Cẩn Huyên ngồi trên kiệu tám người khiêng ghế chạm long vân có mái che, kiệu bên hông được điêu khắc thành hình một con rồng vàng rất tỉ mỉ, chạm long vân, sơn son thép vàng Cẩn Huyên đi gần dùng kiệu đi thuỷ dùng thuyền đi xa dùng xe, đầu đòn điêu khắc đầu chim phượng biểu tượng cho người phụ nữ của hoàng tộc, thân kiệu được làm hình hộp để giữ kín cho người ngồi bên trong chỉ cần buông màn xuống người bên ngoài liền không nhìn thấy bên trong.
Kiệu càng sa hoa chứng tỏ địa vị trong cung của người này càng lớn, kiệu của Cẩn Huyên phân nữa đều làm bằng vàng rồng vàng tuy nặng nhưng điêu khắc ra cũng không còn bao nhiêu sức nặng, Cẩn Huyên từ Cản Dương Cung trở về trên đường gặp không ít nha hoàn thái giám đi ngang qua, bọn họ đều buông vật trong tay xuống mà hành lễ.
Cẩn Huyên thở dài một hơi đem vỏ hạt hướng dương đặt vào một cái đĩa.
Chẳng phải là đi ngang thôi sao?
Không cần khoa trương như vậy đâu mà.
Cẩn Huyên vừa xuyên không đã gần nửa tháng đối vợi sự cung kính này vẫn có không thích ứng nổi.
Cẩn Huyên đời trước là diễn viên tuyến đầu, cúp diễn viên xuất sắc đã nhận được liên tục suốt sáu năm rồi, cô còn tưởng cuộc đời của mình cứ liên tục thuận bườm xuôi gió như vậy nhưng không ngờ lúc đi lưu diễn ở nước ngoài trên máy bay lại có kẻ muốn tự sát đem theo bom bên mình, nếu như bình thường Cẩn Huyên không cần sợ bị tan xương nát thịt cùng với trái bom kia mà chỉ sợ máy bay rơi xuống biển mà chết, nhưng lúc đó nhà vệ sinh của hạng thương gia có người dùng nên Cẩn Huyên đành đi nhà vệ sinh hạng phổ thông vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh liền bị nổ đến xương cũng không còn.
Chết oan ức như vậy mà cô lại không làm một vong hồn? Ngược lại còn xuyên không làm hoàng hậu.
Dung mạo vị hoàng hậu này rất giống Cẩn Huyên chẳng qua khí chất dịu dàng kiều diễm này Cẩn Huyên kiếp trước không có, bây giờ cho dù Cẩn Huyên có làm chuyện thô tục đi nữa trong mắt người khác đều kiều diễm tao nhã.
Ví như hôm trước Cẩn Huyên leo lên nóc cung, nha hoàn và thái giám đều nói hoàng hậu có tấm lòng từ bi thấy chim mẹ làm tổ trên nóc cung không màng tính mạng mà lên đem chúng xuống.
Ầy, đúng là người có tài ở đâu cũng toả sáng.
Nhưng thật ra lần đó Cẩn Huyên quá nhàm chán muốn nhìn một chút ở Tử Cấm Thành này rộng lớn bao nhiêu, có bao nhiêu mái nhà ngói đỏ mà thôi.
Cẩn Huyên từ chỗ nha hoàn biết được tân hoàng đế vừa đăng cơ hai năm năm hoàng đế đăng cơ, nguyên thân cũng được phong làm hoàng hậu bởi vì gia tộc có công bảo vệ tiên hoàng trung thành với hoàng tộc, Cẩn Huyên thở dài một hơi.
Cái gọi là trung thành chính là hy sinh cả dòng tộc để không để lộ tin tức mật, thà chịu bị nhục hình, nữ nhân bị hành hạ làm thú vui cho người ở biên giới Châu Tân, gia tộc Cẩn thị tổng cộng trên dưới hơn hai mươi người trừ nguyên thân lúc đó còn quá nhỏ ra thì mười hai người đã là nữ nhân, người họ Cẩn chỉ còn lại một mình nguyên thân.
Cẩn Huyên hỏi nha hoàn bên cạnh thêm không ít chuyện nhưng đều bị nha hoàn Tiểu Dung này né tránh còn nói chuyện không vui thà để cô quên đi còn hơn.
Nhưng bọn họ lại không biết vốn dĩ Cẩn Huyên không nhớ thứ gì.
Kí ức nguyên thân cô cũng không có, chỉ có thể dò hỏi mọi người mới biết được.
Tân hoàng đế là Tiêu Lâm, phía dưới có một đệ đệ bị đám người Châu Tân bắt làm con tin, người dân nói Châu Tân nam nữ đều không tha, chỉ cần có chỗ để thoả mãn nam hay nữ đều không có vấn đề, Châu Tân vốn dĩ phóng khoáng còn nổi lên việc lập nam thê, bọn họ cảm thấy lập nam làm thê thiếp cũng rất tiện, nam nhân không sinh được hài tử đỡ tốn một miệng ăn lại còn chơi rất sảng khoái, năm đó Tiêu Lâm biết đệ đệ của mình bị bắt sống liền chạy tới cầu xin tiên hoàng đế để bản thân xuất binh đánh trận, tiên hoàng đế tất nhiên không đồng ý, Tiêu Lâm trước giờ chưa từng học qua binh thương sao có thể nói xuất binh là xuất binh, ông chỉ có hai hài tử nếu Tiêu Lâm bị làm sao chẳng phải huyết mạch của ông sẽ bị cắt đứt hết hay sao? Gian sơn này phải giao lại cho ai? Dân đen ai đứng ra làm chủ cho bọn họ?
Tiêu Lâm quỳ năm ngày, một giọt nước cũng không uống, tiên hoàng đế xót con cũng không còn cách nào khác mà đánh gật đầu đồng ý, Tiêu Lâm mười sáu tuổi cầm đầu quân lính đánh trận, kết quả không ai ngờ tới chính là hắn thắng trận trở về đem thủ cấp* của tướng quân người Châu Tấn treo lên cổng thành.
[ Thủ cấp* đầu người. ]
Giặt đánh lui được nhưng đệ đệ lại không thể cứu được, Tiêu Lâm lúc xông vào doanh trướng của tướng quân người Châu Tân đã thấy đệ đệ của mình loã thể trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, đầu chảy máu môi tái nhợt ngực cũng không còn chuyển động nào.
Tướng quân Châu Tân biết bản thân bại trận không hoảng loạn mà châm một điếu xì gà giọng châm chọc nói:” Trước khi chết nếm được tuyệt phẩm như vậy cũng không tồi…..”
Lời chưa nói dứt Tiêu Lâm đã vung đao đem đầu tướng quân phía Châu Tân chém xuống, đem đầu người này cùng với thi thể đệ đệ trở về.
Trở về tuy hắn được vang danh, không ít bá tánh hô hào nhưng trong lòng lại không vui cứ như vậy Tiêu Lâm trở về tướng quân cầm đầu vạn binh sau này cuộc chiến lớn nhỏ đều có hắn xuất trận mỗi trận đều mang chiến thắng trở về, Tiêu Lâm năm hai mươi tuổi được phong làm tân hoàng đế, hắn lên ngôi đã gần hai năm, hai năm gần đây hạn hán kéo dài quốc khố hao hụt, huông hồ hắn là tân hoàng đế phải lấy lòng tin từ người dân nên đã miễn thuế ba năm, hiện tại ngân khố hoàng tộc cũng sắp chạm đáy.
Cẩn Huyên trở về Khôn Ninh Cung nhìn thái giám cung nữ ra ra vào vào, cô đứng phía trước tấm bảng được mạ vàng mà hít một ngụm.
Đời trước Cẩn Huyên xem không ít phim cung đấu đối với Khôn Ninh Cung này đã có phần bày xích, hoàng hậu vào đây ở nếu không phải bị ghẻ lạnh thì chính là chết trẻ nếu không chết trẻ thì là không có hài tử.