Dịu Dàng Dụ Dỗ

Chương 6: “Giúp Tôi Một Chút Nhé?”


3 tháng

trướctiếp

Hôm đó khi đi làm về, Cố Ảnh tùy tiện ăn chút gì đó rồi ngồi trong phòng khách xem TV.

Một lúc sau, cô nhận được một tin nhắn lạ, chỉ có vài chữ: [Còn chiếc bật lửa nữa.]

Cô lập tức biết tin nhắn đó đến từ ai.

Bởi vì cũng có một tin nhắn văn bản trong hộp thoại mà cô đã gửi vài ngày trước.

Chiếc bật lửa mà anh nhắc đến đang nằm lặng lẽ trên bàn trà.

Cố Ảnh không ngờ rằng anh sẽ vì chiếc bật lửa này mà cố ý nhắn tin cho cô, dù sao trước đây anh dường như không quan tâm lắm đến chiếc áo khoác đó.

Sau khi suy nghĩ, cô trả lời: [Thật ngại quá, tôi đã lấy nó ra lúc tôi mang nó đi giặt khô, bây giờ nó đang trong nhà tôi, làm sao tôi có thể đưa cho anh đây?]

Phải mất một lúc lâu, phía bên kia mới trả lời: [Vậy thì để tạm chỗ cô đi.]

“...”

Cô có chút bối rối về tâm tư của Giang Tuân.

Qua hai lần gặp lại này, Cố Ảnh đã phần nào nhìn thấy sự xa cách của anh với cô.

Nếu hôm nay cô không chủ động chào hỏi và trả lại áo thì có lẽ hai người đã đi lướt qua như những người xa lạ rồi.

Xem ra là anh thậm chí còn không muốn nói chuyện với cô, huống chi là hôm nay cô còn trách anh nữa.

Nhưng bây giờ anh đã chủ động hỏi về chiếc bật lửa, hỏi xong cũng không vội lấy lại.

Hành vi của anh có hơi khó hiểu.

Thôi kệ đi, cô quá lười suy đoán rồi, quên chuyện này thôi!

Biết đâu một ngày nào đó tình cờ gặp anh hay đột nhiên anh nhớ ra và muốn lấy lại thì trả lại cho anh thôi.

Cố Ảnh nhặt bật lửa lên đặt vào lòng bàn tay xem xét cẩn thận, không ngờ lại phát hiện ra bên cạnh lại có khắc một chữ cái: J

Đó là chữ cái đầu tiên trong tên của Giang Tuân, có vẻ như nó là một chiếc bật lửa được thiết kế riêng.

Bằng cách này thì sẽ một lời giải thích hợp lý cho việc anh chủ động gửi tin nhắn.

Nhưng lại không ngờ rằng cuối cùng chiếc bật lửa này đã ở trong nhà của Cố Ảnh suốt một năm.

Trước tết Nguyên Đán cô cũng không gặp mặt Giang Tuân, đối phương cũng không liên lạc với cô kể từ đó.

Như thể ngày hôm đó chẳng qua chỉ là một câu hỏi anh thuận miệng hỏi mà thôi.

Vào đêm đầu năm mới, Cố Ảnh ở nhà một mình ăn mì gói.

Cô buộc tóc thành kiểu tóc củ tỏi và nép mình trên tấm thảm trước bàn trà, cầm mì ăn liền trong tay và nhìn chằm chằm vào màn hình TV. #𝖙y𝖙novel.com

Đôi môi đỏ mọng cứ hít vào vì không chịu nổi cay.

Điện thoại di động đặt trên bàn trà reo lên, đó là cuộc gọi video Lý Tư Di gọi đến, Cố Ảnh tắt tiếng TV rồi cầm điện thoại lên.

Khuôn mặt Lý Tư Di lập tức xuất hiện trên màn hình: “Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới, không đi chơi với bạn trai sao?” Cố Ảnh cố định vị trí của điện thoại di động, thả tay ra rồi tiếp tục ăn mì.

“Vừa mới ăn tối cùng nhau rồi, đột nhiên anh ấy bị công ty gọi đi làm thêm giờ.” Lý Tư Di nói được một nửa, ánh mắt cô ấy dừng lại ở bát mì ăn liền trên tay cô, cô ấy cau mày: “Cậu ăn cái này à?”

Cố Ảnh ừ một tiếng: “Tớ lười nấu quá, cũng không muốn ra ngoài ăn một mình.”

“Nếu cậu thuê cùng khu với chúng tớ thì tốt rồi, Tiểu Kiệt rất ăn ngon lắm.” Lý Tư Di nói: “Tớ cũng thường xuyên đến đó ăn cơm đấy.”

Lý Tư Di và Dương Kiệt cùng sống trong một tiểu khu, khu đó cũng gần bệnh viện hơn khu mà Cố Ảnh đang sống.

Cô không quan tâm quá nhiều đến việc ăn uống, có thể lấp đầy dạ dày là được rồi.

Nhưng mà thời tiết ngày càng lạnh, phải mất bốn mươi phút để đến bệnh viện bằng xe buýt, còn chưa tính thời gian đi bộ từ nhà đến trạm xe buýt và thời gian chờ xe buýt nữa.

Vào ca sáng, cô thường phải dậy trước bình minh.

Thời điểm đó cô chọn thuê ở khu này chủ yếu là vì giá rẻ, mô hình căn hộ là một phòng ngủ và một phòng khách, không cần phải ở ghép với người khác, vui vẻ và thoải mái.

“Khu của cậu có cho thuê căn hộ một phòng ngủ không?” Cố Ảnh hỏi.

“Hình như không có.” Lý Tư Di nói: “Căn hộ trong thành phố cũng không rẻ đâu.”

“Vậy thì thôi.” Sau khi ăn xong miếng mì cuối cùng, Cố Ảnh dùng giấy lau miệng: “Tạm thời tớ ở đây là được rồi.”

“Thật ra cậu cũng không cần phải tiết kiệm nhiều như vậy mà.” Lý Tư Di khẽ nói: “Không phải viện trưởng Lý đã nói cậu không cần trả lại tiền nữa sao?”

“Phải trả lại.” Dường như Cố Ảnh không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, bắt đầu thay đổi chủ đề: “Cậu nhuộm tóc à?”

Lý Tư Di mỉm cười, hất mái tóc xoăn màu hạt dẻ của mình lên: “Đúng vậy, nhìn xinh không?”

Cố Ảnh mỉm cười: “Xinh.”

Phụ nữ chỉ cần nói về kiểu tóc, sản phẩm chăm sóc da hay quần áo thì sẽ nói mãi không dứt.

Điện thoại di động của Cố Ảnh sắp hết pin thì hai người mới miễn cưỡng kết thúc cuộc gọi.

Vào ngày thứ hai của năm mới, Cố Ảnh đã vào trực ca ngày.

Trong lúc đang dùng bữa trưa, cô nhận được cuộc gọi từ viện trưởng Lý, giám đốc hiện tại của cô nhi viện Thiên Kiêu: “Tiểu Ảnh đã ăn cơm chưa?”

“Vừa ăn xong ạ.” Cố Ảnh đặt phần cơm đang ăn dở một nữa xuống, hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”

Cô và viện trưởng Lý không liên lạc với nhau nhiều, thường thì đối phương cũng sẽ không gọi cho cô nếu không có việc cần.

“Là thế này, người đã tài trợ cho cháu năm đó đã gọi đến, nói rằng cháu không cần phải gửi tiền nữa đâu.”

Nói xong thì viện trưởng Lý dừng lại hai giây, như thể sợ cô thấy không vui, nói chuyện cũng hơi do dự: “Bây giờ cháu sống một mình cũng không dễ dàng gì, thì đề nghị của dì là sau này nếu cháu có đủ tiền thì trả lại cũng không muộn.”

Cũng giống như tối hôm qua, Cố Ảnh không trả lời vấn đề này, mà cô nói: “Cháu có mua vài chiếc áo len cho bọn trẻ, sai địa chỉ nên người ta gửi đến bệnh viện rồi, sau giờ làm việc cháu sẽ mang đến đó.”

“Được rồi, vậy dì chờ cháu đến rồi nói tiếp nhé.”

Hôm nay Cố Ảnh lại không thể tan làm đúng giờ.

Người cuối cùng đến khám là một cô gái trẻ đang mang thai ba tháng, đi cùng với cô ấy thì có bạn trai và mẹ.

Cô gái đến gặp Cố Ảnh với kết quả siêu âm B – siêu âm đen trắng – trong tay, và từ khi bắt đầu đưa bản kiểm tra siêu âm cho đến khi nhìn vào kết quả hiện tại, trong suốt khoảng thời gian đó trông cô gái rất không vui.

Cố Ảnh cầm bản siêu âm B lên và bình tĩnh mô tả kết quả: “Thai nhi hiện tại đã được mười hai tuần, chiều dài khoảng năm cm, tất cả các cơ quan đã bắt đầu hoạt động và nhịp tim của thai nhi bình thường.”

“Bác sĩ, nếu bây giờ tôi không muốn nữa thì có phá được không?” Trên khuôn mặt của cô gái không có một chúng trông ngóng gì về sinh mệnh sắp chào đời này, như thể đó chỉ là một sự phiền não đối với cô ấy.

“Có thể.” Cố Ảnh nói: “Cô suy nghĩ thật kỹ là được.”

“Con đang nói vớ vẩn gì vậy?” Mẹ của cô gái bất mãn mà quát cô ấy: “Con có biết rằng phá thai rất có hại cho cơ thể không?”

“Nhưng con chưa muốn kết hôn, cả anh ấy cũng vậy.” Cô gái nhìn về phía người bạn trai đang đứng im lặng ở bên cạnh: “Anh ấy cũng không muốn giữ đứa nhỏ này.”

Bạn trai của cô gái đội mũ lưỡi trai, mặc trang phục rất hip-hop, đứng ở một bên như một người ngoài cuộc, như chuyện không hề liên quan đến anh ta.

Khi cô gái nhìn về phía anh ta, anh ta nhún vai: “Tùy em thôi.”

“Dù sao thì cũng không thể phá thai được.” Mẹ của cô gái nói với chàng trai hip-hop kia: “Cháu liên lạc với cha mẹ của cháu đi, chúng ta sẽ tìm thời gian để gặp gỡ và thảo luận một chút về chuyện hôn sự.” ( truyện trên app T𝕪T )

“Cha mẹ cháu không ở trong nước.” Biểu cảm trên khuôn mặt của chàng trai hip-hop vẫn cứ thờ ơ không hề để ý.

“Vậy thì cũng phải gọi về cho tôi chứ!” Mẹ của cô gái rõ ràng rất tức giận: “Không muốn chịu trách nhiệm phải không?”

“Con không cần anh ấy chịu trách nhiệm.” Cô gái ôm chặt lấy mẹ mình: “Mẹ đừng có lớn tiếng như vậy, xấu hổ lắm.”

“Bằng không thì mọi người ra ngoài suy nghĩ cho thật kỹ đi.” Cố Ảnh không muốn nghe bọn họ cãi nhau ở đây, bình tĩnh nói: “Có quyết định rồi thì hẵng vào.”

“Bác sĩ, tôi đã quyết định rồi, tôi không muốn giữ.” Ánh mắt của cô gái nhìn sang Cố Ảnh, giọng điệu rất kiên quyết.

“Bác sĩ, cô đừng có nghe con bé, không thể bỏ đứa nhỏ này được đâu.” Mẹ cô gái muốn đỡ cô ấy đứng dậy: “Đi, chúng ta đi ra ngoài trước đã.”

“Con không đi.” Cô gái hất tay mẹ mình ra: “Con đã nghĩ kỹ rồi.”

Mẹ cô gái rống lớn lên một câu: “Mẹ không đồng ý.”

Cố Ảnh hít sâu một hơi, nói ra một câu: “Dì nên tôn trọng ý kiến của cô ấy.”

Mẹ của cô gái sửng sốt: “Cô nói vậy là sao? Cô đồng ý cho con bé phá thai hả?”

“Với tư cách là một bác sĩ, tôi không thể can dự vào quyết định của ai cả, tôi chỉ muốn nói cho dì biết rằng thai nhi càng lớn thì việc phá thai càng gây ảnh hưởng lớn đến cơ thể.” Cố Ảnh mím môi, tiếp tục nói: “Với tư cách là một người bình thường, tôi muốn nói rằng, trước khi sinh con phải chuẩn bị thật tốt tinh thần cho vị trí làm cha làm mẹ, nhất định phải gánh vác được trách nhiệm này, để tránh việc sinh con ra lại khiến đứa nhỏ phải chịu khổ.”

Sắc mặt của mẹ cô gái hơi thay đổi, dường như đang suy nghĩ nghiêm túc.

“Dì cũng phải cân nhắc đến việc sau khi đứa nhỏ được sinh ra, liệu nó có được cha mẹ yêu thương hay không.” Cố Ảnh nói: “Không thể vì xúc động nhất thời mà quyết định.”

Sau khi Cố Ảnh nói xong, cô nhận ra mình có chút hưng phấn, cô cầm ly nước trước mặt lên uống một ngụm, khi nói tiếp, cô đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh của bác sĩ Cố: “Xin lỗi, tôi chỉ mong mọi người có thể có trách nhiệm với đứa trẻ mà họ sinh ra, dì cũng có thể thuyết phục cô ấy, mọi người cứ suy nghĩ thật kỹ chút đi!”

Bọn họ trì hoãn một chút, lúc Cố Ảnh tan làm thì hoàng hôn đã buông xuống.

Cô mang theo một rương quần áo chống lạnh, bắt taxi ở cổng bệnh viện và đi thẳng đến cô nhi viện.

Nửa giờ sau, chiếc taxi dừng lại trên con đường dốc và hẹp.

Một chiếc xe việt dã màu đen với đôi đèn xi nhan nhấp nháy chặn phía trước, tài xế lái xe mở cửa sổ ra và bấm còi.

Trong bóng đêm, chỉ nghe thấy một giọng nam lạnh lùng truyền đến ở phía trước: “Xin lỗi, xe bị hỏng.”

“Đúng là hỏng rồi nhỉ.” Tài xế đóng cửa sổ xe lại, quay lại nói với Cố Ảnh: “Cô gái, không thể đi lên được rồi. Cô nhi viện cách đây cũng không xa đâu, tự cô đi bộ lên chút nhé.”

“Ồ, được thôi.” Giọng nói của tài xế kéo tầm mắt Cố Ảnh rời khỏi chiếc xe việt dã kia.

Cô trả tiền và xuống xe, đi đến cốp xe và di chuyển chiếc vali với quần áo ra ngoài.

Chiếc xe taxi bắt đầu lùi lại và rời đi.

Cố Ảnh kéo theo chiếc vali, cô đang định nép người vào bụi cây để đi qua.

Lúc này, đôi đèn xi nhan nhấp nháy màu vàng nhạt của chiếc xe việt dã vụt tắt, đèn pha đột nhiên được bật sáng, ánh sáng trắng ấm áp kéo dài đến lối vào của cô nhi viện.

Nhất thời Cố Ảnh đứng tại chỗ một lúc, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Cửa sổ tài xế của chiếc xe việt dã mở ra, một bàn tay duỗi ra bên ngoài, đầu ngón tay có một đốm màu đỏ tươi đang nhấp nháy, bị gió lạnh thổi qua, lúc sáng lúc tối.

Cô nhìn bàn tay duỗi ra bên ngoài đang thu vào bên trong xe, trong ánh sáng mờ ảo, một làn khói mỏng từ bên trong bay ra, nhanh chóng tan biến trong gió.

“Còn muốn đứng bao lâu nữa?”

Một lần nữa, một giọng nói quen thuộc lại vang lên.

Cố Ảnh chớp chớp mắt, hóa ra vừa rồi cô không nghe lầm, thật sự là Giang Tuân ở trong xe.

Nơi duy nhất con đường này có thể dẫn đến là cô nhi viện, xa hơn chút nữa là vùng nông thôn, thế sao anh lại ở đây?

Hơn nữa, anh đang nói chuyện với chính mình sao?

Ánh mắt Giang Tuân nhìn vào gương chiếu hậu, bên trong xe anh có thể thấy rõ ràng có một cô gái đứng bên đường cầm một chiếc vali lớn, chiếc vali cũng che mất nửa khuôn mặt của cô, chỉ lộ ra một đôi mắt đen trắng.

Lúc này, trong đôi mắt cô lại có chút nghi ngờ và bối rối.

Giang Tuân dập tắt tàn thuốc, mở cửa rồi xuống xe.

Chiếc vali hơi nặng, nhưng cũng trong phạm vi mà Cố Ảnh có thể chấp nhận được, có thể là tư thế ôm không đúng nên cô cảm thấy hơi vất vả.

Cố Ảnh đặt chiếc vali xuống, muốn đổi tư thế ôm nó lên, cô vừa ngồi xổm xuống thì đã nghe thấy tiếng mở cửa xe.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Giang Tuân đi tới trước mặt cô, anh cầm chiếc vali lên, đi về phía trước: “Đến cô nhi viện sao?”

Cố Ảnh được sự giúp đỡ đột ngột của anh khiến cô phân tâm trong giây lát, đến khi cô phản ứng lại thì anh đi đến chỗ thân xe rồi.

“Đúng vậy.”

Cố Ảnh đi theo.

Người đàn ông nhấc chiếc hộp lên và bước đi một cách dễ dàng, Cố Ảnh không thể không đánh giá anh một chút.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác da, rất phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của anh, cộng với việc anh vừa hút thuốc, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác bất cần đời.

Đây thật ra không phải là Giang Tuân mà cô quen biết.

Nhưng những phẩm chất đặc biệt này dường như không hề mâu thuẫn khi chúng xuất hiện ở anh.

Như thể anh vốn dĩ đã như thế rồi.

Bầu không khí quá mức yên tĩnh, Cố Ảnh quyết định tùy ý tán gẫu vài câu: “Sao anh lại ở đây?”

Giang Tuân nghiêng đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô một cái: “Cũng giống như cô thôi.”

Cố Ảnh không hiểu: “Hả?”

“Làm việc tốt.” Giang Tuân đập đập chiếc vali trong tay.

Ánh mắt Cố Ảnh khẽ di chuyển, vừa ngạc nhiên lại đồng thời coi đó là chuyện đương nhiên.

Chi là cô không biết liệu anh có đến đây thường xuyên không hay chỉ là ngẫu hứng thôi.

Trước mặt chính là cô nhi viện, khi đến cửa, Cố Ảnh vươn tay nhận lấy chiếc vali: “Cảm ơn anh.”

Giang Tuân ừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Cố Dĩnh nhìn anh đi xa rồi mới bước vào cô nhi viện.

Biết viện trưởng Lý đang đợi mình, Cố Ảnh giao quần áo cho nhân viên rồi đến văn phòng của viện trưởng.

Viện trưởng Lý là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khi nhìn thấy cô thì bà ấy lập tức nở nụ cười dịu dàng: “Tiểu Ảnh đến rồi à, mau ngồi xuống đi.”

Sau khi Cố Ảnh ngồi xuống, đầu tiên là cô hỏi một câu không liên quan gì đến bản thân mình cả: “Có người vừa gửi tặng đồ đến cô nhi viện ạ?”

“Vừa mới đây sao?” Viện trưởng Lý hơi nheo mắt lại, làm một động tác trầm tư.

“Vừa nãy cháu có gặp.” Cố Ảnh nhắc nhở: “Là một chàng trai rất đẹp trai, mặc áo da.”

“Ồ, cháu nói đến Tiểu Giang à.” Viện trưởng Lý nói: “Cậu ấy cũng vừa gửi một ít quần áo và đồ chơi đấy.”

“Anh ấy có thường xuyên đến đây không ạ?” Cố Ảnh nhận thấy Giang Tuân không hề ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở đây, như thể anh đã biết điểm đến của cô là cô nhi viện.

“Đúng thế, thỉnh thoảng thì cậu ấy lại đến đây một lần.” Viện trưởng Lý nói.

Hơi thở của Cố Ảnh hơi nghẹn lại: “Bắt đầu từ khi nào ạ?”

Viện trưởng Lý nhớ lại, có hơi không chắc chắn nói: “Chắc tầm một năm trước nhỉ?”

Một năm trước?

Chắc là không liên quan gì đến cô rồi.

Cố Ảnh bỏ qua những cảm xúc kỳ lạ trong lòng và bắt đầu đi thẳng vào vấn đề, “Dì Lý, dì có biết công ty tài trợ cho cháu khi đó đã phái ai đến để nói về chuyện này không, tại sao họ lại chọn cháu?”

“Cháu đã từng gặp rồi đấy!” Viện trưởng Lý nghĩ rằng cô đã quên nên nhắc nhở: “Chính là chú Ngụy đó.”

Cố Ảnh ồ một tiếng, giọng điệu có chút mất mát: “Có phải là chú ấy đã gọi điện thoại cho dì để yêu cầu cháu đừng gửi tiền nữa đúng không?”

“Đúng thế.” Viện trưởng Lý thở dài: “Tiểu Ảnh à, thật ra những người giàu có như bọn họ thật sự không quan tâm đến số tiền nhỏ này đâu, khi lựa chọn tài trợ, bọn họ cũng không nghĩ tới việc yêu cầu cháu trả lại mà.”

“Dù vậy thì cháu cũng không thể lấy tiền của người khác được, người khác giúp đỡ cháu, cháu cảm thấy rất biết ơn.” Cố Ảnh mím môi: “Dì Lý à, dì đừng thuyết phục cháu nữa, tiền thì cháu nhất định phải trả lại.”

“Được rồi, vậy thì cháu cũng đừng tự làm khó mình, sau này cháu đừng mua đồ cho bọn nhỏ nữa, ở đây cũng không thiếu đâu mà.” Viện trưởng Lý mỉm cười nói: “Mấy năm gần đây có rất nhiều người thiện chí gửi đồ đến đây rồi.”

Cố Ảnh gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Dì có thể giúp cháu hỏi địa chỉ nhà của chú Ngụy không? Cháu muốn gửi cho chú ấy một cái gì đó sau kỳ nghỉ năm mới.”

Khi Cố Ảnh trở về Trung Quốc thì cô đã muốn mời chú Ngụy ăn tối và đích thân cảm ơn chú, nhưng dường như đối phương đã quên rằng ông ấy đã tài trợ cho một người như vậy nên đã trực tiếp từ chối khéo lời mời của cô.

Ngay cả khi những người khác không quan tâm thì cô cũng không thể là một người vong ân bội nghĩa được.

“Để hôm nào đó dì sẽ hỏi giúp cháu.” Viện trưởng Lý giúp Cố Ảnh rót một tách trà rồi đặt trước mặt cô: “Cháu có muốn đi gặp bọn nhỏ không?”

Cố Ảnh lắc đầu.

Bây giờ cô đã đến cô nhi viện rồi, nội tâm cô có hơi kháng cự khi nhìn thấy những bạn nhỏ đó.

Mỗi lần nhìn thấy thì cô lại thấy áp lực mấy ngày liền, tâm trạng cứ tụt dốc không thể thoát ra được.

Viện trưởng Lý lấy ra một túi quà nhỏ từ trong ngăn kéo đưa cho Cố Ảnh: “Đây là quà Tết mà bọn nhỏ chuẩn bị cho cháu đấy.”

Cố Ảnh nhận lấy, khoảnh khắc cô nhìn thấy món quà, mũi cô lại chua xót.

Nó là một con búp bê cừu nhỏ bằng vải, vừa nhìn đã biết là tự tay bọn nhỏ làm.

Đường kim mũi chỉ rất thô ráp, còn có cả bông bị lộ ra từ những khoảng trống nữa.

Cặp mắt một lớn một nhỏ được may bằng những chiếc cúc áo màu đen, thoạt nhìn trông nó hơi buồn cười.

Nhưng nói thật là công việc thủ công này thì không dễ dàng gì đối với những đứa trẻ bị khuyết tật hoặc ít hoặc nhiều như thế.

Nó càng khiến cho tình cảm này càng có giá trị hơn nữa.

Cố Ảnh khịt khịt mũi và treo con búp bê lên túi.

Sau khi trò chuyện với viện trưởng Lý, Cố Ảnh lại đi xem thử Cố Từ.

Gần nửa giờ đã trôi qua từ khi cô đến cô nhi viện.

Cố Ảnh phát hiện chiếc xe việt dã vẫn đang đậu ở đó, vẫn bật sang đôi đèn pha.

Giang Tuân không ngồi trong xe mà đứng dưới ánh đèn đường.

Người đàn ông kẹp điếu thuốc giữa các đầu ngón tay, điện thoại di động thì áp vào tai, anh đang gọi điện thoại, lông mày hơi cau lại trông vô cùng khó chịu.

Cố Ảnh đi chậm lại, trong lòng cô đang loay hoay không biết nên trực tiếp đi ngang qua anh hay là chào hỏi rồi mới rời đi.

Giang Tuân nghe thấy tiếng bước chân, giương mắt lên nhìn qua.

Bốn mắt họ nhìn nhau, Cố Ảnh đành phải dừng lại.

Chờ anh gọi điện thoại xong, Cố Ảnh hỏi một câu rất ngốc nghếch: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

Giang Tuân lấy điếu thuốc trên miệng ra, khẽ nói: “Chờ xe kéo.”

“Ừm.” Một lần nữa Cố Ảnh lại rơi vào một quyết định khó khăn.

Có lẽ là anh vừa mới giúp cô, cô cảm thấy rằng việc cô trực tiếp rời đi như vậy dường như không hay lắm, nhưng mối quan hệ của bọn họ không phải là kiểu có thể trò chuyện với nhau trong khi chờ xe kéo.

Sau một chút do dự, Cố Ảnh chỉ chỉ vào con đường phía trước: “Vậy tôi đi trước nhé?”

Giang Tuân hơi nhấc mí mắt lên nhìn qua, anh dừng lại hai giây rồi sau đó nói: “Giúp tôi một chút nhé?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp