Cẩn Huyên cảm thấy Mã Hy đúng là bao bọc từ nhỏ chỉ nói vài câu như vậy đã muốn khóc rồi?
Chơi không vui gì hết.
Người như vậy thái hậu còn muốn đưa đến để kéo cô xuống?
Là Cẩn Huyên quá đề cao thái hậu rồi.
Cẩn Huyên sống hai kiếp tất nhiên nhìn ra thái hậu rất có thành kiến với nguyên thân, vì sao cô nhìn ra được hả?!
Tại vì lúc nhìn thấy Cẩn Huyên, thái hậu chỉ hận không thể nhai luôn xương của cô vào bụng.
Ánh mắt giống như những diễn viên khác nhìn Cẩn Huyên lúc cô lên nhận giải sáu năm liên tiếp.
Mã Hy trở về cung không vội mà viết thư cáo trạng đến phụ thân, đợi ba ngày nữa được xuất cung thăm nhà y nhất định đem chuyện này cáo trạng lên phụ thân.
Ông yêu yêu thích nhất là Mã Hy, y không tin ông không đứng ra làm chủ cho mình.
Mã Hy vừa đi Tiểu Dung liền lo lắng nhìn Cẩn Huyên.
- Hoàng hậu chúng ta làm vậy có được không? Nếu Mã Quý Phi chạy đến cáo trạng với thái hậu thì chúng ta phải làm thế nào bây giờ.
Cẩn Huyên:" Thái hậu đáng sợ lắm sao?"
Tiểu Dung gật đầu, đi ra bên ngoài nhìn ngó một vòng thấy không có ai ở gần mới đi lại bên cạnh Cẩn Huyên, hạ giọng rất nhỏ.
- Nô tì từng nghe nói lúc thái hậu vừa được phong làm hoàng hậu cả cung đều bị đảo lộn tuy chủ cả một lục cung nhưng tính tình mềm yếu cả ngày chỉ dâng hoa cúng phật đóng cửa chép kinh.
Tiểu Dung dừng một lúc lại nói tiếp:" Lúc Thái Hậu được phong làm hoàng hậu những chuyện trái cung quy càng ngày càng nhiều, năm đó nô tì mười hai tuổi đến nội vụ phủ lấy vải thô giúp phường thêu có nghe nha hoàn bên cạnh thái hậu nói với Huệ Ma Ma, chuyện của các phi tần kia đều nhờ Huệ Ma Ma giúp đỡ một phần, thái hậu không vừa mắt những phi tần khác càng không muốn nhìn bọn họ trẻ đẹp được hoàng thượng sủng ái nên mới ra tay với bọn họ, Huệ Ma Ma xuất cung được kiệu của Thái Hậu đưa về đến nhà Thái Hậu còn xắp xếp gả vào một thế gia vọng tộc nhưng hai năm sau không biết vì sao lại qua đời lúc mất cũng là năm Huệ Ma Ma hai mươi sáu."
Cùng tuổi với những phi tần đã qua đời của tiên đế.
Nếu Thái Hậu thật sự là người đứng sau thì chỉ sợ Cẩn Huyên kiếp này cũng không thể sống qua tuổi hai mươi sáu.
Bây giờ cô chạy còn kịp không?!
Thái Hậu vốn dĩ biết Mã Hy là người thế nào, đưa người vào làm Quý Phi chính là muốn nắm thóp được y.
Sau này nếu Cẩn Huyên bị phế vị người được phong hoàng hậu chính là Mã Hy mà thái hậu lại muốn nắm thóp được hoàng hậu, tuy người đứng đầu lục cung là hoàng hậu nhưng người có quyền hàng lớn nhất lại chính là thái hậu.
Cẩn Huyên không khỏi rùng mình.
Đúng là quá thâm độc.
Cuộc sống nơi cung cấm đúng là Cẩn Huyên không thể hiểu thấu hết được.
Để người này lên đạp người kia xuống thậm chí là sát hại cũng không sao, chỉ cần đặt ra trường hợp chết hợp lý một chút là được.
Tiểu Dung thấy Cẩn Huyên không lên tiếng liền nói:" Chủ tử chuyện này người không được hỏi hoàng thượng càng không thể nói ra bên ngoài, tiên đế lúc băng hà đã nói chuyện này quá mất mặt không phải chuyện tốt lành gì không muốn chuyện này truyền ra bên ngoài cung nên không cho ai trong cung nhắc lại nếu không sẽ ban tội chết."
- Tiên đế đã băng hà rồi.
Ý của Cẩn Huyên, Tiểu Dung tất nhiên hiểu.
Tiểu Dung:" Nhưng thái hậu vẫn còn, thái hậu sẽ không nương tay đâu chủ tử."
Chủ tử của bọn họ rất tốt.
Không thể vì chuyện không đáng này mà mất mạng.
Thái hậu chính là một con thiêu thân, thiêu thân cả đời chưa thấy ánh sáng nên thiêu đốt tất cả để nhìn thấy ánh sáng cũng sẽ thấy không là gì.
Dù sao đi nữa Cẩn Huyên cũng không dễ ức hiếp như vậy, vừa tiến vừa lui chỉ cần có được cảm tình của Tiêu Lâm đến lúc chết cũng không sợ sẽ chết oan, chỉ cần không chết oan thì chết sớm trẻ một chút cũng không vấn đề gì.
Được làm ma trẻ cũng không tồi.
Làm ma trẻ không sợ bị chết đói, dù sao cũng có sức đi giành đồ ăn mà.
Không sao không sao.
Kiếp trước Cẩn Huyên bị tai nạn qua đời cũng là tuổi hai mươi sáu kiếp này cũng vậy.
Đây chính là số phận.
Hai mươi sáu tuổi sống hai kiếp, trên đời này có mấy người được sống hai kiếp chớ?
Được mấy người không uống canh mạnh bà chớ?!
Chỉ có mình cô thôi.
Cẩn Huyên an ủi bản thân xong liền đứng bật dậy.
- Ngươi đi chuẩn bị một ít bánh ngọt một lát chíng ta đến chỗ hoàng thượng.
Lấy lòng sau trước tiên cô phải ngủ cái đã.
Ngủ không đủ giấc đến giặt cũng không đánh được đâu.
Lúc Cẩn Huyên đến chỗ Tiêu Lâm mặt trời đã xuống núi, người bên trong cũng đang dùng thiện.
Cô nhìn một bàn đồ ăn còn đặc sắc hơn những món bản thân ăn liền kéo ghế đến ngồi xuống.
Điếu Điếu:" Hoàng hậu, không thể ngồi được."
Cẩn Huyên vốn dĩ không hiểu mà nói:" Vậy ta đứng ăn hả? Ta có ghế mà."
Tiêu Lâm đem thức ăn trong miệng nuốt xuống khoác tay ý bảo không sao.
- Tiểu Dung lấy cho ta một cái bát với đôi đũa, hôm nay ta phải ăn cùng phu quân của ta.
Cẩn Huyên nói xong còn nhìn Tiêu Lâm mà nhướng mày.
- Ta có đem theo bánh ngọt, dùng thiện xong là có thể ăn a.
Hành xử như nam nhân.
Không ra thể thống gì hết.
Tiêu Lâm không lên tiếng đáp, chỉ biểu thị bằng ánh mắt.
Lúc dùng thiện ánh mắt Điếu Điếu như không tin mà nhìn Cẩn Huyên.
Lúc dùng thiện ở Khôn Ninh Cung phỏng chừng cả hai người đều gắp qua lại cho nhau bằng đũa bản thân đang ăn có đúng không?!
Hoàng hậu thì y không nói vậy mà hoàng thượng cũng làm như vậy.
Trong cung đũa bản thân ăn nhất định không thể gắp cho người khác.
Đũa gắp thức ăn với đũa ăn cũng phải chia làm hai cái, đũa ăn không thể gắp thức ăn trong đĩa còn đũa gắp thức ăn không thể cho vào miệng.
Lời Tác Giả
Tiêu Lâm:” Quy tắc này không cần áp dụng với hoàng hậu.”
Cẩn Huyên:” Mau ăn mau ăn.”
[ Ngày mai sẽ không có chương mới nha tại thời tiết thay đổi tui bị bệnh ùi mọi người cũng nhớ giữ sức khoẻ nha, nhớ like với cmt để làm động lực cho tui nha. ]