Cẩn Huyên thức cả một đêm buổi sáng dùng thiện xong còn muốn trở về nhưng Tiểu Dung lúc nhận được tin thái hậu đến Khôn Ninh Cung còn muốn Cẩn Huyên đến Trường Xuân Cung một chuyến trong lòng y liền có cảm giác bất an.
Cẩn Huyên lúc nghe Tiểu Dung nói không hoảng mà ngáp một cái.
- Ta đổi ý rồi không trở về nữa.
Tiểu Dung:" Sao có thể không trở về chứ."
Bọn họ không thể dọn đến Càn Thanh Cung mà ở được đâu.
Cẩn Huyên:" Hiện tại không trở về, ngủ xong chúng ta trở về."
Nếu hiện tại trở về Khôn Ninh Cung không thể ngủ, thái hậu đã nói như vậy sao có thể không đến? Như vậy là bất kính.
Càng không thể ngủ rồi mới đến để bà đợi lâu như vậy chính là không hợp cung quy.
Chi bằng ngủ ở đây đi.
Âu La Thị sẽ chạy đến chỗ Tiêu Lâm làm loạn sao?
Không có khả năng.
Như vậy ngủ ở đây chính là hợp lý nhất.
Tiểu Dung cũng không ngăn hành động này của cô, bọn họ không trở về xem như không hay tin thái hậu đến, người không biết chính là không có tội.
Tiêu Lâm lúc thượng triều trở về đã là buổi trưa, hắn vừa về cô cũng vừa rời đi.
Tiêu Lâm lúc trở về đã bận đến tối tăm mặt mũi, biên cương tạm thời ổn định nhưng ổn định không được bao lâu hiện tại đã nhận được tin xấu.
Hắn vừa lên ngôi có vài chuyện vẫn chưa thể đi vào khuôn mẫu, huống hồ Tiêu Lâm cầm đao kiếm đã quen tay nhuốm máu, những chuyện văn chương này vốn dĩ cần dùng não rất nhiều Tiêu Lâm tay chân thô kệch không còn là vị hoàng tử được bao bọc như năm mười sáu tuổi, hiện tại xử lí những việc này liền cảm thấy phiền muốn chết.
Điếu Điếu từ bên ngoài chạy vào, bộ dáng rất gấp gáp:" Hoàng thượng, buổi sáng thái hậu đến Khôn Ninh Cung không thấy hoàng hậu liền dò hỏi biết hoàng hậu không về cả đêm còn nghĩ hoàng hậu làm chuyện mờ ám liền kêu người đến Trường Xuân Cung một chuyến."
Tiêu Lâm:" Hoàng hậu đến rồi?"
Điếu Điếu gật đầu:" Đã đến rồi thưa hoàng thượng."
Tiêu Lâm gật đầu, tay đem những bức thư báo cáo tình hình biên cương mà đọc, còn rất châm chú.
Điếu Điếu đứng bên cạnh đứng ngồi không yên, cứ phẩy phẩy cây trong tay.
Y biết tình hình biên cương gấp gáp nhưng chuyện của hoàng hậu cũng gấp đó.
Ai trong cung không biết thái hậu vốn dĩ có thành kiến với hoàng hậu chứ.
Lần này chính là lành ít dữ nhiều.
Cho dù nói đến chỗ của hoàng thượng bọn họ cũng sẽ không tin, trước giờ chưa từng có phi tần nào ở lại Càn Thanh Cung qua đêm đâu.
Thái hậu cũng chưa từng ở Càn Thanh Cung với tiên đế qua đêm nữa đó!
Dù sao nơi này là nơi đọc sách, xử lí không ít việc mật thám.
Tiêu Lâm:" Ngươi đến nội vụ phủ lấy gối thêu Tô Châu làm bằng râu ngô an thần dễ ngủ đến chỗ Mã Quý Phi."
Y là một thái giám cho dù muốn đoán ý thánh thượng cũng không thể đoán nổi,
Hiện tại đã là giờ nào mà hoàng thượng còn muốn tặng gối chứ?!
Điếu Điếu đáp một tiếng muốn rời đi, Tiêu Lâm không ngẩn đầu lên mà nói tiếp.
- Gối gấm Liên Hoa đem đến chỗ hoàng hậu.
Hắn đem thư đặt vào một cái hộp gỗ dùng khoá mà khoá lại, mới đứng dậy tay đặt ra sau lưng.
- Ngươi đem một ít trà Vũ Tiền theo ta đến chỗ thái hậu, thái hậu dạo này lo âu mất ngủ, trà Vũ Tiền dùng trước khi ngủ dễ ngủ lại an thần.
Cẩn Huyên vừa đến, Phàm Mộc đã đứng sẵn bên ngoài còn nhiệt tình hơn thường ngày mà thỉnh an cô.
Phàm Mộc:" Hoàng hậu, thái hậu có vài chuyện quan trọng muốn bàn bạc với người, Tiểu Dung theo vào e là không tiện."
Tiểu Dung muốn lên tiếng liền bị Cẩn Huyên ngăn lại.
- Nếu thái hậu có chuyện quan trọng cần bàn bạc với ta, Tiểu Dung theo vào đúng là không tiện.
Tiểu Dung nghe lời này liền đáp một tiếng mà đứng bên ngoài nhìn Cẩn Huyên đi vào, cửa liền đóng lại.
Mã Hy ngồi bên trong vừa nhìn thấy Cẩn Huyên liền đứng dậy thỉnh an.
Âu La Thị:" Đến rồi?"
Cẩn Huyên đáp một tiếng, ngồi xuống ghế đối diện Mã Hy.
- Thần thiếp trở về liền đến đây để thái hậu, Mã quý phi đợi lâu rồi.
Âu La Thị:" Buổi sáng ta đến tìm ngươi, thái giám nha hoàn trong cung nói ngươi đi cả đêm không trở về cung, là chủ lục cung, cung quy như thế nào chẳng phải ngươi nên biết rõ?"
Cẩn Huyên không hoảng loạn mà đáp:" Thần thiếp trở về đã đến đây, nước cũng chưa uống hiện tại cổ họng khô, e là nói không rõ được sự tình."
Âu La Thị nghe lời này không bày ra sắc mặt gì mà kêu người pha một tách trà đem đến.
Cẩn Huyên:" Ta thích uống trà Hồng Sâm, pha cho ta trà Hồng Sâm là được."
Trà Hồng Sâm ngọt dễ uống, không chát.
Nha hoàn nghe lời này liền nhìn Âu La Thị, bà nhướng mày gật đầu.
Nha hoàn mới lui xuống.
Mã Hy nghe lời lúc nãy của Âu La Thị liền bất ngờ mà dùng khăn tay che miệng.
- Sao có thể? Cung quy phi tần không được rời cung buổi tối nếu không có chuyện cấp bách, chuyện này hoàng hậu sao có thể làm chứ.
Mã Hy tuy ngoài mặt là nói giúp nhưng chính là châm thêm dầu vào để ngọn lửa cháy nhanh hơn một chút.
- Hay là hoàng hậu có chuyện cấp bách?
Mã Hy nhìn Cẩn Huyên:” Hoàng hậu người mau nói với thái hậu đi, thái hậu nhất định sẽ hiểu rõ mà nói giúp cho người với hoàng thượng.”
Cẩn Huyên thấy nha hoàn rất nhanh đem trà đến liền đưa tay nhận lấy, gạt mấy cái lên nắp tách mới uống một ngụm, đáp.
- Ta rời cung một đêm không có chuyện cấp bách.
Mã Hy không ngờ Cẩn Huyên vậy mà không bịa lý do.
Âu La Thị nghe lời này mặt tức đến đỏ bừng.
- Hay cho câu rời cung một đêm không có chuyện cấp bách, nơi này là Tử Cấm Thành không phải gia trang của Cẩn gia.
Cẩn Huyên đem bánh ngọt trên bàn bỏ vào miệng, bộ dáng bình tĩnh càng làm Âu La Thị chướng mắt.
Phàm Mộc:” Hoàng thượng.”