Tiếng gió vù vù lướt qua tai, xen lẫn giọng nói thờ ơ và xa cách của Giang Tuân.
Nhìn nhau hai giây, Cố Ảnh lắc đầu với anh.
Ở đầu bên kia điện thoại, Lý Tư Di vẫn đang nói chuyện: “Tớ cũng sẽ lên cầu, chúng ta sẽ gặp nhau ngay thôi, cúp máy trước nhé.”
Cố Ảnh hoàn toàn không nghe thấy cô ấy nói gì, chỉ mơ hồ đáp lại.
Phía sau bắt đầu có tiếng còi thúc giục, Giang Tuân liếc nhìn cô một cái, xoay người nhặt áo khoác ở ghế sau ném chính xác về phía cô.
Trước mắt Cố Ảnh tối sầm lại.
Đến khi cô lấy áo khoác trên đầu xuống, tầm nhìn của cô không còn bị cản trở nữa thì chiếc xe kia đã đi xa rồi.
Chiếc áo khoác trong tay cô ấm áp dễ chịu, không biết đó là nhiệt độ của điều hòa hay nhiệt độ cơ thể còn sót lại khi anh cởi áo khoác ra.
Không lâu sau, chỉ sau hai giây do dự, tâm trí Cố Ảnh đã đảo lộn ngàn lần, lúc đầu là vì cô không muốn làm bẩn xe của anh, nhưng lại giống như cô từ chối lòng tốt của người khác vậy.
Sau đó cô nghĩ, tại sao cô lại gặp anh vào thời điểm khó coi như vậy chứ?
Trong trường hợp này, cô càng không thể đảm bảo não mình sẽ hoạt động bình thường, cô sợ nói sai hoặc không biết nói gì nên cô từ chối lên xe là lựa chọn tốt nhất.
Cố Ảnh cởi áo khoác của mình ra, cố nén sự đau lòng và ném nó vào thùng rác bên đường.
Thứ Giang Tuân ném cho cô chính là một chiếc áo khoác màu đen, cô mặc nó đến tận bắp chân, quần áo không dày, nhưng lại rất ấm.
Ngoại trừ tay áo hơi dài thì trông không có gì lạ khi mặc, giống như một chiếc áo khoác rộng kiểu Hàn Quốc.
Nếu không có ánh mắt xa lạ đó thì Cố Ảnh sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng tâm trí cô lại nhanh chóng bị chiếm đóng bởi một câu hỏi khác: Liệu anh có nhận ra là mình vừa ra tay giúp bạn học hay anh chỉ giúp một người xa lạ chỉ vì lòng tốt hay không?
Trong trí nhớ của Cố Ảnh, Giang Tuân dường như không thân thiện như vậy, đặc biệt là với người lạ.
Nhưng ánh mắt của anh quả nhiên giống như ánh mắt của một người xa lạ.
Cố Ảnh có hơi không chắc chắn, từ khi cô ra nước ngoài vào năm thứ ba trung học thì đã gần bảy, tám năm hai người không gặp nhau rồi.
Trước khi đi cô để mái tóc ngắn đến ngang tai, nhưng bây giờ tóc cô đã dài đến thắt lưng rồi.
Theo lý mà nói anh không nhận ra thì cũng là chuyện bình thường.
Ngay cả khi anh có nhận ra thì ánh mắt của anh cũng có vẻ không quan tâm.
Nếu không thì còn mong đợi anh phải nhiệt tình với cô sao?
Trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì đó, Cố Ảnh không để ý tới người đi phía trước, chuẩn bị đi lướt qua đối phương thì tay cô bị kéo lại, một giọng nói tinh nghịch vang lên: “Mất hồn rồi sao?”
“Tư Di?” Cố Ảnh ngẩng đầu lên, đôi mày cong cong: “Sao cậu lại ở đây?”
“Đột nhiên cậu cúp điện thoại, tớ gọi lại thì cũng không ai trả lời, tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì.”
Lý Tư Di nhìn cô từ đầu đến chân: “Không phải cậu vừa mới nói quần áo bị bẩn sao? Máu đâu? Cái áo này...”
Cô ấy nói tới đây, giọng điệu của cô ấy trở nên sâu xa: “Không phải của cậu, phải không?”
“Không, đó là...” Điều hiện lên trong đầu Cố Ảnh là ánh mắt xa lánh của Giang Tuân, cô nhún nhún vai, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Một anh chàng đẹp trai nhiệt tình thôi.” #𝖙y𝖙novel.com
“Anh chàng đẹp trai sao?” Lý Tư Di nắm lấy tay cô: “Có để lại thông tin liên lạc nào không? Tớ nói cho cậu biết, duyên phận thường bắt đầu như thế đấy.”
Cố Ảnh vuốt thẳng mái tóc bị gió thổi, cười nhẹ: “Không có.”
Hai người cười cười nói nói, cuối cùng cũng xuống được cầu.
Sau khi xuống cầu, Lý Tư Di đưa Cố Ảnh qua đường: “Để tớ gửi tin nhắn cho Tiểu Kiệt.”
Cô ấy chỉ vào một tòa nhà văn phòng đối diện: “Lát nữa chúng ta sẽ đến phố ăn vặt phía sau tòa nhà ăn cơm, công ty của Tiểu Kiệt thì ở trên lầu.”
“Tiểu Kiệt còn chưa tan làm sao?” Cố Ảnh hỏi.
“Em ấy đã chuyển sang một công ty mới cách đây một thời gian rồi, em ấy nói hôm nay muốn làm thêm giờ.” Lý Tư Di nói.
“Cậu có biết chính xác vị trí công ty của em ấy không?” Cố Ảnh đề nghị: “Hay là chúng ta mua chút đồ uống rồi đi lên xem thử đi, nhờ đồng nghiệp quan tâm đên em ấy một chút.”
“Được, đúng là cậu luôn suy nghĩ chu đáo.” Lý Tư Di lấy điện thoại di động ra gõ tin nhắn: “Để tớ hỏi một chút.”
“Nhớ hỏi là bây giờ có bao nhiêu người đang tăng ca ở công ty đấy nhé.” Cố Ảnh nhắc nhở.
Một lúc sau, Lý Tư Di ngẩng đầu nhìn lên: “Đi thôi, tớ hỏi xong rồi.”
Nửa tiếng sau, Cố Ảnh và Lý Tư Di xách theo mười mấy ly nước đứng trước cửa công ty trò chơi Sở Nhất, một chàng trai trẻ đẹp tuấn tú bước ra từ bên trong.
“Em có nghe thấy không?” Khi Cố Ảnh nhìn thấy cậu ấy, trước tiên là cô xem xét tai của cậu ấy, chỉ khi nhìn thấy có máy trợ thính treo trên đó thì cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Dương Kiệt lắc đầu, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, có thể thấy là cậu ấy đang vui vẻ.
Cậu ấy nhận lấy đồ uống từ cả hai và dẫn đường đến văn phòng.
Dương Kiệt năm nay hai mươi tuổi, không thể nói và bị điếc nặng.
Người ta nói rằng cậu ấy sinh ra bình thường, nhưng cậu ấy bị điếc và câm do dùng thuốc không đúng cách trong thời gian bị bệnh.
Họ đi theo cậu ấy đến một văn phòng vô cùng lớn, có khoảng mười mấy người ngồi trước máy tính làm thêm giờ. Thấy Dương Kiệt dẫn người đi vào, tất cả đều dừng công việc trong tay lại rồi đứng lên.
“Dương Kiệt” Có người hỏi: “Đây là chị gái của cậu sao? Cả hai người luôn à?”
Dương Kiệt mỉm cười gật đầu, cậu ấy chia đồ uống mà hai người bọn họ mua cho đồng nghiệp.
“Ôi, còn mua cả cà phê nữa, đây đúng là đưa than ngày tuyết, đúng lúc mệt mỏi luôn.”
“Dương Kiệt, nhóc con cậu lại có hai người chị gái xinh đẹp như vậy.”
“Cảm ơn đồ uống của hai chị gái nhé.”
Trong quá trình chia đồ uống, họ trò chuyện qua lại với nhau, văn phòng dần trở nên náo nhiệt hơn.
Hơn chục người có mặt đa số đều là đàn ông, chỉ có hai cô gái, đánh giá từ sự tương tác của họ thì Dương Kiệt cũng khá hòa hợp với bọn họ.
Họ không hiểu ngôn ngữ ký hiệu nên Dương Kiệt giao tiếp với họ bằng cách gửi tin nhắn hoặc thực hiện ngôn ngữ hình thể.
“Tiểu Kiệt của chúng tôi phải nhờ mọi người chăm sóc em ấy nhiều hơn rồi.” Lý Tư Di tranh thủ lúc yên tĩnh, nói: “Về mặt giao tiếp, có lẽ mọi người phải kiên nhẫn nhiều lắm.”
“Đừng lo lắng chị gái nhỏ à, chúng tôi giao tiếp rất tốt, tôi dự định sau khi kết thúc công việc bận rộn là tôi sẽ học ngôn ngữ ký hiệu đấy.” Một chàng trai đeo kính gọng đen vòng tay qua vai Dương Kiệt và cười ha hả nói.
Dương Kiệt xua tay, lại chỉ chỉ vào điện thoại di động tỏ vẻ không cần thiết, cậu ấy có thể gõ chữ.
Cố Ảnh nhìn quanh phòng, phát hiện trên bàn làm việc của mọi người đều có rất nhiều đồ ăn vặt nhỏ: “Gần đây mọi người phải thường xuyên làm thêm giờ sao?”
Bọn họ đồng thời gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày nay đều phải tăng ca.”
Hệ thống sưởi bên trong được bật lên rất nhiều, Cố Ảnh cởi áo khoác ra và treo nó trên tay của mình: “Vất vả thế sao!”
Những người khác cũng nói đùa: “Đúng vậy, chị, chị có thấy Dương Kiệt có quầng thâm mắt không.”
“Bạn gái của tôi cũng muốn chia tay với tôi rồi.”
“Tôi nữa, tôi thậm chí còn không đi xem mắt do mẹ sắp xếp vì phải tăng ca đây này.”
Mặc dù họ đang phàn nàn, nhưng khuôn mặt của mọi người đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, có thể thấy rằng bầu không khí ở công ty rất tốt, chắc chắn ông chủ cũng phải hào phóng lắm, đó là lý do tại sao bọn họ rất sẵn sàng làm thêm giờ.
Cố Ảnh dựa vào bàn làm việc và nói đùa với bọn họ: “Gọi sếp của mọi người ra đây, tôi sẽ thay mặt mọi người đòi lại công bằng.”
Có người đang định nói sếp còn bận rộn hơn cả họ thì bỗng nhiên có một giọng nói trầm thấp xen vào: “Tìm tôi sao?”
Cố Ảnh lần theo nơi phát ra giọng nói mà nhìn qua, vô tình đâm vào một đôi mắt sâu thẳm, không chút ấm áp nào.
Giang Tuân lười biếng dựa vào khung cửa, không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi.
Sau hai lần gặp gỡ bất ngờ trong khoảng thời gian ngắn, trong lúc nhất thời, Cố Ảnh sững sờ tại chỗ một lúc không phản ứng.
Các nhân viên khác cũng nhìn nhau, không để ý đến sếp đã xuất hiện ở cửa văn phòng từ bao giờ.
Không phải anh đi công tác sao? Trở về khi nào thế?
Chính Dương Kiệt là người phản ứng đầu tiên.
Cậu ấy vội vàng cúi đầu viết văn bản, đi đến trước mặt Giang Tuân, mỉm cười xin lỗi, sau đó cho anh xem văn bản vừa viết trên điện thoại di động: [Xin lỗi sếp, chúng tôi đang nói đùa thôi, chị gái tôi không rõ tình hình lắm, tôi sẽ nói chị ấy xin lỗi anh.]
Giang Tuân thản nhiên liếc mắt nhìn điện thoại, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh lại rơi vào Cố Ảnh: “Cô muốn đòi lại công bằng như thế nào?”
Giọng điệu người đàn ông nhàn nhạt, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc áo khoác cô đang cầm trong một giây rồi ngước mắt lên nhìn cô.
Cho dù Cố Ảnh có đần độn đến đâu thì lúc này cô cũng biết một sự thật rằng Giang Tuân là sếp của Dương Kiệt.
Cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi bị bắt quả tang vì nói xấu sau lưng mọi người.
Dương Kiệt vẫn đang ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu với cô, nói với cô rằng đây là sếp của họ, gần đây công ty đang theo đuổi một dự án lớn, tất cả nhân viên của bộ phận R&D đều phải làm thêm giờ, sau này khi rảnh rỗi hơn sẽ cho mọi người nghỉ ngơi.
“Tôi...” Cố Ảnh liếm liếm môi, đột nhiên không biết nên nói chuyện với anh như thế nào. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nếu đổi lại là lúc học cao trung thì có lẽ cô sẽ trả lời: “Vậy tôi sẽ hôn anh ấy một cái nhé?”
Kết quả của sự trêu chọc như vậy thường sẽ được đổi lại bằng một cái nhìn rung động từ đối phương, duy chỉ có một ngoại lệ.
Ngày hôm đó, trong tiết tự học buổi tối, Giang Tuân cảm thấy phiền vì bị cô hỏi chuyện, anh ra lệnh cho cô đổi về vị trí ban đầu.
“Được thôi.” Cố Ảnh không nói hai lời mà đồng ý ngay: “Nhưng tôi có một điều kiện, cậu phải hôn tôi.”
Khóe miệng thiếu nữ nở nụ cười, ánh mắt lóe lên tia sáng ranh mãnh.
Tưởng rằng Giang Tuân sẽ phớt lờ yêu cầu của cô, đột nhiên anh quay đầu lại, chậm rãi tiến lại gần cô.
Nhìn khuôn mặt càng ngày càng gần, trong lòng Cố Ảnh dường như có vô số hươu nai va chạm vào, cô lo lắng đến mức gần như nghẹt thở.
Lông mi dài và xoăn của chàng trai, đôi mắt đen tuyền như thạch, đôi môi sáng màu, mỗi một bộ phận đều là gu thẩm mỹ của cô, không lúc nào là không cám dỗ cô.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng vào giây phút cuối cùng, cô lại thấy sợ hãi!
Mặt Cố Ảnh đỏ bừng, cô chạy đi!
Thế nên cô không nhìn thấy nụ cười thoáng qua trong mắt chàng trai ở phía sau, và biểu cảm: “Tôi biết thế nào cũng sẽ như vậy mà.”
***
Thu hồi suy nghĩ xa xăm kia lại, do dự hết lần này đến lần khác, Cố Ảnh lựa chọn thừa nhận, cô chỉ vào hai tách cà phê còn lại trên bàn và nói: “Tôi mời anh uống cà phê.”
“...”
Lời nói của cô khiến xung quanh chìm vào một sự im lặng bí ẩn.
Sau một hồi im lặng, Giang Tuân ừ một tiếng.
Anh không đi lấy cà phê, trước khi quay đầu thì anh bỏ lại một câu với những người còn lại trong văn phòng: “Còn một lần kiểm tra cuối cùng, làm xong thì mọi người có thể tan làm.”
Sau khi Giang Tuân rời đi, trong văn phòng vang lên tiếng “phụt”.
“...” Cố Ảnh liếc nhìn mọi người đang nhịn cười, trong lòng cô đang tự hỏi làm sao để trả lại áo cho anh.
Lý Tư Di thấy Cố Ảnh gục đầu không lên tiếng, cô ấy nghĩ rằng chuyện vừa rồi khiến cô không vui: “Không sao đâu, đùa thôi mà.”
Nói xong, cô ấy quay sang những người khác: “Sếp của mọi người đẹp trai thật đấy, nhưng trông có hơi dữ.”
“Thế này mà nhìn dữ sao? Khi anh ấy không nói gì mới là đáng sợ đó.” Một chàng trai mũm mĩm vừa nói vừa cảnh giác nhìn về phía cửa, vừa ngồi xuống bắt chước động tác của Giang Tuân: Mặt vô cảm nhìn về phía trước, bàn tay gõ nhẹ lên mép bàn một lúc.
“Đúng đó đúng đó, chính là thế này, mỗi lần nhìn thấy anh ấy như thế này, tôi đều thấy ớn lạnh hết cả người.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy.”
Dương Kiệt cười cười không nói gì, mặc dù tính tình của sếp cũng không thể nói là tốt được, nhưng bình thường sẽ không đối xử với người lạ như vậy, có lẽ là do gần đây quá bận rộn.
Để cho bọn họ yên tâm làm thêm giờ, Cố Ảnh và Lý Tư Di rời khỏi văn phòng, đến khu vực ghế chờ có sô pha ở quầy lễ tân.
Cố Ảnh nhìn chằm chằm chiếc áo khoác trong tay, rơi vào trầm tư.
Có vẻ như không tốt khi làm trò trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa lát còn phải đi ra ngoài, bên ngoài trời thì lại rất lạnh.
Hay là tìm một cơ hội khác để trả lại cho anh nhỉ?
Sau khi đợi một lúc, Cố Ảnh cảm thấy hơi đói, nhìn đồng hồ thì đã là tám giờ tối.
“Tớ đói bụng.” Cố Ảnh buồn bực: “Bọn họ không đói bụng sao?”
“Tớ nghe Tiểu Kiệt nói rằng sếp của họ sẽ gọi trà chiều cho họ mỗi ngày.” Lý Tư Di đang tán gẫu với bạn trai, nói mà không ngẩng đầu lên.
Sau vài phút nữa, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng reo hò từ bên trong, đó là tín hiệu kết thúc giờ tăng ca.
“Chị, tối nay sếp của chúng tôi muốn mời một bữa tối thịnh soạn, hai chị có muốn đi cùng không?” Chàng trai đeo kính trước đó vòng tay qua vai Dương Kiệt đã nói rằng cậu ấy sẽ học ngôn ngữ ký hiệu đến và đưa ra một lời mời.
Cố Ảnh và Lý Tư Di nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy không hay lắm khi đi dự tiệc cùng với công ty của người khác.
Dương Kiệt là người biết suy nghĩ chu đáo, liếc mắt một cái là cậu ấy có thể nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, cậu ấy đi vào giải thích với đồng nghiệp và sếp một tiếng, sau đó rời công ty cùng với Lý Tư Di và Cố Ảnh.
Địa điểm ăn uống nằm trên con đường phía sau tòa nhà văn phòng, không lâu sau khi ba người họ đến, một nhóm người trong công ty của Dương Kiệt theo sát vào nhà hàng.
Họ được người phục vụ dẫn họ đến chỗ ngồi, trong lúc đó thì có người nhìn thấy họ và vẫy tay về phía bên này.
Giang Tuân đi sau cùng cũng nhìn qua, nhưng chỉ sau một giây, anh lại rời mắt đi.
Nhanh đến mức Cố Ảnh không bắt được ánh mắt của anh.
Điều này khiến cô nghi ngờ rằng đối phương đã quên mất việc anh đã cho cô mượn chiếc áo ở trên cầu.
Trong bữa ăn, Dương Kiệt nói rất nhiều chuyện của công ty, nói rằng công ty của bọn họ rất tốt, sếp và đồng nghiệp đều rất quan tâm đến cậu.
Cố Ảnh biết được từ cậu ấy rằng Giang Tuân đã mở một công ty sản xuất trò chơi, một trò chơi trực tuyến rất phổ biến trên thị trường hiện nay là xuất phát từ nhà của bọn họ, và nhà thiết kế chính là Giang Tuân.
Nói đến Giang Tuân, ánh mắt Dương Kiệt tràn đầy ngưỡng mộ.
***
Cố Ảnh không khỏi nghĩ đến những ngày thời cao trung của mình, hiển nhiên là người này không nói nhiều, cũng không dễ nói chuyện, nhưng anh lại rất nổi tiếng, nam sinh trong lớp rất thích chơi với anh.
Đặc biệt là mỗi lần lớp hóa học làm thí nghiệm hay chơi bóng rổ thì các bạn cùng lớp đều muốn tham gia cùng anh, như thể anh là tấm vé trúng thưởng, mọi người đều muốn cầm nó trong tay.
Luôn có một phẩm chất hấp dẫn người khác đặc biệt ở trong anh, điều mà Cố Ảnh luôn biết.
Đã không ở gặp nhau trong một thời gian dài nên nhất thời nói chuyện hơi nhiều.
Sau bữa ăn, đã là một giờ sau rồi.
Ngay sau khi rời khỏi nhà hàng thì họ lại gặp nhóm người trong công ty của Dương Kiệt, nghe nói rằng họ sẽ đi đến địa điểm tiếp theo.
Sau lời mời nhiệt tình kia, Cố Ảnh và Lý Tư Di cũng mơ hồ đi theo họ đến một quán bar nằm ở trung tâm thành phố.
Đó là một quán bar kiểu Anh không quá ồn ào.
Ở chính giữa sân khấu, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang tự chơi đàn và hát một mình, giọng hát tang thương trầm trầm của anh ấy khi hát thoạt nhìn không phù hợp với độ tuổi bề ngoài của anh ấy.
“Nghe nói tất cả hóa đơn cho chi phí tối nay đều do sếp của họ trả đấy.” Lời nói của Lý Tư Di kéo sự chú ý của Cố Ảnh ra khỏi sân khấu: “Quán bar này có mức chi phí rất cao, một chai rượu đơn giản cũng có thể lên tới mấy chục vạn, thật sự rất hào phóng.”
Cố Ảnh nhếch môi mỉm cười, thầm nghĩ rằng mức chi phí này cũng chỉ là giọt nước trong xô đối với thiếu gia kia thôi.
“Này, vừa cao, đẹp trai lại giàu có.” Lý Tư Di chạm chạm vào cánh tay Cố Ảnh, khẽ hỏi: “Cậu động lòng chưa?”
Vị trí họ đang ngồi là ở một quầy bar nhỏ ở phía tây sân khấu, Giang Tuân thì ngồi chéo phía đối diện.
Cố Ảnh vô thức nhìn về phía anh, trong tầm mắt của cô, Giang Tuân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, thản nhiên dựa vào quầy bar bên cạnh, cúi đầu xem điện thoại di động của mình.
Những chùm ánh sáng màu phát ra từ những quả cầu đèn thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt anh, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau khiến anh trông rất đẹp mỗi khi ngước mắt lên.
“Không dám đụng.” Cố Ảnh nói.
“Ai bảo cậu động tay động chân đâu? Tớ nói là động lòng mà.” Lý Tư Di liếc nhìn cô, một tay chống cằm: “Tuy nhiên, loại đàn ông này có vẻ rất khó đối phó đây.”
Cố Ảnh lẩm bẩm nói nhỏ: “Thật ra... cũng không sao.”
“Cậu nói cái gì?” Lý Tư Di không nghe rõ.
Nhưng trước khi Cố Ảnh kịp trả lời thì cô ấy đã bị Dương Kiệt gọi đi chơi trò chơi với các đồng nghiệp của cậu ấy.
Cố Ảnh có chút mệt mỏi, không muốn đi, nên cô ngồi tại chỗ nghe nhạc.
Sau khi nghe xong một bản nhạc, nhìn lại thì đã thấy những người ngồi cạnh cô đều đã đi chơi game rồi.
Chỉ còn lại cô và Giang Tuân ở bên cạnh quầy bar hình chữ nhật này.
Sự chú ý của Cố Ảnh khi nghe nhạc dần dần trở nên không thể tập trung, khóe mắt cứ bất giác liếc nhìn Giang Tuân.
Bây giờ không có ai chú ý đến bên này, đây là thời điểm tốt nhất để trả lại áo, Cố Ảnh chuẩn bị hành động thì lại có người đi trước cô một bước đi tới trước mặt Giang Tuân.
Người đi đến mặc vest, chắc là người quen của anh.
Giang Tuân đặt điện thoại di động xuống, cầm ly rượu vang đỏ lên chạm vào thân dưới của ly.
Trò chuyện vài lời, người đàn ông vẫy tay gọi một cô gái trẻ cách đó không xa, cô gái mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, nóng bỏng và khí chất.
Người quen kia rời đi, cô gái ngồi xuống bên cạnh anh.
Tay áo sơ mi của Giang Tuân bị kéo lên đến khuỷu tay, trong tay cầm một chiếc ly có thân ly dài mà lắc nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ tía trong ly, tư thế tùy tiện và thản nhiên.
Không biết cô gái nói gì mà anh lại bật cười, tiếng cười trầm thấp mang theo sự lười biếng khó tả.
Ánh mắt cô gái nhìn chằm chằm Giang Tuân một lát, dưới ánh sáng mờ ám của quán bar, sức quyến rũ của cô ta rất tự nhiên.
Mặt khác thì vẻ mặt Giang Tuân bình tĩnh và có chút lười biếng.
Cố Ảnh nhìn đi chỗ khác, đột nhiên cảm thấy hơi khát nước.
Nhưng tất cả những gì bày ra trước mặt cô đều là rượu, ngoại trừ một loại thức uống trông giống như nước cam ở trên bàn khá gần Giang Tuân.
Cô đứng dậy, duỗi thẳng tay ra để nhấc nó qua.
Nhưng ngay khi bàn tay chạm vào thành ly thì chiếc ly đã bị giữ lại.
Nhưng người nhấn chiếc ly vẫn đang trò chuyện với người khác như không có chuyện gì xảy ra.