Dịu Dàng Dụ Dỗ

Chương 1: “Cô Có Muốn Lên Xe Không?”


3 tháng

trướctiếp

*Note edit: Truyện có những tình tiết đan xen hiện tại - quá khứ, nên ngôi xưng trong đối thoại của 2 nhân vật chính sẽ được thay đổi cho phù hợp hoàn cành (thời gian)

Ở Vân Thành vào đầu tháng mười hai, nhiệt độ đã giảm xuống không độ, cả thành phố giống như một hầm băng khổng lồ.

Trong giờ tan tầm cao điểm, một con đường ở trung tâm thành phố bị đã bị ngập trong nước.

Cố Ảnh đã bị mắc kẹt ở giữa cầu một lúc, tài xế taxi trông còn gấp gáp hơn cả cô, cứ liên tục phàn nàn không ngừng nghỉ gần mười phút.

Anh ta nói bằng giọng địa phương, có lẽ là anh ta nói rằng mình không nên nhận đơn này, thậm chí còn nhìn cô qua gương chiếu hậu với ánh mắt oán giận.

Cố Ảnh cũng không thèm để ý, cô lẳng lặng nhìn ánh đèn màu đỏ của đuôi xe vô tận trước mặt.

Điện thoại di động trong tay cô rung lên, tin nhắn WeChat liên tục xuất hiện, tất cả đều là của cô bạn thân Lý Tư Di: [Tới đâu rồi?]

Cố Ảnh thu hồi ánh mắt, nhấp vào nhìn xem, bỏ qua những tin nhắn trước đó, trả lời tin nhắn cuối cùng hỏi cô đang ở đâu: [Vẫn còn trên cầu.]

Lý Tư Di: [... Cậu đi bộ qua cầu là được rồi mà.]

Tài xế phía trước vẫn đang suy nghĩ, ngồi trong xe mãi như thế này cũng không phải cách hay, Cố Ảnh trả lời tin nhắn: [Vậy bây giờ tớ sẽ đi xuống.]

Sau khi bàn bạc với tài xế, cô trả tiền xe, mở cửa và bước ra khỏi xe.

Vừa bước lên vỉa hè, Lý Tư Di đã gọi điện thoại đến: “Cậu đi bộ thật sao?”

Cố Ảnh ừ một tiếng.

Có rất nhiều người đi bộ trên vỉa hè, một số người ra ngoài để hít thở, và một số người cũng giống như cô, những người đang nôn nóng chờ đợi trong xe và cũng có ý định đi bộ qua cầu.

“Có lạnh không? Cũng đâu có gấp.” Lý Tư Di nói: “Tiểu Kiệt vẫn đang tăng ca, chắc cũng phải đợi một chút đấy.”

“Không sao.” Cố Ảnh không quan tâm lắm: “Ngồi trong xe cũng không thoải mái mà.”

“Cậu nói xem sao cậu lại không đi tàu điện ngầm?” Lý Tư Di khó hiểu: “Tàu điện ngầm thuận tiện lắm đấy.”

“Tớ quên mất.” Cố Ảnh sờ sờ mũi.

Cô trở về Trung Quốc chưa được bao lâu, năm cô rời đi thì thành phố vẫn chưa được kết nối với tàu điện ngầm và cũng không có điểm dừng gần khu dân cư nơi cô hiện đang sống, Cố Ảnh rất ít khi ngồi, cho nên cô cũng không nghĩ đến phương tiện giao thông này đầu tiên.

“Vậy để tớ trò chuyện với cậu nhé.” Lý Tư Di ngồi trong tiệm trà sữa, đang lo không có việc gì làm.

“Được.” Khung cảnh trên sông vô cùng hoành tráng, gió lạnh thấu xương xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, Cố Ảnh kéo sát áo lại, vùi cằm vào trong khăn quàng cổ.

“Nhân tiện, ngày mà cậu trở về Trung Quốc ấy, tớ đã đăng bức ảnh chúng ta chụp ở sân bay lên khoảnh khắc WeChat, sau đó thì có một số đồng nghiệp đã hỏi tớ là cậu có bạn trai chưa.” Lý Tư Di hỏi thử: “Hay là tớ giới thiệu một người cho cậu nhé?”

“Không cần đâu.” Cố Ảnh từ chối rất kiên quyết.

Lý Tư Di thở dài: “Cậu đã hai mươi sáu tuổi rồi, đã sống rồi làm việc ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng chưa từng có một mối tình nào. Nếu như tớ mà có ngoại hình của cậu thì tớ sẽ đi tán tỉnh trai đẹp, như thế thì sẽ không độc thân cho đến bây giờ!”

Giọng điệu chán ghét của Lý Tư Di khiến Cố Ảnh buồn cười: “Tớ làm gì có thời gian mà đi tán tỉnh trai đẹp, bận muốn chết đây này.”

“Cậu không có thời gian sau giờ làm sao?” Lý Tư Di đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện: “Cậu vẫn không thể quên được chàng trai mà cậu thích hồi cao trung* đúng không?”

*Tương đương bậc THPT ở Việt Nam

Khi nhắc đến điều này, cô ấy đột nhiên trở nên hứng thú: “Tớ cứ luôn quên hỏi cậu, năm đó cậu có theo đuổi được anh ấy không?”

Bỗng dưng nói đến chuyện xa xưa như thế, vẻ mặt Cố Ảnh hơi sững sờ, cô đang định trả lời thì một tiếng kêu đã thu hút sự chú ý của cô: “Làm sao đây? Vợ của tôi sắp sinh rồi, ai đó giúp tôi với!”

Tiếng kêu cứu là một người đàn ông trông hơi mũm mĩm ở độ tuổi đôi mươi, thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy những âm thanh thút thít của người phụ nữ đau đớn trong chiếc xe phía sau anh ấy.

“Tớ có việc rồi, giờ không nói chuyện với cậu được.” Cố Ảnh cúp điện thoại, bước nhanh chân đi về phía phát ra giọng nói.

Đã có một nhóm người tụ tập quanh xe, tất cả đều đang cố gắng nghĩ cách, có người gọi cho 120, có người thì gọi 110.

“Có vẻ như cô ấy sắp sinh rồi, sao chúng ta không bế cô ấy qua cầu rồi nghĩ tiếp cách khác nhỉ?”

“Bây giờ không thể tùy tiện di chuyển được đâu.”

Trong đó có một bác gái nhìn vào con đường xe cộ đông đúc phía trước và lo lắng hỏi: “Cậu trai ơi, 120 nhất thời cũng sẽ không thể đến kịp, vợ của cậu có thể đợi được không?”

Người đàn ông hơi mũm mĩm nghiêng người lau mồ hôi cho vợ đang đau đớn dữ dội ở trong xe, giọng nói bất lực: “Cháu cũng không biết nữa.”

“Cho tôi qua chút.” Cố Ảnh đẩy ngang đám đông ra và đến gần chiếc xe, cô nói với người đàn ông đang chẳng còn cách nào kia: “Tôi là bác sĩ khoa sản, có lẽ là tôi có thể giúp được hai người.”

Người đàn ông nhanh chóng mở cửa ghế sau mời Cố Ảnh lên xe, kích động đến mức nói chuyện không được mạch lạc: “Thật may mắn quá, tôi... cảm ơn bác sĩ, phiền cô quá.” #𝖙y𝖙novel.com

Cố Ảnh không dám trì hoãn, cô khom lưng xuống chuẩn bị bước lên xe, thì một bác gái ở phía sau nhắc nhở: “Cô gái, cô làm được không? Cô là một thực tập sinh phải không? Đây là hai mạng người đấy, không thể làm bậy được đâu.”

Cố Ảnh nói mà không quay đầu lại: “Ở đây chắc chắn là không có ai thích hợp hơn cháu đâu.”

Cô không có thói quen mang theo thẻ công việc bên mình, nếu không thì cô cũng có thể giống như một ông chú cảnh sát, khí chất rút thẻ công việc ra và duỗi ra trước ánh mắt hốt hoảng của bác gái kia.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, thai phụ cuộn tròn ở ghế sau, trông vô cùng đau đớn.

Cố Ảnh phát hiện dưới quần cô ấy đã ướt đẫm, trên chiếc ghế bằng da thậm chí còn có nước.

Cô bình tĩnh hỏi: “Nước ối vỡ khi nào?”

“Hai giờ rưỡi chiều.” Thai phụ chật vật muốn ngồi dậy.

“Cô cứ nằm xuống đi.” Cố Ảnh lại ấn cô ấy nằm xuống, bàn tay cô ấn nhẹ hoặc ấn mạnh lên bụng cô ấy: “Sao lúc đó cô không đến bệnh viện?”

“Tôi cứ nghĩ rằng sẽ không nhanh như vậy.” Những giọt nước mắt mà thai phụ đã kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng trào ra vào lúc này: “Bác sĩ, con tôi sẽ không sao chứ?”

“Tạm thời thì không sao đâu.” Cố Ảnh vừa hỏi vừa kiểm tra cô ấy: “Cô bị co thắt bao lâu rồi?”

Thái độ chuyên nghiệp và bình tĩnh của Cố Ảnh đã mang lại rất nhiều sự thoải mái cho thai phụ, cô ấy bình tĩnh hơn nhiều so với lúc ban đầu: “Bốn giờ thì có hơi đau. Lúc đó chúng tôi đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến bệnh viện, khi ra ngoài thì cơn đau càng tăng lên, không biết trên đường lại bị chặn như vậy...”

Một đợt co thắt khác lại ập đến, cả cơ thể thai phụ đang run rẩy vì đau đớn.

“Hít sâu, đừng lo lắng.” Cố Ảnh nhìn vào mắt cô ấy, giọng điệu nghiêm túc có chút trấn an: “Đứa bé đang rất muốn ra ngoài, có thể là cô sẽ không thể đợi xe cứu thương đến được.”

Cố Ảnh không nói rằng đầu của đứa trẻ đã đạt đến vị trí rất thấp, kéo nó ra sẽ không chỉ dẫn đến thiếu oxy mà còn có nguy cơ nhiễm trùng.

“Bây giờ cô định giúp tôi đỡ đẻ sao?” Thai phụ hỏi.

Cố Ảnh cởi dây buộc tóc trên cổ tay mình ra, buộc mái tóc đen dài thành đuôi ngựa: “Cô có tin tưởng tôi không?”

“Tôi tin.” Ánh mắt của thai phụ kiên định, cô ấy nắm lấy tay Cố Ảnh, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Làm phiền cô, cô nhất định phải để con tôi bình an ra ngoài nhé.”

“Vâng.” Cố Ảnh vỗ vỗ tay cô ấy: “Cả cô cũng sẽ bình an.”

Sau khi Cố Ảnh nói xong, cô quay đầu mở cửa xe, nói với người đàn ông hơi mũm mĩm đứng ngoài cửa về tình hình hiện tại.

Sau khi người đàn ông nghe xong, anh ấy rất trịnh trọng mà cúi đầu với cô: “Làm ơn.”

Sau khi trao đổi xong, Cố Ảnh yêu cầu anh ấy chuẩn bị quần áo, khăn lau, băng gạc, kéo và các vật dụng khác cần sử dụng cho em bé, đồng thời yêu cầu những người xung quanh tạm thời tránh đi trong lúc này.

Vì trong xe không có đủ không gian nên cần phải mở cửa ra.

Những người đứng xem rất hợp tác và ngay lập tức giải tán, chỉ còn lại hai người phụ nữ tuyên bố đã từng sinh con, trên tay họ đang xách một vài cái bình giữ nhiệt chứa đầy nước nóng tình nguyện ở lại giúp đỡ.

Một số người thấy vậy thì cũng mang thảm lông đến chặn ở ngoài cửa xe.

Trong một chiếc xe địa hình màu đen phía sau, một thanh niên có khí chất xuất chúng dựa vào ghế lái, lẳng lặng nhìn cảnh này, ánh mắt nhìn Cố Ảnh nhắm lại sau khi thấy cô lên xe, đôi mắt đen tối mờ mịt được che phủ dưới mái tóc.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Cố Ảnh quay lại xe giúp thai phụ điều chỉnh tư thế: “Bây giờ cô nghe tôi nói, trong cơn co thắt thì hít một hơi thật sâu để nín thở, sau đó dồn sức xuống bụng, khe hở sẽ tự nhiên được nới lỏng ra.”

Thai phụ làm theo.

Sau vài vòng như thế, Cố Ảnh quỳ trên ghế, bắt đầu ấn bụng: “Tôi biết là sẽ rất đau, cô chịu đựng chút nhé.”

Tầm hai mươi phút sau, đầu của đứa bé cuối cùng cũng ló ra, cùng lúc đó, tiếng xe cứu thương truyền đến từ phía xa, phía trước thì có một chiếc xe mô tô của cảnh sát đang dọn đường.

Khi xe cấp cứu đến, bác sĩ đi cùng cũng xuống xe, sau khi hiểu được tình hình thì vội vàng lấy hộp sơ cứu từ trong xe ra, đi đến bên cạnh xe cùng Cố Ảnh đỡ đẻ.

Khoảng một lúc sau, một tiếng khóc trẻ con phát ra từ bên trong xe, đám đông xung quanh họ tự nhiên vỗ tay, người đàn ông béo đứng bên cửa xe rưng rưng nước mắt.

Cố Ảnh đưa đứa bé đang được quấn lại cho người đàn ông hơi mũm mĩm, khóe miệng nở nụ cười: “Là một cô công chúa nhỏ.”

Người đàn ông mới có được thiên chức làm cha cẩn thận bế đứa trẻ, đôi mắt không khỏi trào nước mắt.

Thai phụ và đứa bé nhanh chóng được chuyển lên xe cứu thương, Cố Ảnh đi theo bác sĩ, giải thích ngắn gọn tình hình của thai phụ và đứa bé, cuối cùng thì cô thoáng nhìn đứa bé được y tá bế vào trong lòng rồi mới xoay người tránh sang.

Âm thanh của xe cứu thương biến mất, và mọi thứ kết thúc trong lặng lẽ.

Cố Ảnh đang ngồi xổm trên vỉa hè, chẳng biết khăn quàng cổ của cô đã biến đâu mất, áo khoác vải nỉ trắng dính đầy máu, tay cũng dính máu.

Trên trán cô lấm tấm những hạt mồ hôi mịn, một vài sợi tóc rơi xuống tai.

Trông hơi có vẻ hơi chật vật.

Có người hỏi cô có muốn lên xe họ nghỉ ngơi một lúc không, Cố Ảnh lắc đầu từ chối.

Ai đó đưa một chai nước khoáng tới, nắp đã được tháo ra.

Cố Ảnh định nhận lấy, nhưng đối phương lại né tránh tay cô.

“Rửa tay.” Một giọng nói trầm thấp, dễ chịu truyền đến từ trên cao, mang theo cảm giác quen thuộc sâu trong ký ức.

Cố Ảnh sững sờ ngẩng đầu lên, mất cảnh giác trước một đôi mắt trong veo và sâu thẳm kia.

Lúc này, đèn đường phía sau hai người được thắp sáng, ánh sáng vàng chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, anh nhẹ nhàng nhướng máy lên, huơ huơ chai nước trong tay về phía cô.

Cố Ảnh cúi đầu xuống, cẩn thận duỗi hai bàn tay đẫm máu ra.

Người bên cạnh cô nửa ngồi xổm xuống đổ nước lên tay cô, mùi thơm sạch sẽ và mát lạnh xộc vào mặt cô, Cố Ảnh vô cớ cảm thấy bối rối.

Sau khi đổ xong một chai nước, tay cũng được rửa sạch được bảy tám phần.

“Cô gái, đây là khăn quàng cổ của cô đúng không?” Sau khi rửa tay xong, một bác gái đến và đưa khăn giấy cho cô, tay kia vẫn đang cầm khăn quàng cổ của cô.

“Đúng rồi ạ.” Cố Ảnh nhận lấy khăn giấy lau tay: “Cảm ơn dì.”

“Đừng khách sáo, thật ngại vì lúc nãy đã nghi ngờ cô.” Bác gái giúp cô buộc khăn quàng cổ, cười tủm tỉm nói: “Chỉ là dì chưa bao giờ thấy một nữ bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.”

Ngũ quan của Cố Ảnh rất sắc xảo, đôi mắt là hình dáng quả hạnh tiêu chuẩn, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp mang đến cho người ta cảm giác thuần khiết và ấm áp, không giống như một bác sĩ có thể cầm dao giải phẫu.

“Không sao đâu dì.” Cố Ảnh hoàn toàn không tâm đến, huống chi bây giờ cô không ở bệnh viện, cũng không mặc áo blouse trắng, ngay cả trong bệnh viện chắc cũng sẽ có người nghi ngờ.

Sau khi bác gái kia rời đi, cô quay đi quay lại xung quanh, phát hiện ra người bên cạnh cô nãy giờ đã chẳng còn ở đây nữa.

Cố Ảnh nhìn xung quanh, ánh mắt của cô bỗng nhiên dừng lại ở đâu đó.

Cách đó không xa có một chiếc SUV màu đen đang đỗ, một người đàn ông đĩnh đạt đang dựa vào bên hông xe, tay phải cầm điện thoại di động áp vào bên tai.

Trong màn đêm, mí mắt người đàn ông hạ xuống, sắc mặt nhàn nhạt.

Cô không biết người đó đang nói chuyện với ai, đôi môi mỏng thỉnh thoảng bật ra vài câu, tay thì gõ gõ vào cửa sổ xe, khiến người ta có cảm giác thờ ơ.

Nhưng Cố Ảnh biết rằng đây là dấu hiệu là anh bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Cố Ảnh cũng bị chính mình làm cho giật mình.

Cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, những chiếc xe ở đầu cầu đã bắt đầu di chuyển với tốc độ nhanh chóng, con đường sẽ sớm thông thoáng trở lại.

Cố Ảnh tiếp tục đi về phía trước, cả người cô vừa mới đổ mồ hôi, gió lạnh buốt óc thổi qua, cô có cảm giác như có thứ gì đó lành lạnh dính vào cơ thể, vô cùng khó chịu.

Một số thanh niên nam nữ đi về phía cô, đột nhiên có hai cô bé nhảy xuống đường để tránh cô.

Lúc đầu Cố Ảnh không nhận ra đây là náo loạn do chính mình gây ra, cho đến khi cô phát hiện có người nhìn chằm chằm vào quần áo của mình với ánh mắt sợ hãi, lúc này cô mới chậm chạp phản ứng lại, thì ra là máu dính trên quần áo của cô khiến người khác sợ hãi.

Ngoài ra, vết máu trên quần áo trắng thì cũng quá đáng sợ.

Bản thân Cố Ảnh cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ cô không thể cởi quần áo được vì sẽ bị lạnh.

Cô kéo khăn quàng cổ xuống để che đi phần nào hai vết máu lớn ở trên ngực, sau đó cô phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ mà vùi đầu đi về phía trước.

Khi cô bước đi, tâm trí cô trôi đi, bước chân về phía trước ngày càng chậm hơn.

Cô muốn quay đầu nhìn về một hướng nào đó phía sau mình, nhưng cô không dám.

Lý Tư Di cắt ngang sự rối rắm của cô bằng một cuộc gọi điện thoại: “Cậu ở đâu rồi?”

Cố Ảnh hắng giọng: “Vẫn còn ở trên cầu, tớ đang đi rồi – ”

Cô nhân cơ hội thoáng nhìn về phía sau thì phát hiện người vừa đứng đó đã biến mất: “Chắc là được tầm hai mươi mét rồi.”

Lý Tư Di cười giận dữ: “Cậu đang đùa với tớ sao? Cậu vừa mới làm gì đấy? Gọi cho cậu nhiều lần cậu cũng không bắt máy.”

Cố Ảnh thở dài: “Tạm thời tăng ca thôi.”

Giọng điệu Lý Tư Di chuyển thành ngạc nhiên: “Cậu làm thêm giờ ở giữa cầu á? Có thai phụ sao?”

Cố Ảnh ừ một tiếng: “Bây giờ cả người tớ dính đầy máu, cậu nhìn thấy thì cũng đừng sợ nhé.”

“Có dáng vẻ nào của cậu mà tớ chưa từng thấy đâu.” Lý Tư Di cười nói: “Tớ vẫn còn nhớ khi còn là một đứa trẻ trong cô nhi viện, có lần cậu trở về với cả người toàn là máu khiến mẹ viện trưởng sợ hãi đấy.”

Cố Ảnh vẫn còn nhớ rõ: “Đó là máu của chó.”

Xe cộ di chuyển chậm chạp, một chiếc xe địa hình màu đen dừng lại bên cạnh Cố Ảnh, cô vô thức nghiêng đầu sang.

Cô chỉ thấy cửa sổ ở ghế lái phụ từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trong trẻo của Giang Tuân: “Cô có muốn lên xe không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp