1
Tôi và Hạ Lẫm là bạn từ thuở nhỏ, chúng tôi cùng nhau học bò, học đi và học nói chuyện với nhau kể từ lúc còn mặc quần thủng đáy.
Mọi người kể rằng từ hoàn chỉnh đầu tiên Hạ Lẫm nói được trong đời không phải là “bố” hay “mẹ” mà là tên tôi - “Kha Kha”.
Tất nhiên, Hạ Lẫm không nhớ và không chịu thừa nhận.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự phát triển tình bạn của chúng tôi.
Hồi nhỏ tôi là một cô nàng tomboy, không thích chơi với những cô bé lúc nào cũng lấm lem và động tí là khóc, tôi chỉ thích chơi với bọn con trai.
Hạ Lẫm là người bạn chơi tốt nhất của tôi.
Chúng tôi cùng nhau đấu súng với các bạn nam lớp khác, cùng xem phim hoạt hình, cùng chơi khăm, cùng nhau giật bím tóc của các bạn nữ... Tôi thậm chí còn cùng hắn vào nhà vệ sinh nam trong giờ học, những nam sinh khác sợ tới mức gào khóc thảm thiết tố cáo cô giáo.
Tình bạn xấu đi sau khi vào cấp hai.
Thời kỳ này, tôi đam mê đọc tiểu thuyết. Tôi tận tình rong chơi ở một trang web tiểu thuyết nào đó của An Lợi ngồi cùng bàn, bên trong đủ loại kiểu dáng nam chính mở ra cánh cửa thế giới mới của tôi.
Hóa ra với con trai, không chỉ có thể làm anh em.
Điều tôi thích đọc nhất là những cuốn tiểu thuyết thanh xuân. Vì vậy, trong hiện thực tôi nhìn quanh trường mình, cố gắng tìm ra một kẻ bắt nạt học đường lạnh lùng và điên rồ như trong tiểu thuyết, hay một vận động viên mười môn phối hợp lạnh lùng, toàn năng.
Nhưng nhìn mà xem, người được chọn làm nam chính xuất sắc nhất trong đầu tôi hóa ra lại là Hạ Lẫm.
Khi đó, Hạ Lẫm cao hơn bạn cùng lứa tuổi, thoạt nhìn giống học sinh lớp trên, nhờ gen tốt nên khi còn trẻ hắn đã có ngoại hình đẹp trai. Hắn còn biết chơi violin, thích chơi bóng rổ, từng đoạt giải trong các cuộc thi toán, bài kiểm tra nào cũng đứng trong top ba, được giáo viên yêu thích, là người mà mọi cô gái sẽ bí mật bàn luận... À đúng rồi, hắn còn đặc biệt cao lãnh, đối với nữ sinh đều không thân thiết và tốt với người ta.
Chỉ tốt với một mình tôi.
Khi nghĩ về điều này, tim tôi đập nhanh hơn. Từ đó trở đi, tôi nhìn Hạ Lẫm bằng con mắt khác.
Nếu Hạ Lẫm là nam chính thì tôi có phải là nữ chính của hắn không? Tôi thường tự hỏi mình điều này.
Nhưng khi nhìn thấy cô nàng tomboy ngăm đen trong gương, tôi lại nản lòng.
Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết đều là những mỹ nhân có thể sánh ngang với nam chính, đối với người như tôi, e rằng ngay cả nhân vật nữ phụ cũng không được!
Tôi bắt đầu dần dần thay đổi bản thân.
Sau này nhìn lại, lần đầu tiên trong đời tôi để tóc dài, lần đầu mặc váy, lần đầu tô son…tất cả là vì Hạ Lẫm.
Để khiến mình xứng đáng với hắn ở tất cả mọi phương diện, tôi còn học hội họa và piano, thay đổi thói quen nhàn rỗi thường ngày và học tập chăm chỉ để có thể được nhận vào cùng một trường đại học với hắn.
Nỗ lực sẽ được đền đáp.
Sau năm cuối cấp 3, tôi và hắn thi đỗ vào chuyên ngành khác nhau trong cùng một trường đại học, tôi cũng lớn lên thành một “người đẹp” khiến ai cũng phải sáng mắt khi nhìn thấy tôi.
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy mình đủ xứng đáng để trở thành nữ chính.
Nhưng thực tế đã giáng cho tôi một cái tát thật đau.
2
Triệu Nhất Đậu là mối tình đầu của Hạ Lẫm, tình yêu đích thực vĩnh cửu của hắn, là người được hắn đặt trên đỉnh trái tim, không ai có thể chạm tới.
Nhưng hai người quen biết và yêu nhau, là nhờ có “công lao” của tôi.
Hồi còn học đại học, Triệu Nhất Đậu là bạn cùng phòng và là kẻ thù không đội trời chung của tôi.
Không giống tôi, đẹp nhờ son phấn, Triệu Nhất Đậu đẹp tự nhiên 100%.
Nhưng đối với bên ngoài, tôi và cô ta như nhau, được gọi là “chị em song sinh cùng trường”.
Triệu Nhất Đậu không thể chịu đựng được tôi, cho rằng tôi chỉ có hư danh, thật ra chỉ là một kẻ xấu xí.
Tôi cũng không chịu nổi cô ta, cảm thấy cô ta nũng nịu già mồm cãi láo, chỉ biết khoe sắc để kiếm lợi.
Sự chán g..hét lẫn nhau này chỉ là giai đoạn đầu của xung đột. Cho đến khi có đàn ông chen chân vào, mâu thuẫn giữa tôi và cô ta hoàn toàn bùng nổ.
Một ngày nọ, Triệu Nhất Đậu giận dữ trở về ký túc xá, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời đầy tức giận.
Cô ta hỏi tôi: "Từ Ý Kha, rốt cuộc tôi đắc tội với cô chỗ nào, tại sao cô nhất định phải gây khó dễ cho tôi sao? Tôi và Đàm Tấn đang phát triển rất tốt, vì sao lại chen ngang dụ dỗ anh ấy?!"
Chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng cơn giận này nhắm vào tôi.
Nhưng...
"Dụ dỗ Đàm Tấn sao? Tôi không có."
Triệu Nhất Đậu khoanh tay chế nhạo: "Không có? Cô đã ám ảnh anh ấy nhưng vẫn phủ nhận điều đó?!"
Đàm Tấn là sinh viên năm cuối, tôi đã làm việc với anh ta hai lần trong hội sinh viên, chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau, chỉ ở mức độ quen thuộc kiểu “gật đầu mỉm cười khi gặp nhau trên đường”.
Tôi thậm chí còn không biết rằng Triệu Nhất Đậu cũng quen biết Đàm Tấn và có mối quan hệ thân thiết với anh ta. Sự tức giận của Triệu Nhất Đậu thật vô lý.
Tôi không thích cô ta chút nào nên đã không tỏ ra thương xót và chế nhạo cô ta một cách nặng nề.
Sau khi bị tôi chế nhạo, sắc mặt của Triệu Nhất Đậu trở nên tái nhợt, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói liên tiếp ba chữ “tốt”, sau đó nói: "Cô làm mùng một, đừng trách tôi làm ngày rằm.”
Khi đó, tôi không để tâm lời nói của Triệu Nhất Đậu.
Chẳng bao lâu sau tôi đã hiểu ý cô ta.
Mọi người trong ký túc xá đều biết tôi thích Hạ Lẫm, kể cả Triệu Nhất Đậu.
Triệu Nhất Đậu bắt đầu theo đuổi Hạ Lẫm một cách công khai.
Tôi cười lạnh, Hạ Lẫm sẽ không thích một cô gái khoa trương và hời hợt như cô ta.
Triệu Nhất Đậu muốn trả thù tôi, nhưng tôi e cô ta sẽ thất bại.
Nhưng cuối cùng tôi lại bị tát thẳng vào mặt. Khi Hạ Lẫm và Triệu Nhất Đậu nắm tay nhau xuất hiện trước mặt tôi, tôi hoàn toàn bối rối.
Hạ Lẫm cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn nói: "Cụ Từ này, cụ và Đậu Đậu là bạn cùng phòng. Sau này xin hãy chăm sóc cô ấy nhiều hơn."
Triệu Nhất Đậu nở một nụ cười tự hào trên mặt.
Tôi gần như muốn xé nát nụ cười đó ngay lập tức, nhưng nhìn bàn tay siết chặt của họ, tôi lại rùng mình.
Tôi thậm chí còn cười và chúc họ mọi điều tốt lành. Nhưng tôi không biết nụ cười đó xấu đến thế nào.
Trong giây lát đó, tôi nhận ra từ vẻ mặt cứng đờ của Hạ Lẫm, hình như hắn biết rằng tôi thích hắn.
Sau đó, Hạ Lẫm và Triệu Nhất Đậu bắt đầu cuộc hành trình tình yêu ngọt ngào.
Ở bên Triệu Nhất Đậu, Hạ Lẫm xa lánh tất cả các thành viên khác giới... thực ra, trừ một mình tôi.
Trong lòng giằng co hồi lâu, cuối cùng tôi lựa chọn nói ra sự thật với Hạ Lẫm: "Đúng vậy, tôi thích cậu, Triệu Nhất Đậu tiếp cận cậu, chẳng qua muốn trà thù tôi thôi.”
Không ngờ, Hạ Lẫm trầm mặc hồi lâu, lại nói: "Tôi biết, Đậu Đậu nói cho tôi biết."
Tôi choáng váng. Hạ Lẫm nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Tôi luôn coi cậu là bạn bè, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ khác với cậu. Nếu cậu hiểu lầm, tôi xin lỗi.”
Tim tôi thắt lại, như có ai bóp mạnh, đau lắm.
Hạ Lẫm tiếp tục nói: "Đối với Đậu Đậu... Tuy rằng mục đích của cô ấy đến gần tôi không trong sáng, nhưng hiện tại chúng tôi thật sự yêu nhau. Những gì cậu nói với tôi hôm nay... Tôi không quan tâm mục đích của cậu là gì nhưng tôi hy vọng sau này sẽ không nghe thấy nữa.”
Tôi xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt trên mặt đất mà chui vào.
Tôi đang làm gì vậy?
Hắn là người trưởng thanh, có phán đoán của riêng mình, sao tôi lại phải lo lắng hắn bị Triệu Nhất Đậu lừa mà nhắc nhở? Tự rước lấy nhục! Tôi nở nụ cười khô khan, cố gắng phủ nhận bằng giọng điệu tự nhiên: "Đừng đa cảm như vậy. Thật ra tôi chỉ có cảm tình nhất thời với cậu thôi. Sau khi cảm giác đó qua đi, tôi không còn thích cậu nữa."
Ánh mắt Hạ Lẫm phức tạp: “Vậy sao…”
Tôi nặng nề gật đầu.
Để thuyết phục Hạ Lẫm, tôi thậm chí còn nhanh chóng tìm cho mình một người bạn trai.
Dù tôi đã thống nhất với cậu bạn trai này rằng đó là thỏa thuận, nhưng sau nửa năm, khi chia tay tôi vẫn trả cho cậu ta 20.000.
Nhưng cuối cùng Hạ Lẫm lại tin rằng tôi thực sự không còn thích hắn nữa.
Thỉnh thoảng khi đối mặt với hắn, tôi không cần phải cảm thấy xấu hổ.
Tuy nhiên, lúc này không ai nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ cưới Hạ Lẫm.
3
Lý do Hạ Lẫm và Triệu Nhất Đậu chia tay rất ng..u ngốc và đơn giản.
Là bởi vì nhà họ Hạ không đồng ý.
Triệu Nhất Đậu xuất thân từ một thị trấn nhỏ ở biên giới, cha cô ta là một tay cờ bạc, mẹ cô ta coi trọng con trai hơn con gái, mong muốn lớn nhất của cô ta là gả cho một gia đình tốt và giúp đỡ em trai mình trong tương lai.
Nhà họ Hạ không thích Triệu Nhất Đậu, lại càng không muốn có một thông gia như vậy, nên họ đã làm giống như trong phim truyền hình cẩu huyết, chia rẽ đôi uyên ương này.
Sau khi tốt nghiệp, Triệu Nhất Đậu chủ động biến mất, mọi người suy đoán rằng nhà họ Hạ đã dùng một thủ đoạn nào đó.
Không ai biết cô ta đã đi đâu, Hạ Lẫm ở nhà ầm ĩ thế nào cũng không có kết quả.
Hai năm sau, cuối cùng Hạ Lẫm đã từ bỏ.
Sau đó, được sự tác hợp của nhà họ Hạ, tôi đã kết hôn với người đàn ông “phù hợp”.
Đúng, Hạ Lẫm cưới tôi vì “phù hợp”.
Hai nhà chúng tôi hiểu nhau và rất hợp nhau, mẹ hắn đã thích tôi từ khi còn nhỏ và hay đùa giỡn xin tôi làm con dâu.
Ngày cầu hôn tôi, Hạ Lẫm nói: “Giữa chúng ta không có tình yêu, nhưng chúng ta có thể làm người thân thiết nhất, giống như khi còn bé”.
Lẽ ra tôi nên từ chối, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại gật đầu.
Gật đầu xong, tôi thở dài trong lòng: Chuyện qua rồi, tôi vẫn thích hắn.
Thích thì cứ thích, dù sao thì tôi cũng có hắn rồi.
Chẳng phải người ta nói thời gian có thể hoà hợp sao?
Tôi và Hạ Lẫm sống thật tốt, tôi không tin rằng hắn sẽ không bao giờ quên Triệu Nhất Đậu.
Sự tự tin này kéo dài cho đến ngày kỷ niệm hai năm cưới nhau.
Nó đã tan vỡ trước sự trở lại của Triệu Nhất Đậu