đánh rơi cuốn sổ.
Ta chối bay chối biến:
- Không phải, con không thích mà, dì đừng nói bừa.
Dì cười nhạt nhìn ta:
- Vậy à?
Ta gật đầu lia lịa:
- Vâng vâng.
Thực ra cũng không hẳn là đến mức thích, cùng lắm mới chỉ hôn hai lần, vẫn chưa tính là gì hết.
Nhưng cách nghĩ của dì cũng rất ổn.
Không thể bỏ hết trứng vào một giỏ được.
Ta cố vực dậy tinh thần, bắt đầu xem mắt.
Xem mắt quanh đi quẩn lại cũng chỉ có từng đó: gia thế, tướng mạo, tính tình.
Với thân phận của ta thì cũng chẳng nhiều mối ngon để xem mắt.
Nhưng dì thật lòng nghĩ cho ta, tuy rằng những công tử trong cuốn sổ không có gia thế hiển hách, song đều là những người có tài hoa, tính cách tốt.
Ta hiểu tấm lòng dì, ta nên nhận lòng tốt ấy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT