Bộ phim kết thúc trong những âm thanh kinh dị vang lên, ánh đèn trong phòng chiếu phim bỗng chốc sáng rực.
Mi mắt Cố Ảnh khẽ rung lên vài cái, từ từ tỉnh giấc.
Não bộ vừa mới tỉnh giấc còn chưa hoàn toàn phục hồi khả năng suy nghĩ, cô mơ màng trong giây lát, cô nhận ra mình đang dựa đầu vào vai của một người khác.
Đưa mắt nhìn lên, bỗng chốc đối diện với một đôi mắt dường như đang cười gằn.
"Cũng đúng giờ đấy." Giang Tuân nói.
"......"
Trong phòng chiếu vang lên đoạn nhạc cuối của bộ phim, khán giả phía trước dần dần rời khỏi phòng.
Ánh sáng chiếu từ màn hình lên hai gương mặt thay đổi từ sáng sang tối tùy thuộc vào cảnh phim.
Cố Ảnh ngồi thẳng người lên, không thoải mái chỉnh lại tóc của mình.
Nửa ngày sau, cô hắng giọng, hỏi: "Phim hay không?"
Giang Tuân để một tay lên thành ghế, tầm nhìn cùng giọng nói truyền tới: "Cô có biết lễ phép không?"
————
Những giọt mưa rơi lất phất đập vào cửa sổ, cùng với tiếng gió bắc gào thét, làm tôn lên không gian yên tĩnh bên trong phòng.
Cố Ảnh nằm trên giường xem điện thoại, trên màn hình là giao diện bạn bè Wechat của Giang Tuân.
Anh rất ít khi đăng bài lên Wechat, khỏi cần cuộn xuống đã có thể nhìn được hết.
Nội dung cũng rất đơn giản, chỉ vài bức ảnh phong cảnh chụp có lẽ khi đi du lịch ở nước ngoài.
Tầm mắt dừng lại trên một bức hoàng hôn, Cố Ảnh thở dốc, nghĩ tới điều gì đó, nhưng cảm thấy không có khả năng.
Rồi cô lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ kỳ quặc bỗng dưng xuất hiện.
Thoát ra khỏi Wechat để quay lại tin nhắn giữa hai người, ở đó có một tin Cố Ảnh gửi đi cách đây 10 phút: [Hôm nay thật xin lỗi, tối qua tôi phải làm thêm đến 3 giờ sáng nên không kiềm chế được cơn buồn ngủ.]
Trong rạp chiếu phim, sau câu hỏi đó Giang Tuân nói, bộ não của Cố Ảnh lập tức trở nên trống rỗng.
Cảm giác vô vọng y như thời thơ ấu bị cô giáo gọi tên phê bình khi đang tám chuyện với bạn.
Sau đó Giang Tuân nhận được một cuộc gọi công việc, nói chuyện rất lâu.
Qua thời gian tốt nhất để giải thích, Cố Ảnh cũng không tiếp tục đề cập đến chuyện này, cho đến khi anh đưa cô về nhà.
Về đến nhà suy nghĩ qua suy nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy mình làm sai, nếu xảy ra chuyện như vậy với bất kỳ ai cũng sẽ có cảm giác không được tôn trọng.
Vì vậy cô mới gửi tin nhắn Wechat giải thích.
Cố Ảnh cũng khá bất ngờ về sự việc xảy ra hôm nay.
Cô sống một mình quen rồi, có ý thức an toàn cao, đặc biệt là khi tiếp xúc với nam giới.
Hôm nay cô thả lỏng bản thân và ngủ gục tại nơi công cộng, lý do duy nhất có lẽ là cô quá tin tưởng Giang Tuân.
Màn hình điện thoại sáng lên, có một cuộc gọi đến, là Lý Tư Di.
Cố Ảnh bắt máy: "Cậu chưa ngủ à?"
“Chẳng phải tớ đang chờ tin của cậu sao?” Lý Tư Di đùa cợt: “Kể đi, hôm nay hẹn hò thế nào?”
Cố Ảnh lăn trong chăn một vòng, cô đang băn khoăn không biết có nên nói với Lý Tư Di rằng người đi xem mắt hôm nay chính là Giang Tuân hay không.
Cô có thể cảm nhận được Giang Tuân nhận lời đi xem mắt cũng chỉ vì bất đắc dĩ, nếu không thì đã không chủ động thêm cô trên WeChat.
Đặc biệt là gặp người hôm nay lại chính là cô, cô ước tính cuộc hẹn hò xem mắt này cũng chỉ dừng ở đây thôi.
Cố Ảnh nghĩ vẫn nên giấu nhẹm còn hơn: "Rất tốt, cao ráo đẹp trai, còn có tiền nữa".
"Đúng là phú quý túc tôn đấy, vậy hai người nói chuyện thế nào?" Lý Tư Di cười hỏi: "Bảo là còn cùng đi xem phim mà, có chuyện gì xảy ra không?" #𝖙y𝖙novel.com
Cố Ảnh bật cười: "Thật ra có chuyện xảy ra đấy".
“Là gì vậy? Nói mau!” Giọng Lý Tư Di trở nên hào hứng hẳn lên: “Nắm tay à?”
“Tớ ngủ quên mất.” Cố Ảnh nghĩ lại cũng buồn cười: “Phim vừa bắt đầu là tớ đã ngủ, cho đến khi kết thúc.”
"......" Có vẻ như bị cô làm câm họng, đầu dây bên kia im lặng vài giây, Lý Tư Di mới khó khăn lên tiếng: “Cậu chắc chắn người đi xem mắt với cậu là đại gia đẹp trai à? Đối mặt với một người đàn ông cao ráo đẹp trai, cậu lại chọn ngủ sao?"
“......Quá buồn ngủ.” Cố Ảnh thực sự rất bất lực.
“......Nhường nhịn thì nói, nếu anh ta là một gã đàn ông nhìn bề ngoài lịch lãm nhưng thực chất biến thái thì sao?” Lý Tư Di hỏi vào điểm trọng tâm.
"Tớ cảm thấy anh ấy không phải." Cố Ảnh nói: "Thực tế đã chứng minh anh ấy cũng không phải."
“Vậy là cậu ngủ để thử thách người khác à?”
"......Sao có thể!"
“Vậy sau đó thế nào?” Lý Tư Di cười cười: “Có thể anh ta sẽ cảm thấy cậu rất dễ thương”.
“Anh ấy cho là tớ thiếu lịch sự.” Cố Ảnh nói ra cũng cười theo.
“Haha, có phải anh ấy là kiểu người nghiêm túc không? Loại cứng nhắc, không biết đùa đâu.” Lý Tư Di đoán.
"Không phải." Giang Tuân không phải kiểu người đó, khi hỏi câu đó mặt anh vô cảm, có lẽ hơi tức giận.
“Vậy cậu nghĩ hai người có còn cơ hội để hiểu nhau hơn nữa không?" Lý Tư Di hỏi.
“Có lẽ không, tớ vừa gửi tin nhắn xin lỗi nhưng anh ấy không trả lời.” Cố Ảnh trả lời thật lòng.
“Được rồi, có lẽ là thiếu gia nhà giàu quen được mọi người chiều chuộng nên không quen khi bị từ chối, cậu không cần để ý tới cũng được.” Lý Tư Di an ủi Cố Ảnh xong, lại hỏi: "Hôm qua cậu có làm thêm giờ phải không?"
Cố Ảnh ừ một tiếng, muốn giải thích vài câu cho Giang Tuân nhưng lại thấy không cần thiết.
"Vậy ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon".
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Tư Di, Cố Ảnh định tắt đèn đi ngủ, tay vừa chạm vào công tắc thì tin nhắn Giang Tuân đã nhảy vào: [Ừm.]
Cố Ảnh: "......"
Một chữ đơn giản, nhưng Cố Ảnh lại thấy đó như là cả một câu: Đã đọc, cô có thể lui xuống rồi đấy.
Cô cũng không định trả lời, tắt đèn ngủ luôn.
Sáng hôm sau, nhiệt độ Vân Thành lại hạ xuống, khi Cố Ảnh ra ngoài trời vẫn đang mưa.
Tiếng mưa rơi lộp độp xen lẫn vài bông tuyết rơi, khi chạm đất liền tan vào trong nước mưa.
Bệnh viện này, dù thời tiết thế nào cũng đông nghịt người, đặc biệt là khoa sản của họ.
Thường khi trực khám, ngay cả uống ngụm nước cũng khó.
Cố Ảnh bận rộn cả buổi sáng, đến giờ nghỉ trưa, có giọng nói vọng vào từ cửa phòng làm việc: “Bác sĩ Cố, rảnh rồi à?”
Cô ngẩng đầu, chỉ thấy Trương Nghi Đình chống nửa người vào từ cửa, sau lưng còn theo cả chồng.
“Sao chị lại đến đây? Chưa tới tháng đâu nhỉ?” Cố Ảnh đứng dậy.
“Hôm nay qua kiểm tra, cũng nhân tiện mang tới thiệp mời này.” Trương Nghi Đình đưa cho cô một tấm thiệp: “Mời em đến dự tiệc tròn tháng của Qủa Táo Nhỏ.”
Cố Ảnh với tay nhận lấy, “Tất nhiên em sẽ đến rồi, chị đã nói qua WeChat với em mà, còn đem cái này làm gì chứ?”
“À nhân tiện thôi. Này -” Trương Nghi Đình nháy mắt cô: “Khâu An Nam có lẽ cũng sẽ đến.”
“Anh Khâu trở về nước rồi à?” Cố Ảnh hoàn toàn không đọc được ý nghĩa trong ánh mắt kia của cô ấy.
“Chưa, nhưng anh ấy nói sẽ cố gắng về kịp.” Thấy biểu cảm trên mặt Cố Ảnh không thay đổi nhiều, Trương Nghi Đình thu hồi ý định đùa cợt: “Gặp lại sau nhé, nếu không tìm được chỗ thì gọi điện cho chị.”
Lúc này Thẩm Dập đứng bên cạnh cười nói xen vào: “Không tìm được chỗ thì cùng Giang Tuân đi cũng được.”
“Ừ đúng rồi.” Chưa kịp Cố Ảnh lên tiếng, Trương Nghi Đình như chợt nhớ ra điều gì đó, hơi thắc mắc: “Em với Giang Tuân là bạn cùng lớp mà, hôm đó vào viện khám sao không thấy em nhắc tới?”
Cố Ảnh mỉm cười, trả lời rất mơ hồ: “Đã lâu không gặp nhau rồi.”
“À vậy à, vậy Giang Tuân coi như trợ giúp của tụi chị đó? Khó tả nổi nhưng nếu không có Giang Tuân có lẽ bọn chị đã chia tay rồi.” Trương Nghi Đình liếc Thẩm Dập: “Chuyện là năm thi nghiên cứu sinh tụi chị cãi nhau tan vỡ, tưởng chừng như kết thúc rồi, ai ngờ không lâu sau anh ấy bay sang Mỹ tìm chị làm lành, sau mới biết là Giang Tuân kéo anh ấy đi.”
Cố Ảnh khá bất ngờ, đây không giống việc Giang Tuân sẽ làm, dù vì tình anh em cũng khó mà tin được.
Sợ chiếm thời gian ăn trưa của Cố Ảnh, Trương Nghi Đình không nói thêm gì rồi rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi cô ấy đi, Cố Ảnh nghỉ ngơi một lúc mới đứng dậy ra nhà ăn, dọc đường cô nhận được cuộc gọi từ Lâm Đêm Dung: “Tiểu Ảnh, hôm qua thế nào?”
Cố Ảnh mỉm cười, biết cô ấy gọi đến để hỏi chuyện này: “Rất tốt ạ.”
“Phải chứ, dì đã bảo cậu nhóc này tốt lắm mà, còn tự mở công ty riêng, ngoại hình lại càng khỏi phải nói.” Dì Lâm tiếp tục hỏi: “Vậy cháu thấy người ta thế nào? Có hài lòng không?”
“......” Cố Ảnh không biết phải trả lời thế nào, đây không phải vấn đề hài lòng hay không: “Cháu cảm thấy anh ấy rất tốt, nhưng cháu không đủ tốt, dì cũng biết hoàn cảnh của cháu mà.”
“Điều đó có liên quan gì? Dì đã nói với cháu rồi đấy, hoàn cảnh gia đình không ảnh hưởng tới sự xuất sắc của bản thân cháu.” Lâm Đêm Dung cười lên tiếng, “Hài lòng là được rồi, hai đứa có thể tiếp tục trò chuyện, rảnh rỗi gặp nhau nhiều hơn.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn dì.”
Trước khi cúp máy, Cố Ảnh vẫn nghe thấy giọng cười hí hí của dì Lâm: “Hài lòng là được rồi, hài lòng là được rồi.”
“......” Nói như thể chuyện cô hài lòng là xong vậy.
Thật ra, cuộc hẹn hò xem mắt với Giang Tuân không khiến Cố Ảnh cảm thấy khoảng cách giữa hai người được thu hẹp lại.
Trong lòng cô, anh vẫn là một thứ tồn tại quá xa vời.
Huống hồ bây giờ cô cũng không còn là Cố Ảnh hồi trung học, người đã bị thần linh tước đi lòng can đảm, không còn dám xông lên phía trước như xưa nữa.
Hiện tại trước khi làm bất cứ điều gì, điều cô cân nhắc đầu tiên là kết quả.
Đó cũng chính là cách suy nghĩ đúng đắn của một người trưởng thành.