Tiểu Dung nhặt giấy Cẩn Huyên quăng xuống đất mà mở ra xem.

Bên trong đều là đường vẽ ngoằn ngoèo nhìn thế nào cũng giống hài tử đang vẽ bậy lên giấy, chỉ có đường thẳng uốn lượn qua lại đã tô gần kín trang giấy.

Tiểu Dung nhịn không nổi tò mò mà hỏi:" Chủ tử cái này là người đang thử bút?"

Cẩn Huyên không đáp mà lắc đầu.

Tiểu Dung thấy vậy liền tiếp tục suy đoán:" Vậy là thử mực?"

Tuy Tiểu Dung trước giờ chưa từng nghe qua người cầm bút sẽ thử mực, nhưng chưa nghe qua không phải là không có huống hồ chủ tử bọn họ đã vẽ như vậy mấy hôm nay rồi.

Không thử bút chính là thử mực.

Cẩn Huyên:" Ta muốn vẽ một bức tranh sơn thuỷ treo ở nơi ra vào tửu lầu, tuy tranh không đẹp bằng những hoạ sĩ nổi danh nhưng sẽ không thua kém bao nhiêu, có khi bán được mấy trăm lượng á chớ."

Tiểu Dung nghe lời này mí mắt liền giật.

Vẽ tranh loại tranh vẽ khó nhất chính là sơn đồ, sông núi uốn lượn mây phải như thật, sơn đồ trước giờ đều là bức tranh hình ảnh sống động như thật, một bức sơn đồ hoạ sĩ nổi danh vẽ đã mất gần cả năm mới hoàn thành.

Huống hồ chủ tử bọn họ vẫn chưa làm chủ được lực của bút lông.

Hoàng thượng xuất chúng vậy mà lúc cầm bút học gần nửa tháng mới có thể dùng đủ lực, lực cầm bực không thể nhẹ cũng không được mạnh cái khó chính là lúc đặt bút xuống giấy, không được để bút đặt một chỗ quá lâu giấy sẽ ướt mực lem ra bên ngoài.

Giấy tuyên rất mỏng lại dễ rách nên lúc chấm mực chỉ chầm ở đầu không thể chấm hết bút.

Cẩn Huyên dùng đầu bút chấm mực, cả đầu bút đều bị nhuộm thành đen lúc này cô mới viết lên giấy.

Tiểu Dung bên ngoài không nhịn được mà nói:" Chủ tử bút lông không thể chấm hết mực lên đầu cọ, lúc vẽ phải dùng lực vừa đủ không thể để đầu bút bị biến dạng."

Tiểu Dung dùng một cây bút khác viết lên bàn gỗ một lần, bởi vì có chấm qua nước nên chữ hiện rõ trên mặt bàn.

Y không thể dùng giấy tuyên càng không thể chấm mực, những thứ này đều đắc, chủ tử mới có thể sài một nha hoàn như Tiểu Dung sao dám chạm vào chứ, đụng vào bút đã xem như bất kính lắm rồi.

Chữ Tiểu Dung viết đường nét mảnh khảnh lại vững trải từng đường nét rất nhỏ nhắn cũng rất đẹp, chữ viết bằng nước nên gió thổi một lúc liền mất.

Cẩn Huyên như đã hiểu, dùng lực bút nhẹ mà chấm xuống.

Nhưng một chữ" Cẩn" chưa viết hoàn thành đầu bút liền bị đè xuống mặt giấy làm cho biến dạng đầu cọ.

- Mỏi tay quá, lúc ta viết ngươi đỡ tay ta đi.

Viết dùng đầu cọ lực đặt lên bút rất nhẹ, còn lại lực đều đặt lên cánh tay, phần lớn cánh tay đều chịu lực nên rất dễ mỏi.

Tiểu Dung nghe câu này trong mắt liền ánh lên ý cười.

- Hoàng hậu lúc viết, lúc vẽ tay kia phải đỡ phía dưới cho dù có mỏi cũng phải chờ xong nét chữ mới có thể dừng bút, nếu không chữ xấu đường nét không nối liền sẽ không đẹp.

Cẩn Huyên đặt bút xuống khay mực:" Ngươi từng học qua cách viết chữ?”

Tiểu Dung nghe lời này liền gật đầu:" Hoàng thái hậu lúc còn sống có dạy cho nô tì nhận biết mặt chữ, còn dạy cách cầm bút tặng cho nô tì không ít sách để đọc."

Bảo sao Tiểu Dung lại biết nhiều về việc của hoàng thái hậu với thái hậu như vậy.

- Ngươi lúc trước là nha hoàn trong cung hoàng thái hậu?

Tiểu Dung nghe thì lắc đầu:" Nô tì làm gì có phúc như vậy chứ, lúc nhập cung nô tì làm bên phường thêu, thường xuyên đi theo ma ma đến cung hoàng thái hậu đo may y phục cho người, hoàng thái hậu thấy nô tì còn nhỏ lại nhập cung chịu không ít uất ức nên mới dạy nô tì học chữ viết chữ, lúc nhàm chán có thể đọc sách để thời gian trôi nhanh."

Hoàng thái hậu đối xử với người khác rất nhẹ nhàng nha hoàn làm sai không trách phạt chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở đến một con kiến cũng không nở giết nhưng ở đây là Tử Cấm Thành, sống quá tốt không mưu mô chắc chắn sẽ bị hại đến thê thảm.

Biên cương chống đỡ một tháng nay đã gần không chống đỡ nổi, Tiêu Lâm muốn xuất binh nhưng các vị đại thần còn có Mã Tướng Quân phản đối còn nói hiện tại vẫn chưa phải là thời cơ.

Quân địch còn cách bọn họ mấy trăm dặm hiện tại ra mặt trước tốn không ít nhân lực còn có ngựa bị hao hụt, quốc khố hoàng cung cũng không chống đỡ được bao lâu.

Tiêu Lâm nhìn bộ dáng nhếch nhát sợ chết của đám đại thần phía dưới liền đứng dậy quát lớn.

Tiếng bàn luận bên dưới liền im bật.

- Thời cơ xuất binh? Thời cơ chính là lúc nào? Đợi người đến chẳng phải chính là chúng ta trong thế bị động? Ngoại trừ việc tiến quân một phía cũng không có đường lui.

Tiêu Lâm dừng một lúc ngó từng sắc mặt của người bên dưới mà nói tiếp:" Thân là đại thần lại tham sống sợ chết nếu ai cũng như vậy tính mạng bá tánh sẽ như thế nào?"

Hoàng tộc chính là như vậy, đại thần có mấy ai lo lắng lo an nguy của bá tánh? Chỉ cần cảm thấy không có đường cứu bọn họ sẽ là người chạy đầu tiên chỉ có dân đen luôn đặt lòng tin vào đám người này.

Mã Tướng Quân:" Quân địch hơn trăm ngàn vạn chúng ta trước sau chỉ hơn năm mươi ngàn vạn, hiện tại tình thế khẩn cấp cho dù có lệnh tòng quân huấn luyện cấp bách, thần chỉ sợ đánh lui giặc được hay không cũng rất khó nói."

Tiêu Lâm nheo mắt, đám người phía dưới liền rũ mắt không dám nhìn.

Tiêu Lâm tuy là hoàng đế trẻ tuổi, nhưng hành động rất dứt khoác thứ bọn họ sợ ở hắn chính là không quan tâm lời nói người khác, càng không sợ bị mang tiếng xấu.

Tiêu Lâm không phải hướng đến vai hoàng đế được mọi người yêu quý mà kính nể mà muốn gieo vào lòng bọn họ một nổi sợ vô hình, nổi sợ càng làm người khác trung thành hơn.

Tiêu Lâm đem một bản tấu chương quăng xuống dưới.

- Mã tướng quân được đại thần dân chúng kính nể trước giờ đều làm ăn thất trách như vậy?

Tiêu Lâm đưa tay chỉ vào Điếu Điếu đứng bên cạnh.

- Một tướng quân chức cao vọng trọng ta thấy làm việc thua một thái giám trong cung, chi bằng chức vị tướng quân đó ngươi để Điếu Điếu làm đi.

Tiêu Lâm nói như vậy trước mặt đại thần chẳng khác nào sỉ nhục Mã Tướng Quân, tay dưới lớp y phục của ông nắm chặt trên cổ nổi không ít gân xanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play