Tiếng hát thăng trầm của những bài hát cảm động vang vọng trong quán bar.
Dưới ánh đèn mờ.
Cố Ảnh nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Giang Tuân, lén lút dùng sức muốn giật lấy chiếc ly.
Chiếc ly không nhúc nhích, cuối cùng thì Giang Tuân cũng quay đầu lại.
Ánh mắt không rõ ý tứ của anh dừng lại hai giây trên mặt Cố Ảnh, sau đó dời ly nước sôi để nguội đến trước mặt cô.
“...???”
Có lẽ là nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, Giang Tuân nhẹ nhàng bâng quơ giải thích: “Đây là rượu Cocktail.”
“Tôi biết.” Câu nói nghe có vẻ nổi loạn này thốt ra mà không cần suy nghĩ, đầu óc Cố Ảnh trống rỗng trong giây lát.
Cô đang nói gì vậy?
Rõ ràng là cô không muốn uống rượu mà.
Tại sao cô lại nghĩ một đằng nói một nẻo thế?
Cố Ảnh thực sự không thể uống bất kỳ loại rượu nào, nhưng cô cũng không muốn uống rượu trong tình huống như vậy với người lạ.
Cô phát hiện ra một bầu không khí căng thẳng xung quanh giữa hai người sau khi cô nói ra điều đó.
Không ai trong số họ lên tiếng, cứ như bị đóng băng.
Cố Ảnh thấy khóe môi của anh hơi cong lên, cuối cùng cũng cô cũng chịu thua.
Cô rút tay về, lẳng lặng lấy cốc nước sôi để nguội, nhấp một ngụm nhỏ.
Giang Tuân cũng xoay người lại, cầm ly rượu vang đỏ đặt lên môi rồi uống một hơi cạn sạch.
Sự tương tác của họ đều rơi vào mắt cô gái đứng bên cạnh, cô ta liếc nhìn Cố Ảnh, trên mặt hiện lên nụ cười hiểu chuyện, cuối cùng buông tay khỏi tay Giang Tuân rồi duyên dáng bước đi.
Cố Ảnh uống nước sôi để nguội và nhớ lại cảnh tượng trước khi cô gái rời đi.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, chẳng lẽ cô vừa mới bị lợi dụng sao?
Bởi vì bị bạn bè đưa người không tốt đến, anh không tiện trực tiếp từ chối nên mới lấy cô ra làm lá chắn?
Nếu không thì sao anh lại quan tâm đến việc cô muốn uống rượu hay uống nước!
Mặc dù suy đoán này không phù hợp với vẻ thoải mái bên ngoài của anh, nhưng Cố Ảnh không thể nghĩ ra khả năng thứ hai.
Nghĩ đến đây, Cố Ảnh đặt ly xuống, nhìn về phía Giang Tuân.
Lúc này, anh vừa nhận được một cuộc gọi, đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Ảnh thở dài trong lòng, quên đi, muốn lợi dụng thì lợi dụng đi.
Dù sao thì cô cũng chẳng mất mát gì.
Giang Tuân đi ra ngoài trả lời điện thoại rồi cũng không quay lại, theo lời đồng nghiệp thì họ nói anh đã để lại thẻ tín dụng ở quầy lễ tân và rời đi rồi.
Rốt cuộc thì cũng không trả áo lại được.
Cố Ảnh vốn đã mất hứng thú, điều này càng khiến cô cảm thấy nhàm chán hơn.
Cô kéo Lý Tư Di và Dương Kiệt đang chơi vui vẻ rời khỏi quán bar.
Trở về nhà, Cố Ảnh tắm rửa xong thì lên giường nằm.
Rõ ràng là cảm thấy rất mệt nhưng lại không thể ngủ được.
Điều liên tục xuất hiện trong đầu cô là cảnh lần đầu tiên cô gặp Giang Tuân vào hôm nay, người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường và đưa cho cô một chai nước.
Hình ảnh dần dần mở rộng ra, chỉ còn lại khuôn mặt của anh gần như giống hệt anh lúc còn trẻ, cùng rất nhiều ký ức bụi bặm sâu thẳm trong lòng hiện lên trong từng khung hình trong tâm trí của cô. #𝖙y𝖙novel.com
Cố Ảnh lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ tới câu hỏi mà Lý Tư Di hỏi qua điện thoại: “Năm đó cậu có theo đuổi được anh ấy không?”
Theo đuổi sao?
May mà sau này Lý Tư Di không hỏi lại nữa, nếu không thì thật sự cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Sau vài giây đầu óc trống rỗng, Cố Ảnh đột nhiên xoay người rời khỏi giường đi đến bàn làm việc, kéo mở ngăn kéo ở giữa, lấy ra một chiếc điện thoại nắp gập kiểu cũ bên trong.
Cô mở hộp thư đến và lướt đến một tin nhắn chỉ có hai chữ ngắn gọn: [Có thể.]
Mỗi khi nhìn hai chữ này, trong lòng Cố Ảnh luôn nảy lên một cảm giác chua xót và có chút áy náy.
Cô đặt điện thoại lại và nhìn thấy chiếc áo khoác đen treo trên giá áo khoác.
Cố Ảnh mỉm cười, nếu chuyện này xảy ra vào trước đây thì không đợi Giang Tuân chủ động thì cô cũng chỉ định chạy đến giả vờ đáng thương trước mà thôi.
Lý Tư Di từng nói rằng tính tình của cô đã thay đổi rất nhiều sau khi ra nước ngoài.
Thật ra, sự thay đổi này bắt đầu là khi cô đã hoàn toàn hiểu được câu thành ngữ “khác nhau một trời một vực”.
Bây giờ nghĩ lại, năm đó cô thật sự còn trẻ và chẳng biết sợ là gì, nếu không thì làm sao cô dám theo đuổi một đứa con cưng như Giang Tuân.
Đúng vậy, cô nào dám!
***
Phản ứng dây chuyền khi gặp lại Giang Tuân chính là Cố Ảnh bị mất ngủ vào ban đêm, cô mơ thấy những chuyện từ thời cao trung khi đang nửa tỉnh nửa mơ.
Vào đầu mùa hè, chiếc quạt xưa cũ đang quay cuồng, phát ra tiếng u u trong lớp học, xung quanh là những học sinh đang nghiêm túc làm bài.
Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào góc trái trên đầu của cậu thiếu niên, vỡ vụn thành một vầng hào quang.
Cố Ảnh cầm bút nhẹ nhàng chọc chọc vào cánh tay người thiếu niên, khi anh quay sang thì cô nhướng mày nói: “Giang Tuân, tôi muốn thảo luận với cậu chuyện này được không?”
Người thiếu niên ngước mắt lên và ra hiệu cô cứ nói.
Cố Ảnh tiến lại gần, trên khuôn mặt sáng ngời hiện lên một chút xấu hổ: “Nếu lần sau tôi lọt vào top một trăm của khối trong kỳ thi hàng tháng tiếp theo, cậu làm bạn trai của tôi có được không?”
Hai chữ “bạn trai” nghe rất mơ hồ, cộng thêm giọng nói của cô rất nhỏ, rất khó nghe.
Ánh mắt Giang Tuân dừng lại nơi dái tai nhỏ xíu của cô vốn đã chuyển sang màu đỏ thẫm, một ý cười xẹt qua đáy mắt anh.
“Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ.”
Sau khi hỏi xong, anh thấy dái tai màu đỏ trong tầm mắt anh đã càng thêm đỏ hơn, đỏ bừng như máu.
“Bạn trai.” Cố Ảnh cũng không dám nhìn vào ánh mắt của anh, sau khi nói xong mới âm thầm liếc mắt nhìn anh.
Trên mặt Giang Tuân nở một nụ cười thản nhiên: “Dù tôi có đồng ý hay không thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến kết quả cuối cùng đâu.”
Cố Ảnh không hiểu: “Ý cậu là sao?”
“Top một trăm của khối?” Giang Tuân chậm rãi nói: “Không biết thì tôi còn tưởng là cậu đang chơi tôi đấy.”
Cuối cùng Cố Ảnh cũng có phản ứng, cô ngồi thẳng dậy: “Cậu bớt coi thường người khác đi, tôi sẽ thật sự nỗ lực đấy.”
Cuối cùng, cô thấp giọng bổ sung: “Vì cậu.”
Kể từ ngày đó, Cố Ảnh đã tham gia ôn tập trước kỳ thi tuyển sinh đại học, mỗi tối đều thức khuya để đọc sách.
Một ngày cuối tuần, cô nài nỉ Giang Tuân dạy bù cho cô một ngày học ở thư viện thành phố, sau khi nỗ lực học tập một thời gian thì kỳ thi hàng tháng cuối cùng của năm thứ hai cao trung cũng đã đến.
Sau khi ôn bài vào buổi tối sau kỳ thi, Cố Ảnh uể oải ngồi bên cạnh Giang Tuân, nhiều lần muốn nói gì dố nhưng lại thôi.
Giang Tuân đang đọc sách, nhưng sự chú ý của anh không đặt trên đó, cuốn sách trước mặt đã lâu không lật sang trang mới.
Anh đang đợi ai đó lên tiếng.
“Giang Tuân.” Một giọng nói rất nhỏ truyền đến từ bên cạnh.
Giang Tuân nghiêng đầu: “Hửm?”
“Cậu có nhớ lần trước cậu đã hứa gì với tôi không?” Cố Ảnh hỏi.
Giang Tuân khép sách lại, hỏi: “Tôi đã hứa gì với cậu thế?”
Người không tỏ thái độ rõ ràng trước chính là cô.
“Cậu hứa với tôi...” Đôi mắt đen ướt át của Cố Ảnh hơi né tránh, hai tay nắm chặt mép bàn: “Nếu tôi lọt vào top ba trăm trong kỳ thi này, cậu sẽ là bạn trai của tôi.”
“...” Vẻ mặt Giang Tuân hơi bối rối, giây tiếp theo, khóe miệng thả lỏng: “Cậu chắc chứ?”
Cố Ảnh gật đầu: “Ừm, chắc chắn.”
Ánh mắt người thiếu nữ nhuộm ánh sáng tinh xảo, ánh mắt không hề né tránh, mang theo một tia mong đợi, một chút thận trọng, một chút hành vi vô lý sau khi được dung túng, không có một chút chột dạ nào.
Giang Tuân bắt gặp ánh mắt của cô, tay phải nhàn nhã xoay bút, nhất thời không lên tiếng.
Cuối cùng Cố Ảnh cũng mất tập trung, cúi đầu xuống: “Cậu hứa với tôi đi?”
“Có thể hay không?”
Cuối cùng, cô còn mạnh dạn kéo vạt áo của Giang Tuân: “Có thể chứ?”
Lúc đó Giang Tuân cũng không giật tay ra, nhưng anh cũng không từ chối.
Nhưng đêm đó, trước khi Cố Ảnh đi ngủ, cô đã nhận được tin nhắn của Giang Tuân: [Có thể.]
Làm thế nào để mô tả hết được tâm trạng của Cố Ảnh, cô hào hứng thức dậy để dọn vệ sinh trong nhà, cô quá phấn khích đến nỗi không thể ngủ được, như thể cô đã rất hạnh phúc khi hái được những ngôi sao trên bầu trời.
Nhưng những gì xảy ra trong vài ngày tiếp theo đã kéo tâm trạng của cô xuống tận đáy vực.
***
Khi tỉnh giấc, Cố Ảnh đứng dậy và rót một ly nước để uống, và khi trở lại giường, cô chẳng còn buồn ngủ nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đèn ngủ trên tường phát ra ánh sáng yếu ớt, cô trở mình, ánh mắt rơi vào tấm danh thiếp trên bàn cạnh giường.
Đây là thứ bên trong túi chiếc áo của Giang Tuân, ngoài tấm danh thiếp này ra, còn có một cái bật lửa màu bạc.
Trong ấn tượng của Cố Ảnh là Giang Tuân không hút thuốc.
Anh giống như tiên bị đày xuống trần gian vậy, không hề liên quan gì đến những thứ này.
Nhưng lần hội ngộ này, đối phương lại mang đến cho cô một số cảm giác khác biệt, ngoài sự trưởng thành tích lũy theo năm tháng, còn có một sự kiêu ngạo mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Mặc dù không liên lạc được, nhưng áo thì không thể không trả lại, Cố Ảnh biết thương hiệu này, chiếc áo này ít nhất cũng phải năm con số không.
Cô dự định gửi nó đến tiệm giặt khô để làm sạch nó trước khi trả lại.
Chân trời hửng sáng, Cố Ảnh mới mơ mơ màng màng ngủ được một chút.
Vào lúc bảy giờ năm mươi phút sáng, cô đến Bệnh viện Nhã Khang với một đôi mắt gấu trúc.
Khi thực tập sinh Khổng Oánh nhìn thấy cô, mặt cô ấy như nhìn thấy ma: “Chị Tiểu Ảnh, đêm qua chị thức cả đêm sao?”
“Gần như thế.” Cố Ảnh đi đến ghế văn phòng rồi ngồi xuống, vỗ vỗ vào mặt mình để cố gắng tỉnh táo lại.
“Có một ca phẫu thuật lúc mười giờ, và chị phải đến phòng khám ngoại trú vào buổi chiều.” Khổng Oánh giúp Cố Ảnh rót một cốc nước ấm rồi đặt lên bàn, vẻ mặt lo lắng: “Chị sẽ không sao chứ?”
“Cảm ơn.” Cố Ảnh đưa cho cô ấy một ánh mắt trấn an: “Yên tâm đi, chị không sao.”
Cố Ảnh có một khả năng đặc biệt, đó là một khi bước vào trạng thái làm việc, cô sẽ giống như một người máy, hoàn toàn không nhận thức được sự buồn ngủ và mệt mỏi.
Vào lúc đó, tại văn phòng tổng giám đốc Công ty TNHH Khoa học kỹ thuật Sở Một.
Giang Tuân ngồi trên ghế văn phòng và trả lời điện thoại.
“Con không đi.” Anh nói.
“Mẹ thấy là con đang muốn chọc mẹ tức chết mẹ rồi đấy.” Ở đầu bên kia điện thoại là mẹ của Giang Tuân, người luôn nói chuyện đoan trang và dịu dàng, nhưng lúc này bà ấy lại bất chấp hình tượng mà nhẹ giọng mắng anh.
Giang Tuân đỡ trán khẽ cười: “Con đã làm gì đâu, mẹ tự giận mà?”
“Bây giờ mẹ nói gì con cũng mặc kệ đúng không?” Mẹ Giang có chút tức giận.
Giang Tuân cầm một phần tài liệu trên bàn lên mở ra: “Không phải tối hôm qua con nghe lời mẹ trở về nhà rồi sao?”
“Nếu mẹ không nói cho con biết là mẹ bị bệnh thì con sẽ về sao?” Mẹ Giang hỏi lại.
Lần này Giang Tuân không đáp lại, coi như là cam chịu.
Mẹ Giang thở dài, không khỏi thả lỏng giọng điệu: “Mẹ không yêu cầu con kết hôn ngay mà, ít nhất thì con cũng phải yêu trước đi chứ?”
Giang Tuân dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt hỏi: “Mẹ lo lắng con sẽ không tìm được bạn gái sao?”
“Cũng không phải.” Mẹ Giang hắng giọng, từng câu từng chữ có hơi mơ hồ: “Mẹ lo lắng thứ con muốn tìm không phải là bạn gái.”
“Mẹ nói gì thế?” Giang Tuân giật mình, hừ cười: “Đấy là lý do mà mẹ ép con đi xem mắt đó sao?”
“... Cũng không hẳn.” Mẹ Giang nói.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Giang Tuân nhanh chóng nói với đầu bên kia điện thoại: “Mẹ, bây giờ con có việc phải làm rồi, con cúp máy đây.”
Ngay khi Giang Tuân cúp điện thoại, Đường Khoa đã nghênh ngang đi vào văn phòng.
“Tối hôm qua mấy cậu ăn liên hoan sao?”
Đường Khoa, bạn học đại học và là cộng sự hợp tác của Giang Tuân, hai ngày trước cũng đi công tác ở thành phố kế bên, sáng sớm hôm nay mới về.
Giang Tuân ừ một tiếng, thản nhiên đặt điện thoại di động xuống bàn, bật máy tính trước mặt chuẩn bị làm việc.
Đường Khoa ngồi xuống đối diện với anh, một tay chống cằm, cười như không cười mà nhìn anh.
“Rảnh lắm à?” Giang Tuân liếc mắt nhìn anh ấy.
“Tôi nghe nói hai ngày qua anh tìm bạn gái sao?” Đường Kha thản nhiên hỏi.
“Ngàn vạn lần cũng đừng có để mẹ tôi nghe thấy câu này.” Giang Tuân nhẹ giọng cười: “Bà ấy sẽ nghĩ hai chúng ta có vấn đề đấy.”
Đường Khoa sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại: “Ôi trời, mẹ cậu cũng thời thượng quá nhỉ.”
Giang Tuân trực tiếp phớt lờ lời nói của cậu ấy, cầm lấy một chồng giấy vẽ ở bên tay phải đưa qua: “Giúp tôi gửi những bức tranh này cho tổ mỹ thuật đi, để bọn họ sửa lại lần nữa.”
“Không phải.” Đường Khoa nhận lấy tờ giấy kia, nhưng vẫn không quên chuyện phiếm kia: “Vậy là có hay không có vậy?”
Giang Tuân ngước mắt lên, giọng điệu bình tĩnh: “Cậu nghe thấy ở đâu?”
“Sáng nay Hạ Tuấn kể cho tôi nghe, bạn thân của của vợ anh ấy đã nhìn thấy cậu uống nước lọc với bạn gái tại một quán bar.” Khi Đường Khoa đến đây thì anh ấy bật cười: “Cậu thật sự uống nước lọc trong quán bar sao?”
Bây giờ chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh đó thôi là anh ấy lại muốn cười, cuối cùng anh ấy lại quên mất rằng ban đầu mình đến để hỏi chứng thực gì đó, thế mà lại chỉ hỏi Giang Tuân có thực sự uống nước lọc trong quán bar hay không.
Giang Tuân đợi anh ấy ngừng cười xong, sau đó chậm rãi ung dung nói: “Cười xong chưa?”
Đường Khoa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Giang Tuân, lập tức thu lại trò đùa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc ngay lập tức: “Cười xong rồi, vả lại tôi nghĩ uống nước lọc trong quán bar cũng không có gì buồn cười, vì sức khỏe thôi mà.”
“...”
“Tôi đi làm việc, đi đây.” Đường Khoa cầm chồng giấy vẽ lên, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Ngay khi cánh cửa mở ra và đóng lại, văn phòng rộng lớn đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Màn hình điện thoại di động trên bàn sáng lên trong chốc lát, Giang Tuân liếc nhìn một cái, sau đó thở dài rồi cầm lấy, nhấn mở màn hình.
Màn hình hiển thị tin nhắn WeChat do mẹ anh gửi: [Nếu lần này con không đi thì thôi, mẹ sẽ nói với dì Ôn một tiếng. Lần sau con không được từ chối nữa đâu đấy.]