19

Tôi ngày càng liên lạc nhiều hơn với Đàm Tấn và chúng tôi ngày càng trở nên quen thuộc hơn với anh.

Quen thuộc đến mức tôi tự nhiên nhắc đến anh trong cuộc trò chuyện với Vương Thi Thi: "Đàm Tấn cũng ghét những ngày mưa. Anh ấy nói cảm giác như ông trời đang phun nước bọt vào mình, haha."

Vương Thi Thi ngạc nhiên và dò xét nhìn tôi: "... cậu và Đàm Tấn trở nên quen thuộc như vậy từ khi nào vậy??"

Tôi đã báo cáo mọi chuyện một cách trung thực với Vương Thi Thi.

Vương Thi Thi nghe xong liền vỗ vào vai tôi, nháy mắt nói: "Được rồi, người chị em!"

Tôi vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm, mình và anh ấy là bạn tốt thôi.”

Vương Thi Thi: “Ha ha, cậu nghĩ như vậy, Đàm Tấn cũng nghĩ như vậy sao?”

Tôi dừng lại và nhìn cô ấy với vẻ hoài nghi.

Vương Thi Thi: “Anh ấy thể hiện quá rõ ràng rồi, cậu sẽ không nói với mình là cậu không nhận ra anh ấy thích cậu đấy chứ?”

Tôi gần như phun ngụm ca phê vừa mới hợp vào ra.

Vương Thi Thi tiếp tục: “Đàm Tấn được người ta nhận xét là bông hoa cao lãnh. Mình chưa bao giờ thấy anh ấy chủ động tiếp cận người khác giới. câu không nghĩ rằng anh ấy chủ động mỗi khi tiếp xúc với cậu sao? "

Nghĩ kỹ thì, thật sự là...

Vương Thi Thi: "Tốt nhất cậu nên suy nghĩ cho rõ ràng. Nếu cậu có hứng thú với anh ấy thì hãy tiếp tục. Nếu không có hứng thú với anh ấy thì tốt nhất nên rời xa càng sớm càng tốt, kẻo làm chậm trễ anh ấy."

Lời nói của Vương Thi Thi khiến tôi khá sốc.

Tôi cố gắng hết sức để nhớ lại chi tiết những lần tiếp xúc của tôi với Đàm Tấn và đi đến kết luận rằng mặc dù tôi vẫn không thể tin được nhưng có vẻ như đó là sự thật.

Tôi có hơi hoảng hốt.

Nên làm cái gì bây giờ?

Anh ấy thật sự thích tôi sao?

Luôn luôn thích tôi sao?

Nhưng trái tim của ta đã tàn tạ không chịu nổi, cũng không xứng để anh thích.

Tôi suy nghĩ vài ngày, cuối cùng quyết định xa lánh Đàm Tấn.

Tôi dần dần ngừng trả lời các cuộc trò chuyện của anh và bắt đầu từ chối tất cả những lời nhờ vả của anh...

Đàm Tấn hình như hiểu ý tôi, nhưng anh cũng không ngừng liên lực giống như tôi tưởng tượng mà lao từ thành phố S trở về tìm tôi.

Tôi tự tay pha một tách cà phê đưa tới trước mặt anh, không dám nhìn vào mắt anh.

Anh nói: "Em ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói.”

Tôi suy nghĩ một chút, rồi xuống theo lời anh nói.

"Em còn nhớ một tin nhắn anh gửi cho em một tháng trước khi tốt nghiệp không?"

Tôi ngơ ngác lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ nhận được tin nhắn nào của anh cả.”

Đàm Tấn sửng sốt một lát, sau đó lắc đầu cười nói: "Thì ra em không nhận được.”

Tôi nhớ lại rất nghiêm túc: “Tôi luôn có thói quen xóa tin nhắn, ngày nào cũng có rất nhiều tin nhắn rác. Có lẽ tôi đã vô tình xóa mất”.

Đàm Tấn: “Đó là ý trời.”

Tôi cúi đầu cũng không hỏi nội dung tin nhắn mà Đàm Tấn gửi là gì.

Đàm Tấn chủ động nói: “Anh muốn mời em gặp mặt và tỏ tình với em, nhưng em không trả lời, cho nên anh cho rằng thái độ của em đã rõ ràng.”

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Đàm Tấn tự nhiên hào phòng nói ra như vậy.

Đàm Tấn khẽ mím môi: "Thế nào? Không nhận ra tôi thích em sao?”

"Tôi...."

Tôi nghẹn lời, không biết là Đàm Tấn nói thích là nói khi đó hay hiện tại, hoặc là, vẫn luôn thích?

"Từ Ý Kha, anh không phải là người đặt tình yêu lên hàng đầu, cho nên sau khi tốt nghiệp, em đã bị anh chôn vùi."

Anh từng nói với em rằng anh đã trải qua hai mối tình, nghĩa là ngoài em ra, anh cũng đã thích người khác, anh không phải là người mà em nghĩ đã âm thầm chờ đợi tình cảm của em dành cho anh.

Tôi đỏ mặt bào chữa: “Tôi không nghĩ vậy.”

"Dù em có nghĩ vậy hay không thì anh cũng sẽ nói điều đó ra. Đối với một người phụ nữ đã từng thích nhưng chưa từng có được, là rất dễ dàng rung động lần nữa, cho nên hiện tại một lần nữa anh bắt đầu thích em. Em nghĩ sao? "

Lúc Đàm Tấn nói lời này, sắc mặt vẫn bình tĩnh, không giống như đang thổ lộ tình cảm mà giống như đang bàn chuyện làm ăn với khách hàng.

Chỉ có khoảnh khắc tôi lắc đầu, anh mới có chút thất vọng trong nháy mắt, nhưng nhanh đến mức thiếu chút nữa khiến người ta cho rằng là ảo giác.

Cuối cùng tôi và Đàm Tấn cũng trở lại trạng thái không làm phiền nhau.

Những đoạn chat thời gian trước vẫn lặng lẽ nằm đó, nhắc nhở chúng tôi về khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.

Tôi xoa ngón tay trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng nhấn và giữ để xóa cuộc trò chuyện.

20

Tôi bắt đầu tìm cho mình nhiều việc để làm để không rảnh rỗi.

Một người bạn học cũ đến gặp tôi và nói rằng cô ấy hiện là giám đốc một tổ chức từ thiện xóa đói giảm nghèo, nghe tin tôi mở quán cà phê và hỏi tôi có thể giúp nông dân tỉnh Y bán cà phê không.

Tôi đồng ý, nhưng yêu cầu được đến địa phương trước để kiểm tra chất lượng.

Tôi lên máy bay đi tỉnh Y.

Sau khi xuống máy bay, phải mất gần mười giờ lái xe mới đến nơi.

Người dân địa phương tiếp đón tôi nồng nhiệt và sau hai ngày kiểm tra, tôi quyết định mua hạt cà phê của họ.

Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp ngoại trừ trải nghiệm sinh tử sau đó.

Đêm trước khi tôi rời đi, có một trận động đất.

Vào lúc 12 giờ sáng, khi hầu hết mọi người đang ngủ, một trận động đất mạnh 6 độ richter đã chôn vùi vô số người, bao gồm cả tôi.

Khách sạn trong thị trấn cao năm tầng, tôi ở trên tầng 4, lúc tôi giật mình tỉnh giấc thì thấy nhà rung lắc dữ dội, tôi đứng không vững.

Tôi hoàn toàn không nhận ra đó là một trận động đất, tôi chỉ nghĩ khánh sạn này xây dựng không đảm bảo, trong đầu vẫn đang mắng nhà thầu.

Bước đi của tôi không vững nên tôi nhanh chóng chọn cách trốn vào một góc phòng tắm.

Sau này nghĩ lại, tôi khâm phục sự bình tĩnh của mình lúc đó.

Nhà sập, xung quanh toàn bụi bặm, tôi co ro như quả bóng, sợ hãi chờ bê tông cốt thép rơi trúng mình.

Có lẽ tôi đã may mắn, điều tôi lo sợ đã không xảy ra.

Tôi ở trong một không gian nhỏ hẹp và không thể duỗi tay chân, nhưng cũng vẫn an toàn. Tôi bắt đầu chờ đợi sự giải cứu.

Cảm giác như nó kéo dài mãi vì bụng tôi đói cồn cào, môi họng khô nứt nẻ.

Dần dần tôi cảm thấy khó mở mắt được, cảm giác buồn ngủ và muốn ngủ. Lúc mi mắt tôi sắp nhắm lại, trước mắt tôi chợt hiện lên một hình ảnh, đó là bố mẹ tôi với mái đầu trắng như tuyết, đôi vợ chồng già đỡ nhau bước đi, bóng lưng vô cùng cô đơn lẻ loi.

Đây có phải là điều xảy ra sau khi tôi c..hết không?

Rồi hình ảnh quay chậm lại, tôi nhìn thấy mình khi còn trẻ tràn đầy năng lượng.

Tôi và Đàm Tấn ngồi trong quán thịt nướng, anh nhìn tôi một cách trìu mến, nói thích tôi và hỏi tôi có muốn làm bạn gái anh không.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Đàm Tấn bộc lộ cảm xúc như vậy, tôi có đồng ý không?

Tôi cũng không rõ.

Bởi vì hình ảnh này cũng nhanh chóng biến mất.

Tôi vô thức liếm môi và nuốt nước bọt.

Thực sự khát và mệt mỏi.

"Từ Ý Kha, Từ Ý Kha, em ở đâu?" dường như tôi nghe thấy giọng nói của Đàm Tấn.

Có phải là ảo giác không?

Bởi vì chất giọng này thật sự không đủ bình tĩnh, không giống như Đàm Tấn.

"Kha Kha, em có nghe thấy anh nói không?"

Tại sao lại có cả giọng Hạ Lẫm?

Tôi sắp c..hết rồi rồi, sao anh ta không để tôi đi!

Hai giọng nói này càng lúc càng gần tôi, càng lúc càng rõ ràng hơn.

Tôi tỉnh dậy với một cú sốc. Đây không phải là ảo giác!

Phía trên tôi vang lên những tiếng la hét ầm ĩ, ánh sáng dần dần len lỏi vào không gian nhỏ hẹp.

Tôi đã được cứu.

Ngẩng đầu lên, khuôn mặt Hạ Lẫm với đôi mắt đỏ ngầu hiện ra trước mặt, nhưng tôi không để ý đến hắn mà nhìn về phía Đàm Tấn ở phía bên kia.

Đàm Tấn trông hốc hác, người trước giờ vẫn bình tĩnh, thờ ơ với cảm xúc đã tức giận, nghẹn ngào hét vào mặt tôi: "Từ Ý Kha, em thật sự khốn kiếp."

Tôi cười nhạt, yếu ớt nói: “Tôi muốn uống nước, uống nhiều nước.”

Muốn uống nước thì phải leo lên trước.

Tôi không bị thương, nhưng tôi đã bị cuộn tròn quá lâu, tứ chi tê cứng, phải nghỉ một lúc mới có thể cử động và chuẩn bị leo lên.

Hai bàn tay xuất hiện trước mặt tôi, một là của Hạ Lẫm và một là của Đàm Tấn.

Không chút do dự, tôi nắm lấy tay Đàm Tấn và đi theo anh.

Tôi uống một chai nước lớn và cuối cùng đã tỉnh hồn trở lại.

Sau đó, Đàm Tấn ôm tôi thật chặt.

Tôi không rời ra mà từ từ ôm lại anh.

Thân thể Đàm Tấn cứng đờ, anh không nhịn được hôn lên trán tôi.

Không ai trong chúng tôi để ý rằng Hạ Lẫm đã lặng lẽ rời đi.

21

Một năm sau, tôi và Đàm Tấn kết hôn.

Ban đầu chúng tôi không có ý định kết hôn sớm như vậy, nhưng ai ngờ quá trình yêu đương của chúng tôi lại hòa hợp hơn tưởng tượng và nó tự nhiên phát triển thành hôn nhân.

Bố mẹ của Đàm Tấn là những người cởi mở và thật lòng chấp nhận tôi như một thành viên trong gia đình.

Đám cưới của chúng tôi không phải là một đám cưới lớn và chúng tôi chỉ mời dưới mười bàn khách.

Vào ngày cưới, lần đầu tiên trong năm nay trời có tuyết.

Tôi đắm chìm trong hạnh phúc mà không biết rằng Hạ Lẫm đã đứng bên ngoài khách sạn nơi đám cưới của tôi được tổ chức từ lâu.

Những bông tuyết lớn rơi trúng vào cơ thể gầy gò của hắn, dần dần biến hắn thành người tuyết khiến người đi ngang qua phải tò mò quay lại nhìn.

Không biết qua bao lâu, Hạ Lẫm cuối cùng cũng cử động, những bông tuyết rơi xuống, trong cổ họng một tiếng ho kìm nén thoát ra.

Một lúc sau, trên nền tuyết đầy những vết loang đỏ.

Hạ Lẫm ngơ ngác nhìn vết máu trên mặt đất, như thể hắn nhìn thấy đứa trẻ rơi xuống từ cơ thể Từ Ý Kha.

Chắc chắn cô ấy đã mất nhiều m..áu hơn phải không? Chắc chắc cũng phải đau đớn hơn nhiều.

Hạ Lẫm lau m..áu ở khóe miệng, ngẩng đầu, để vô số bông tuyết bay vào mặt.

Đau đớn quá.

Nhưng nỗi đau này dường như là bằng chứng duy nhất cho thấy rằng hắn vẫn còn sống.

(--END–)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play