Tiêu Lâm không để bọn họ nói ra ý kiến mà nói tiếp:" Giang sơn này là do tiên hoàng trao trách nhiệm lại cho trẫm cho dù có chết ta cũng sẽ bảo vệ Đại Thành, trẫm lần này sẽ xuất binh cầm thương ra chiến trường."

- Hoàng thượng khẩn cầu người suy nghĩ lại.

Lời này vừa thốt ra từ một vị đại thần, đám người xung quanh liền quỳ xuống dập đầu.

Tuy bọn họ chung thuyền với Mã Tướng Quân nhưng chỉ dừng ở mức tham ô, rút bạc ở kho hoàng gia mà thôi, nào có ý định chiếm ngôi xoá vị Tiêu Lâm.

Mã Tướng Quân tuy muốn kéo bọn họ vào chuyện này nhưng bọn họ không ngốc, gan cũng không lớn như vậy, huống hồ Mã Tướng Quân làm hoàng đế hay Tiêu Lâm làm hoàng đế đối với bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì.

Chẳng qua có vài người lòng tham không đáy Mã Tướng Quân hứa hẹn khi nào làm hoàng đế sẽ nâng bọn họ làm quốc sư cũng hứa sẽ nâng đỡ cả một gia tộc bọn họ.

Lời đề nghị như vậy chẳng khác nào mỡ treo miệng mèo, không ăn chính là đồ ngốc.

Tiêu Lâm bước xuống khỏi ngai vàng mà đỡ một người đứng gần hắn dậy.

Đám người phía sau thấy vậy liền đứng dậy theo nhưng đầu không ngẩn, cúi xuống gần như mặt muốn dán xuống đất.

Tiêu Lâm:" Ta không cầm binh xuất trận thì ai sẽ làm? Cho dù có người làm ta cũng không yên lòng, thời thế loạn lạc ta vừa lên ngôi hai năm, Đại Thành chỉ vừa vào khuôn mẫu nhưng triều chính rất loạn, người thật giả khó phân biệt."

Tiêu Lâm không lên tiếng thì thôi, lên tiếng liền chọc ngoáy người khác.

Những người ở phe Mã Tướng Quân càng nghe càng chột dạ mà khom càng sâu.

Tiêu Lâm có mật thám tất nhiên biết đại thần nào cùng thuyền với Mã Tướng Quân nhưng hắn lại không điểm mặt.

Đợi lúc từ biên cương trở về hắn sẽ lôi từng người từng người ra đến lúc đó gia tộc bọn họ có bị liên luỵ hay không cũng rất khó nói.

Nhưng tội mưu phản đa phần đều bị tru di tam tộc, một người làm cả tộc đều phải lãnh.

Tiêu Lâm chính là muốn đoạn thời gian này bọn họ sống trong lo sợ bất an, đến lúc đó chỉ cần hắn ho mạnh một tiếng sẽ có người quỳ xuống dập đầu xin tha mạng, căn bản nhanh hơn chờ nhốt vào đại lao mà thẩm tra.

Tửu Lầu rất nhanh đã mở cửa kinh doanh, chỉ mới ngày đầu khách ra vào không ít, bảng giá không giấu kín mà làm một tấm bảng bằng gỗ bên trên là chữ nổi màu trắng để từng món từng bảng giá, bên trên chữ còn có bột nguyệt dạ buổi tối chữ như được phát sáng, độc lạ lại bắt mắt vô cùng bởi vì như vậy nên thu hút không ít khách nhân.

Thứ đặc biệt chính là món ăn, vị vừa miệng rất đậm đà mặn ngọt rất rõ vị.

Thứ làm người khác quay lại lần nữa chính là vì món lẩu kia, bên ngoài trời lạnh vừa ăn vào bụng liền nóng ấm còn có vị cay vừa phải càng ăn càng nghiện.

Tửu lầu của Cẩn Huyên mở gần một học đường nên lúc tan tầm có rất đông thư sinh đến ăn, vừa ăn vừa có nhả hứng ngâm thơ.

Nơi này trên lầu là phòng riêng còn có nơi để dừng chân qua đêm, phía dưới ồn ào náo nhiệt phía trên lại yên tĩnh như hai nơi khác nhau, không bị pha lẫn tạp âm nào.

Cẩn Huyên ở Khôn Ninh Cung miệng cười không khép lại được.

Chủ tử vui vẻ Tiểu Dung tất nhiên cũng vui mừng.

Tiểu Dung thấy Tiêu Lâm đến liền lui xuống.

Cẩn Huyên vừa thấy hắn đã luyên thuyên không ngừng:" Ngươi thấy tửu lầu đông khách ra vào như vậy, sau này ngươi nói sẽ còn đông khách như vậy không?"

Tiêu Lâm nhìn khuôn mặt của Cẩn Huyên, đường nét non nớt tóc được vấn cao lộ ra chiếc cổ thon dài.

Hắn thu hồi tầm mắt kiếm một nơi ngồi xuống mới đáp:" Bọn họ hiện tại kéo đến chính là vì mới lạ, sau này còn đến hay không cũng khó nói lắm."

Cẩn Huyên tất nhiên biết.

Nhưng thứ cô tự tin nhất không phải là giữ chân được khách nhân mà là đủ mới lạ để bọn họ không nhàm chán, món ăn cũng như vậy.

Nếu chán những món ăn này mùa sau có thể đến thử món mới.

Chỉ cần có thư sinh nơi này chắc chắn sẽ có khách ra vào.

Cho dù bọn họ không hiểu thơ đám người này ngâm nhưng nghe qua rất chuyên nghiệp còn rất trang nhã, người dân ở đây rất xem trọng việc học chữ cũng rất tôn trọng bọn họ.

Tiêu Lâm:" Tuần sau binh lính của Đại Thành chúng ta sẽ xuất binh."

Cẩn Huyên nghe lời này liền đứng dậy hành lễ.

- Ta mong binh lính xuất trận thuận lợi, giành được chiến thắng vinh quang trở về.

Cô tất nhiên không biết việc binh lính lần này người dẫn đầu chính là Tiêu Lâm, việc triều chính sẽ giao lại cho Cẩn Huyên.

Nhưng hắn lại không có ý định nói, nếu nói ra cô nhất định sẽ không đồng ý.

Hai người tuy tiếp xúc với nhau không lâu nhưng hắn tất nhiên biết được Cẩn Huyên sợ nhất chính là phiền phức.

Tiêu Lâm buổi trưa ở lại dùng thiện, Cẩn Huyên buổi tối được lật thẻ thị tẩm nhưng nơi cô đến lại là Thừa Càn Cung.

Tiêu Lâm có nhã hứng chỉ dạy Cẩn Huyên không ít việc triều chính, tuy trong lòng cô bất an nhưng lại không nghĩ nhiều chỉ nghĩ hắn nhất thời cao hứng mà thôi.

Cẩn Huyên học rất nhanh, mỗi đêm Tiêu Lâm đều lật thẻ của cô.

Mã Hy bên kia mỗi tối đều đập đồ quậy phá, thời gian đầu nha hoàn nói ra vào Mã Hy có thể thông suốt nhưng lật thẻ thị tẩm một tuần, muốn y bình tĩnh?

Sao có thể làm được.

Trong cung đều biết tin người dẫn đầu binh lính là hoàng thượng, người dân bên ngoài biết chuyện trong lòng cũng không yên.

Biên cương loạn thế nào mới để hoàng đế nắm binh xuất trận chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play