Lần tiếp theo cô gặp lại Giang Tuân là một ngày trước lễ Giáng sinh.
Hôm nay Cố Ảnh có một cuộc phẫu thuật khẩn cấp.
Cô có quen biết người thai phụ kia, Trương Nghi Đình, là đàn chị của cô khi cô đi du học, hai lần khám thai gần đây nhất cũng do một tay cô thực hiện.
Cả vị trí của thai nhi và tình trạng thể chất của thai phụ đều rất phù hợp cho việc sinh thường.
Lời khuyên của Cố Ảnh dành cho cô ấy là hãy sinh thường.
Trương Nghi Đình bị co giật lúc bốn giờ sáng nay và khi đến bệnh viện cổ tử cung đã mở rộng được ba ngón tay.
Không ngờ khi bước vào phòng sinh, cô ấy hoàn toàn không biết dùng sức, vì đã kéo dài thời gian quá lâu nên đã dẫn đến việc suy thai cấp, không còn cách nào khác đành phải chuyển sang sinh mổ.
Lúc đó, Cố Ảnh vẫn đang bàn giao cho bác sĩ ca đêm, sau khi biết tình hình thì đã lập tức vào phòng phẫu thuật.
May mắn là đã được phẫu thuật kịp thời, hai mẹ con đã an toàn.
Vào lúc hai giờ chiều, Cố Ảnh đến khoa nội trú để kiểm tra phòng bệnh như thường lệ.
Sau khi kiểm tra tất cả các phòng bệnh, chỉ còn lại một phòng VIP cuối cùng, và Trương Nghi Đình đang nghỉ trong đó.
Khu nội trú của khoa sản có hai tầng, tầng hai có hai phòng bệnh siêu VIP, được trang bị nội thất sang trọng, có nhiều không gian và tất nhiên giá cả không hề rẻ.
Khi Cố Ảnh bước vào, có vài người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Trong phòng bệnh của khoa sản sẽ có người thân và bạn bè thường đến thăm em bé, điều này không có gì lạ, ngày thường cô cũng chỉ nhìn thẳng phía trước mà đi.
Chỉ là hôm nay cô bị thu hút bởi người đàn ông đang ngồi thong thả trên ghế sô pha chơi điện thoại di động.
Nửa người của Giang Tuân tựa vào ghế sô pha, hai chân tùy ý duỗi ra, tư thế lười biếng.
Không ngờ lại gặp được anh ở đây, bước chân của Cố Ảnh khựng lại.
“Bác sĩ Cố đến rồi sao?” Ngồi cạnh cửa là chồng của Trương Nghi Đình, khi thấy Cố Ảnh đi vào thì anh ấy mỉm cười đứng lên: “Hôm nay thật vất vả cho cô quá.”
“Không đâu, đây là việc mà tôi nên làm thôi.” Cố Ảnh mỉm cười đáp lại, khóe mắt như có như không mà nhìn về phía kia.
Giang Tuân nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lên, mắt hai người bọn họ chạm nhau trong không trung.
Sau khi nhìn nhau hai giây, anh thản nhiên thu hồi ánh mắt và tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
Đôi môi đỏ mọng của Cố Ảnh ẩn dưới lớp khẩu trang đang mím lại, sau đó cô đi vào trong.
Bên trong là nơi nghỉ ngơi của thai phụ và bé.
“Chị thấy khỏe chứ?” Cố Ảnh đi tới, kiểm tra vết môt của Trương Nghi Đình một chút: “Phục hồi tốt đấy.”
“Vết mổ có hơi đau.” Sắc mặt Trương Nghi Đình tái nhợt, giọng điệu buồn bã: “Em nói thử xem sao chị thê thảm quá vậy? Bị đau tận hai lần.”
“Chị đừng nghĩ vậy, bình an là tốt rồi.” Cố Ảnh thở dài: “Dù sao thì cũng không ai có thể đoán trước được chuyện này.”
“Sao lại thế chứ?” Trương Nghi Đình chán nản nói: “Lúc đó chị không thể dùng được một chút sức nào, bình thường chị cũng đâu có yếu đuối như vậy.”
“Không liên quan gì đến việc yếu đuối cả, có lẽ là do chị quá lo lắng thôi.” Cố Ảnh lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, đặt lên chiếc tủ đầu giường: “Quà gặp mặt cho Quả Táo Nhỏ.” #𝖙y𝖙novel.com
Vì hôm nay là đêm Giáng sinh nên Trương Nghi Đình đặt tên cho cục cưng của mình là Quả Táo Nhỏ.
Món quà là một chiếc khóa trường mệnh mà Cố Ảnh đã chuẩn bị từ lâu.
“Vậy thì chị cảm ơn dì Cố Ảnh thay Quả Táo Nhỏ nhé.” Nụ cười trên mặt Trương Nghi Đình nhanh chóng đông cứng trước cả khi cô ấy định cười: “Ôi, đau chết mất.”
“Chị đừng cử động, cũng nói ít đi nhé.” Cố Ảnh giúp cô ấy ấn nút bơm thuốc giảm đau: “Trong sáu tiếng đồng hồ chị không uống nước được nên tiết kiệm chút nước bọt đi.”
Trương Nghi Đình liếm liếm đôi môi khô khốc, ngoan ngoãn im lặng.
Thấy vậy, mẹ cô ấy ở bên cạnh nhanh chóng lấy một miếng bông gòn đầy nước để làm ẩm môi dưới.
“Cũng sắp đến sáu tiếng rồi.” Cố Ảnh đi tới thay đổi vị trí nằm của Quả Táo Nhỏ trong cũi: “Đợi lát nữa thì chị nhờ chồng giúp chị lật người nhé, sau khi xì hơi thì mới có thể ăn uống được.”
Cô trở lại giường kiểm tra lượng nước còn lại, thản nhiên hỏi: “Có phải bạn chị đang ngồi ở bên ngoài không?”
“Hửm?” Trương Nghi Đình sững sờ một giây rồi mới phản ứng lại: “Ồ, bọn họ là bạn cùng phòng thời đại học của chồng chị, anh em chí cốt đấy.”
Sau khi nói xong, cô ấy lại hỏi: “Không thể ở lại lâu được đúng không?”
“Không phải.” Vẻ mặt Cố Ảnh nhất thời không được tự nhiên: “Miễn là không làm phiền đến chị và đứa bé là được rồi.”
Cố Ảnh tránh nói chuyện với cô ấy lần nữa, kiểm tra xong thì cô giải thích một vài việc cần đề phòng rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Đi qua phòng khách lần nữa, Cố Ảnh đi chậm lại.
Bây giờ cô đang đeo khẩu trang, có lẽ là Giang Tuân không nhận ra cô.
Tin nhắn mà cô gửi mấy hôm trước như đá chìm đáy biển vì vốn dĩ đối phương không trả lời lại.
Không biết là do không nhìn thấy hay là do đang phớt lờ cô nữa.
Sau đó thì Cố Ảnh cũng không tiếp tục nhắn tin hay gọi điện, vì sợ sẽ khiến anh bối rối.
Bây giờ gặp anh ở đây, tình cờ chiếc áo kia cũng được người giặt khô gửi đến bệnh viện, Cố Ảnh cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Cho nên trước khi rời khỏi cửa, cô dừng lại và quay đầu lại.
“Giang Tuân.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh sau nhiều năm xa cách, Cố Ảnh có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi.
Giang Tuân chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt không có cảm xúc gì.
Thay vào đó, hai người còn lại ở bên cạnh là Đường Khoa và Thẩm Dập làm vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn cô rồi lại nhìn Giang Tuân, trên mặt dường như được viết “Tôi đi đây, hai người biết nhau mà”.
“Có chuyện gì thế?” Sau khi nhìn vào mặt cô hai giây, Giang Tuân khẽ hỏi.
“Anh có thể ra ngoài một chút không?” Cố Ảnh bị ảnh hưởng bởi thái độ xa cách của anh, cô cũng vô thức trở nên hơi lo lắng khi nói.
Sự lo lắng của Cố Ảnh không chỉ bắt nguồn từ thái độ của Giang Tuân, mà còn từ biểu cảm của hai người bên cạnh. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ban đầu họ đã đi từ ngạc nhiên đến soi mói rồi đến hào hứng khám phá tin đồn.
Điều này khiến cô cảm thấy choáng ngợp.
Mí mắt Giang Tuân hơi nhấc lên, sau đó anh đặt điện thoại xuống rồi đứng lên.
Thấy anh đứng dậy, Cố Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô bước ra khỏi phòng bệnh trước và đi vào cầu thang theo đường chéo đối diện.
Khi Giang Tuân đi đến và đứng đối diện với cô, cô kéo khẩu trang xuống, hỏi một cách không chắc chắn: “Lần trước tôi mặc áo của anh, anh còn nhớ không?”
Ánh mắt Giang Tuân khẽ rũ xuống, dường như cười nhạt một tiếng: “Hình ảnh tiểu thư Cố đêm đó thật sự có hơi khó quên đấy.”
“...” Tiểu thư Cố, không phải là không có ai gọi cô như vậy, nhưng nghe thấy danh xưng này từ miệng Giang Tuân, không hiểu sao cô lại cảm thấy khó chịu.
Điều này cũng cho thấy rằng ngay từ đầu anh đã nhận ra cô, ngược lại, lại khiến cho tin nhắn lần trước mà cô gửi đi có vẻ hơi buồn cười.
“Hai ngày trước tôi đã gửi tin nhắn cho anh hỏi làm thế nào để trả lại áo, nhưng anh không trả lời.” Cố Ảnh nói thêm: “Trong túi áo của anh có một tấm danh thiếp, tôi tìm thấy số điện thoại ở đó.”
“Ồ.” Giọng điệu của Giang Tuân thực ra chỉ cho có lệ: “Tôi không để ý.”
Thái độ này của anh không thể không nhắc nhở Cố Ảnh về những lời nói trước đó của Lý Tư Di: Khi nói chuyện thì Giang Tuân thật sự không thân thiện chút nào.
Mặc dù ở trường cao trung anh cũng nói năng lạnh lùng, nhưng anh lại cho người ta một cảm giác khác.
Khi đó sẽ chỉ cảm thấy đó là do tính cách của anh, cũng sẽ không khiến cho mọi người cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào.
Chẳng lẽ hành vi hiện tại của cô đã khiến anh hiểu lầm gì đó?
“Anh có thể ở đây đợi tôi một chút không?” Cố Ảnh vội vàng nói ra mục đích của mình: “Áo đang ở trong phòng làm việc của tôi, tôi sẽ đi lấy trả lại cho anh, đã giặt sạch rồi.”
Khi cô nói điều này, đôi mắt hoa mai của cô trong veo và sáng ngời, bên trong lại có một sự mong đợi mờ nhạt.
Giang Tuân nhìn cô, đột nhiên nhớ tới lúc học cao trung, trong giờ tự học buổi tối hoặc trong giờ nghỉ, cô sẽ ôm đến một đống bài tập mà cô không hiểu: “Giang Tuân, cậu có thể giải thích một chút cái đề này cho tôi được không? Tôi không hiểu lắm.”
Giang Tuân sẽ thường từ chối mà không nhìn nó: “Sao không đi hỏi giáo viên.”
“Nhưng tôi không dám hỏi thầy, tôi sợ thầy sẽ nghĩ rằng tôi không thông minh.” Cố Ảnh chớp chớp mắt, cố gắng giả vờ đáng thương.
Giang Tuân cảm thấy buồn cười: “Vậy cậu không ngại tôi sao?”
“Không ngại.” Cái nhìn trong mắt cô khi cô nói điều này cũng giống như bây giờ vậy.
Cố Ảnh bí mật quan sát biểu cảm của anh, sau khi nói xong thì anh cũng im lặng, không biết anh đang nghĩ gì, vừa định hỏi lại thì thấy Giang Tuân nở một nụ cười khó hiểu: “Được rồi.”
Tiếng cười có vẻ như tự giễu hoặc nhạo báng, tóm lại là nó không dễ chịu lắm.
“Vậy tôi đi lấy ngay đây, sẽ nhanh thôi.” Cố Ảnh buông câu này xong thì xoay người rời đi.
Khoa nội trú cách khoa ngoại trú một khoảng cách, Cố Ảnh chạy càng nhanh càng tốt về văn phòng để lấy áo, khi quay lại chỗ cũ cũng không bỏ lỡ một giây phút nào.
Trở lại tầng bệnh nhân nội trú khoa sản, Cố Ảnh xách áo lên định đưa đến phòng bệnh VIP, trước khi gõ cửa, cô vô thức nghiêng người nhìn thoáng qua phía cầu thang.
Cái liếc mắt này khiến cô rút tay lại.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy một góc vạt áo của Giang Tuân.
Cố Ảnh nhấc chân đi tới.
Ở cầu thang, dáng vẻ người đàn ông vẫn giống như trước khi cô rời đi, dựa người vào tường, ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ làm nổi bật lên đường viền quai hàm góc cạnh của anh.
“Đây.” Cố Ảnh đi tới trước mặt anh rồi chìa áo ra, thuận miệng nói: “Tôi còn tưởng anh trở về phòng bệnh rồi chứ.”
“Không phải cô bảo tôi đợi ở đây sao?” Giang Tuân nhướng mày: “Lời mình vừa nói mà đã quên rồi sao?”
“...” Ý cô là cô sợ rằng anh sẽ rời bệnh viện, chứ không phải là bảo anh đứng tại chỗ chờ cô.
Hơn nữa anh cũng có phải là kiểu người ngoan ngoãn nghe lời đâu chứ.
Có lẽ thái độ không mấy thân thiện năm lần bảy lượt của anh đã chọc giận cô, Cố Ảnh buột miệng thốt ra: “Tôi cũng không nghĩ rằng anh lại nghe lời như vậy.”
Ánh sáng trong cầu thang mờ ảo, bầu không khí thoáng chốc lại trở nên căng thẳng.
Vẻ mặt Giang Tuân hơi sững sờ, anh nở nụ cười khó chịu.
Thấy Cố Ảnh hiếm khi lộ ra một mặt gai góc thế này, anh đột nhiên bước một bước về phía cô.
Hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông dần dần đến gần, thân hình cao lớn của anh bao phủ cô trong bóng tối.
Cố Ảnh còn chưa kịp lui về phía sau thì đã nghe thấy anh thấp giọng hỏi: “Tôi nghe lời sao?”
Khoảng cách giữa hai người đâu đó là xen lẫn giữa lịch sự và mờ ám.
Giọng điệu của anh dường như là một câu hỏi tu từ, có vẻ như là một câu hỏi khó chịu.
Cố Ảnh cảm thấy người mình nghiêng về phía sau, dù sao thì lời nói vừa rồi của cô rõ ràng cũng có sự khiêu khích.
Đầu ngón tay cô đút vào túi khẽ nhúc nhích, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt sâu thẳm khó lường của đối phương, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Giang Tuân này mang đến cho cô cảm giác áp bức chưa từng có, nhưng lần này cô không muốn thừa nhận.
Sự im lặng và ánh mắt không tránh né của cô dường như là một cuộc đối đầu thầm lặng.
Một lát sau, ánh mắt Giang Tuân quét qua lông mi hơi chớp chớp của cô, anh hừ mũi gần như không nghe thấy, sau đó xoay người rời khỏi cầu thang.
Cố Ảnh: “...”
Sao cô lại cảm thấy mình bị chế giễu thế nhỉ?
Giang Tuân trở lại phòng bệnh, Đường Khoa và Thẩm Dập trong phòng khách lập tức vây quanh anh.
Thẩm Dập nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Cậu có quan hệ gì với bác sĩ Cố vậy?”
Đường Khoa chỉ vào cái túi trong tay anh: “Đây là quần áo cô ấy mua cho cậu sao?”
Giang Tuân thản nhiên đặt áo lên ghế sô pha, lấy từ trong túi ra một bao lì xì đỏ in chữ “thông minh lanh lợi” rồi ném cho Thẩm Dập: “Cho đó.”
Thẩm Dập nhận lấy bao lì xì đỏ, tiếp tục hỏi: “Cậu gặp bác sĩ Cố như thế nào vậy?”
“Cô gái này đang theo đuổi cậu đúng không?” Đường Khoa nói: “Thẩm Dập nói bình thường bác sĩ Cố bình tĩnh và khép kín, nhưng lúc nãy nói chuyện với cậu lại rất dè dặt, có phải là cậu dụ dỗ người ta không vậy?”
Cả người Giang Tuân cứng đờ, anh thì thầm: “Không đến lượt tôi dụ dỗ đâu.”
“Cái gì?” Đường Khoa không nghe rõ: “Không phải, rốt cuộc thì hai người có quan hệ gì?”
“Bạn học thời cao trung.” Như thể bực mình vì mấy câu hỏi, Giang Tuân phun ra mấy chữ này rồi lấy điện thoại di động ra, rõ ràng là không muốn nói chuyện nữa, điều này khiến mức độ tò mò của hai người còn lại lên đến đỉnh điểm.
“Mối tình đầu?” Thẩm Dập hỏi.
“Bạch nguyệt quang?” – Tình đầu thuở thiếu thời – Đường Khoa đoán.
Giang Tuân thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, dùng hành động nói với bọn họ: “Đừng làm phiền tôi, miễn bình luận.”
Đường Khoa nhìn chằm chằm anh vài giây, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Tôi sẽ đi hỏi Đơn Hạo Thiên.”
Đơn Hạo Thiên là bạn học cùng trường cao trung với Giang Tuân, nếu bọn họ có chuyện gì thì đối phương nhất định phải biết.
Giang Tuân nghe thấy anh ấy nói thầm, khẽ cau mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.