Tiếng nhạc piano tao nhã và nhẹ nhàng vang vọng khắp quán cà phê.

Trong hoàn cảnh cần phải là người thư giãn và thoải mái, thế nhưng những lời này lại giống như tiếng sét nện xuống đất, khiến đầu óc Cố Ảnh choáng váng.

Cô đột nhiên cảm thấy đầu óc mình tuy lớn nhưng không đủ dùng: “Anh cũng đến xem mắt sao?”

“Sao thế, cô cũng vậy sao?” Giang Tuân hờ hững hỏi lại, lấy điện thoại di động ra quẹt vài lần trên màn hình.

Gần như trong giây tiếp theo, chiếc điện thoại di động mà Cố Ảnh đặt trên bàn sáng lên trong giây lát.

Cô cầm lên và thấy đó là thông báo đồng ý kết bạn của WeChat.

Cố Ảnh nhìn người đối diện rồi nhìn màn hình điện thoại, ý niệm lóe lên trong đầu đã được xác minh khi có tin nhắn được gửi đến hộp thoại.

J: [Giang Tuân, tôi đến rồi.]

“...” Cố Ảnh đặt điện thoại di động xuống, nhấp một ngụm cà phê để kìm nén sự sửng sốt, vừa ngước lên đã nhìn thấy đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm của Giang Tuân.

Không biết tại sao, ánh mắt như vậy lại khiến cô cảm thấy mình không dám đối diện với anh.

Trước khi cô có thể tìm ra nguồn gốc của cảm giác này thì cô lại nhớ một vấn đề khác.

Lúc nãy anh đã trực tiếp ngồi xuống mà không hề do dự chút nào, chẳng lẽ anh đã biết đối tượng xem mắt là cô rồi sao?

“Anh đã biết trước đó là tôi rồi sao?” Sau một hồi im lặng, Cố Ảnh hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.

“Tôi không biết, tôi nhìn một vòng rồi thấy cô là người thích hợp thôi.” Giang Tuân dựa lưng vào ghế với tư thế lười biếng.

“Sao lại thích hợp?” Cố Ảnh khó hiểu, chẳng lẽ dì Lâm đã miêu tả ngoại hình của cô sao?

“Chỉ có cô là phụ nữ độc thân duy nhất ở đây thôi.” Giang Tuân nói.

Cố Ảnh lại nhìn quanh cửa hàng một chút, phát hiện rõ ràng là còn có hai cái bàn cũng chỉ có một cô gái ngồi ở đó: “Hai bàn kia không phải cũng thế sao?”

Giang Tuân thản nhiên liếc nhìn về hướng ngón tay của cô: “Vừa nhìn là biết hai người bọn họ đã có bạn trai rồi.”

Cố Ảnh hơi không vui: “Vậy trông tôi giống một cô gái độc thân lớn tuổi sao?”

Nhận thấy khóe miệng đối phương hạ xuống, Giang Tuân cầm cà phê lên nhấp một ngụm, mí mắt hơi khép lại chặn đi ý cười lóe lên bên trong.

Sự không vui của Cố Ảnh chỉ kéo dài trong một hai giây, tâm trí cô nhanh chóng bị chiếm giữ bởi thực tế rằng “Giang Tuân chính là đối tượng xem mắt của cô hôm nay”, đến mức cô cũng không biết phải nói gì.

Đôi tay cô cầm cốc cà phê bằng gốm, lo lắng mà xoa xoa nó.

Giang Tuân cũng không vội lên tiếng, ánh mắt không kiêng nể gì mà dừng lại trên mặt cô.

Làn da của Cố Ảnh trắng đến phát sáng trên nền của chiếc áo len đen, màu xanh đậm mờ nhạt có thể nhìn thấy dưới mí mắt khiến cô trông hơi ốm yếu, giống như một con búp bê sứ sẽ vỡ vụn khi chạm vào.

“Cô gái dựa vào cạnh cửa có một chiếc nhẫn trên tay, còn bạn trai của cô gái ngồi bàn phía sau cô thì vừa mới rời đi.”

Giọng nói trầm thấp của Giang Tuân thu hút ánh nhìn của Cố Ảnh, cô phải mất hai giây mới nhận ra là đối phương đang giải thích những gì anh vừa nói.

Cố Ảnh ồ một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện WeChat: “Vậy tại sao hôm qua anh không chấp nhận kết bạn của tôi trên WeChat?”

“Cô có xem tin nhắn không?” Mí mắt Giang Tuân hơi nhướng lên, giọng điệu đầy ẩn ý: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không dùng cách giao tiếp này chứ.”

Bàn tay đang cầm tách cà phê của Cố Ảnh siết lại thật chặt, cô có thể nghe hiểu được ý nghĩa trong lời nói của đối phương cho dù cô có ngốc nghếch tới cỡ nào. #𝖙y𝖙novel.com

Có lẽ tin nhắn lúc trước cũng không phải là “không để ý” như lời anh nói.

Hóa ra suy đoán mấy ngày nay của cô đã sai, anh không quên những chuyện trước kia, ngược lại còn dùng nó để chế nhạo cô nữa.

Vẫn còn mang thù, Cố Ảnh nghĩ.

Nhưng anh có thể lấy chuyện này ra nói đùa như vậy, liệu có phải là anh cũng đã buông bỏ rồi đúng không?

“Lúc trước anh nhắn tin cho tôi, không phải là tôi đã trả lời rồi sao?” Cố Ảnh sợ anh không nhớ nên mới nói thêm: “Lần tôi hỏi về chiếc bật lửa đấy.”

Giang Tuân chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô mà không nói gì.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, họ không chơi điện thoại cũng chẳng nói gì.

Cố Ảnh cảm thấy giữa hai người có chút ngượng ngùng.

Cô lén lút liếc nhìn Giang Tuân, trông anh vẫn bình tĩnh và thong thả, dường như chỉ có một mình cô thấy xấu hổ thôi.

Thế nên Cố Ảnh đã chủ động nêu ra một đề tài: “Anh và dì Lâm có quan hệ gì thế?”

“Bạn của mẹ tôi.”

“Ồ, bà ấy là phu nhân viện trưởng của bệnh viện chúng tôi.”

“Tôi biết.”

“Hôm nay được nghỉ sao?”

“Ừm.” Giọng nói của Giang Tuân rất bình tĩnh, từng câu đều được anh trả lời, nhưng mỗi câu đều khiến người ta không thể nói tiếp.

Cố Ảnh im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời nhiều mây đen và gió mạnh đang gào thét, cho thấy một cơn mưa lớn đang đến.

“Có phải là chúng ta cần tự giới thiệu chút không?” Giang Tuân nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô và đột ngột nói ra điều này.

Cố Ảnh nhìn qua, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.

“Theo lý thuyết thì đúng là cần như thế.” Giang Tuân xoay điện thoại di động một chút, làm ra dáng vẻ như đang làm việc.

Cố Ảnh buột miệng nói: “Anh rành mấy việc này lắm sao?”

Giang Tuân sửng sốt, sau đó cười khẽ ra tiếng: “Không phải là trên phim truyền hình lúc nào cũng diễn như vậy sao?”

“...” Cố Ảnh nói: “Vậy anh bắt đầu trước đi?”

“Tôi nghĩ chúng ta có thể bỏ qua bước này.” Giang Tuân gõ nhẹ lên mặt bàn: “Trực tiếp chuyển sang bước tiếp theo đi.” ( truyện trên app T𝕪T )

“Sao lại bỏ qua?” Cố Ảnh vén một sợi tóc rối ra phía sau rồi mới ngước mắt lên: “Chúng ta cũng đâu thân thiết gì.”

Nói xong câu này thì cô lại cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn tự tin hơn khi nhìn ánh mắt của đối phương.

Giang Tuân bất ngờ nhướng đuôi lông mày, ung dung mà nhìn lại cô.

Khuôn mặt ngẩng cao của Cố Ảnh gục xuống từng chút một dưới ánh mắt trắng trợn của đối phương, sự tự tin của cô dần dần suy yếu, ánh mắt cũng lặng lẽ chuyển từ anh sang ly cà phê trước mặt.

Một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía đối diện: “Cô trốn cái gì?”

“...”

“Chột dạ sao?”

“Tôi chột dạ gì đâu?” Cố Ảnh lại ngẩng đầu lên: “Câu đó là anh nói mà.”

“Vậy tôi nên nói gì đây?” Giang Tuân hơi nghiêng đầu, như đang suy nghĩ: “Nói cô với tôi...”

Lông mi Cố Ảnh khẽ run lên.

“Ngồi cùng bàn sao?”

“...” Cố Ảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô thực sự không ngại để mọi người biết rằng cô đã theo đuổi Giang Tuân, bởi vì đúng là cô có làm như thế thật.

Nhưng khi nói đến chủ đề này thì nhất định nó sẽ liên quan đến một cái gì đó mà cô không thể giải thích và bây giờ cũng không cần phải giải thích làm gì nữa.

Cũng may là Giang Tuân không tiếp tục chủ đề này.

Dạ dày của Cố Ảnh trống rỗng, đói đến mức khiến cô lo lắng, lực chú ý của cô bắt đầu bị phân tâm.

Giang Tuân đi ra ngoài trả lời cuộc gọi, lúc trả lời điện thoại xong thì nhìn thấy Cố Ảnh nửa nằm trên bàn.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

Cố Ảnh cười ngượng: “Đói bụng.”

“Vậy thì đi ăn tối.” Giang Tuân cầm lấy chiếc áo khoác treo trên lưng ghế, từ trên cao nhìn xuống cô: “Cô muốn ăn gì?”

Cố Ảnh cũng đứng dậy: “Gì cũng được.”

Giang Tuân dẫn đầu đi ra khỏi quán cà phê: “Quán ăn lần trước thì sao?”

Cố Ảnh biết rằng anh đang hỏi về nhà hàng tại gia kia, nhưng dường như nó hơi xa chỗ này.

“Dì Lâm có mua vé xem phim.” Cố Ảnh chỉ lên: “Ngay trên lầu.”

Giang Tuân đứng trước thang máy chuẩn bị đi đến bãi đậu xe ngầm, nghe vậy thì anh nhìn về phía cô: “Mấy giờ phim mới bắt đầu?”

Cố Ảnh nhìn thoáng qua điện thoại: “Tám giờ.”

Giang Tuân vẫn đưa cô lên xe, trước khi xe khởi động, anh dường như thản nhiên hỏi: “Cô còn không biết đối tượng xem mắt là ai mà còn định ăn tối rồi xem phim sao?”

“Không phải là do dì Lâm sắp xếp việc này sao? Tôi cũng không nhất định phải đi.” Cố Ảnh cũng không cảm thấy có gì đó không ổn, nếu đã chấp nhận xem mắt rồi thì ít nhất hôm nay phải phối hợp thật tốt.

“Vậy thì đi.” Giang Tuân khởi động xe: “Đừng lãng phí.”

“...” Thật ra thì Cố Ảnh cũng nghĩ như vậy, nếu không thì cô sẽ muốn về nhà ngủ bù lại rồi.

Hai người không tốn nhiều thời gian ăn uống, ăn xong lại trở về trung tâm thương mại trước đó.

Rạp chiếu phim nằm trên tầng bốn của trung tâm thương mại, trước tiên thì Cố Ảnh đi đến máy tự phục vụ để đổi vé xem phim.

Giang Tuân liếc nhìn vài cô gái đang cầm bỏng ngô và đồ uống đi lướt qua xung quanh, khi Cố Ảnh đi tới, cằm anh hơi nâng lên về phía bên kia: “Muốn ăn không?”

Cố Ảnh lắc đầu.

Cô đã ăn tối no rồi, bây giờ cô không thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa.

Hôm nay là cuối tuần nên rạp chiếu phim rất đông đúc, toàn bộ sảnh chờ không còn vị trí trống nào cả.

Mười phút sau mới bắt đầu kiểm vé xem phim nên hai người đứng rất gần cổng soát vé và chờ đợi.

Tổ hợp nam thanh nữ tú đã thu hút được sự chú ý của không ít người.

Cố Ảnh nhìn thấy vài cô gái nhỏ đang lén lút nhìn Giang Tuân, nếu không phải cô đứng bên cạnh anh thì có lẽ sẽ có người tiến lên xin số điện thoại rồi.

Mấy cô gái ở độ tuổi này không biết rụt rè là gì đâu, thích là làm, rất giống cô của năm đó.

Thật hoài niệm.

Cố Ảnh cố ý vô tình quay sang bên cạnh nhìn anh.

Giang Tuân đang dựa vào tường, cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat.

Trông thực sự bận rộn.

Đột nhiên, có người vội vàng chạy đến kiểm tra vé, người nọ không chú ý va vào Cố Ảnh một chút.

Cô theo quán tính mà lùi lại hai bước và dựa vào lòng người nào đó.

Đồng thời, một cánh tay được đặt ngang eo để giúp cô ổn định.

“Này, đụng vào người ta rồi mà không thấy sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô.

Khi nghe thấy câu này thì người đàn ông đang kiểm tra vé vội vàng quay đầu lại, anh ta nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Giang Tuân rồi liên tục nói vài câu: “Thật sự xin lỗi.”

Cố Ảnh muốn nói không sao, lời nói đã truyền đến bên môi rồi nhưng lại đổi thành: “Lần sau chú ý chút nhé.”

Có lẽ bộ phim mà người đàn ông muốn xem đã bắt đầu chiếu rồi nên sau khi nhận được phản ứng của Cố Ảnh, anh ta đã nhanh chóng bỏ chạy.

Một luồng hào quang nam tính quen thuộc bao quanh Cố Ảnh, bàn tay đặt trên eo cô đã lịch sự thu lại sau khi cô đứng vững.

Trong nháy mắt, đột nhiên Cố Ảnh nhớ tới lời nói của Lý Tư Di: “Tìm một người chăm sóc cho cậu.”

Trước đây cô đã từng cảm thấy khá ổn khi ở một mình và không yêu cầu sự chăm sóc từ ai cả.

Nhưng vừa rồi, người phía sau đã cho cô cảm giác an toàn chưa từng có, cũng khiến cô sinh ra cảm giác muốn dựa dẫm vào.

Ý nghĩ này đến một cách đột ngột, có chút không thực tế.

“Cô không sao chứ?” Giang Tuân cất điện thoại di động đi, liếc nhìn Cố Ảnh đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

“Không sao, cảm ơn anh.” Cố Ảnh di chuyển hai bước sang một bên, chủ động giữ khoảng cách, để không bị hơi thở của anh quấy rầy mà suy nghĩ miên man.

Giang Tuân chú ý tới động tác nhỏ của cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Khách sáo rồi.”

Chẳng mấy chốc đã đến lượt kiểm tra vé xem phim của họ.

Sau khi bước vào, Cố Ảnh phát hiện chỗ ngồi của hai người là hàng ghế tình nhân cuối cùng, cô không khỏi khâm phục ý tốt của dì Lâm.

Phim kinh dị với ghế đôi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì có vẻ hơi vô lý.

Mạch phim bắt đầu khá chậm.

Đèn bên trong rạp hát đều đã tắt hết, trên màn hình gần như chỉ toàn cảnh đêm, bầu không khí này giống như thôi miên Cố Ảnh, người đang buồn ngủ.

Chưa đầy năm phút, Giang Tuân cảm thấy vai trái của mình hơi trùng xuống, một cái đầu tóc xù xù xích lại gần anh.

Anh hơi nghiêng đầu, nương theo ánh sáng phản chiếu trên màn hình lớn, anh nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh của cô gái đang ngủ.

Cô thực sự không đề phòng gì mà đã ngủ rồi.

Lớp trang điểm hôm nay không che giấu được sự tiều tụy của cô, anh cũng có thể thấy rằng tinh thần của cô không tốt từ lúc ở tiệm cà phê rồi.

Nghĩ đến đây, Giang Tuân cũng không ngạc nhiên.

Anh không có hứng thú với bộ phim này, Giang Tuân dứt khoát lấy điện thoại di động ra và mở một APP trò chơi, đặt tay lên bàn và bắt đầu chơi.

Sau khi kết thúc một ván, một vài tin nhắn lại hiện ra trên WeChat, từ nhóm “Tour du lịch ba người”:

Đường Khoa: [@J Không phải là cậu đi xem mắt sao? Sao vẫn có thời gian để chơi trò chơi vậy?]

Thẩm Dập: [Cậu còn chưa hiểu cậu ấy sao? Bị bắt ép đi xem mắt thì sao tỏ thái độ tốt được?]

Đường Khoa: [Không phải là cậu không đi đấy chứ? Lúc trước cậu nói muốn tôi giúp đỡ mà đúng không? Sao không thấy cậu tìm tôi vậy.]

J: [Đang xem phim.]

Đường Khoa: [Ồ, xem ra buổi xem mắt này cũng đâu có tệ, còn có quy trình này nữa, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ rời đi khi gặp mặt người ta nữa đó.]

Thẩm Dập: [Chắc là các trưởng bối đã mua vé xem phim rồi đúng không?]

Đường Khoa: [Là vậy sao? @J]

Đường Khoa thật sự rất ngạc nhiên khi Giang Tuân đồng ý chuyện đi xem mắt, dù sao đêm đó anh ấy cũng đã nhìn thấy mặt khác của Giang Tuân với Cố Ảnh, đó chắc chắn không phải là thái độ nên có đối với một bạn học cao trung không thân thiết.

Với sự hiểu biết của anh ấy về Giang Tuân thì chắc chắn anh sẽ từ chối cuộc hẹn xem mắt này.

Bây giờ tình huống này lại khiến anh ấy có chút không thể hiểu nổi.

J: [Ừm.]

Đường Khoa: [Ôi trời, tôi còn tưởng rằng có chuyện gì, vậy thì cậu không thể quá qua loa được, xem phim với một cô gái mà còn chơi trò chơi nữa, thật khiến người ta đau lòng mà.]

Đường Khoa: [Để tôi nói cho cậu biết, buổi xem mắt đầu tiên của tôi cũng rất qua loa, nhưng mà tôi còn ghê hơn cậu luôn, lúc xem phim tôi đã ngủ quên đấy.]

Thẩm Dập: [Tuyệt vời, đi xem mắt mà cũng ngủ được luôn hả? Vậy là đối phương rất nhàm chán sao?]

Đường Khoa: [Rất nhàm chán, cô ấy còn chọn phim văn học nữa, tôi vừa buồn ngủ vừa buồn chán, thực sự tôi không thể chịu nổi nữa mà ngủ luôn. @J Cậu không được học từ tôi đâu nhé, sau này nghĩ lại thật là quá bất lịch sự.]

J: [...]

Giang Tuân nghiêng đầu sang một bên nhìn thoáng qua người nào đó đang ngủ ngon lành, anh im lặng mà nhếch khóe miệng.

Nhàm chán sao? À.

Phòng chiếu phim được bao quanh bởi hiệu ứng âm thanh kinh dị, Giang Tuân đang chơi game, còn Cố Ảnh vẫn đang ngủ say.

Hơi thở nhàn nhạt đập vào tai, như thể ai đó đang cầm một sợi lông vũ gãi gãi vào chỗ đó, cảm giác ngứa ran làm suy nghĩ của người ta bị xáo trộn.

Bàn tay đang chơi trò chơi của Giang Tuân dừng lại, anh muốn dời cái đầu trên vai mình ra, ánh mắt anh lại dừng lại nơi bàn tay cô vô thức nắm lấy vạt áo của anh, suy nghĩ của anh lập tức biến thành tiếng thở dài im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play