16
Điện thoại của tôi rung lên hai lần, tôi nhấc máy thì thấy Đàm Tấn vừa gửi tin nhắn.
"Tôi đã trở lại thành phố B. Em có thể trả bữa cơm mà em nợ tôi."
Tôi vội đáp: “Được! Thời gian địa điểm anh quyết định, tôi không có ý kiên gì.”
Đàm Tấn: “Tối mai nhé, tôi sẽ gửi lại địa chỉ cho em.”
Ngày hôm sau nhận được địa chỉ tôi mới biết được, chỗ Đàm Tấn Định chọn là một quán thịt nướng gần trường học cũ.
Cách Đàm Tấn kéo tay áo sơ mi nướng thịt khiến tôi trợn mắt há hốc mồm.
"Không ăn sao?"
Tôi định thần lại, vội vàng cầm lấy một chuỗi thịt dê xiên nướng đút vào miệng, sau đó hỏi: "Trước đây anh thường xuyên đến cửa hàng này sao?"
“Không, tôi chỉ đến đây một hai lần thôi.”
"Tôi thường xuyên đến đây. Vương Thi Thi rất thích món bạch tuộc nướng than ở đây."
Đàm Tấn mỉm cười.
“Lần này anh về thành phố B đón năm mới phải không?" tôi biết anh cũng là người thành phố B.
"Ừ. Qua mùng bảy đầu năm lại đến thành phố S."
Tôi gật gật đầu.
Đàm Tấn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tôi có thể nhờ em một việc được không?"
"Anh nói đi!"
“Con của anh Thống sắp chào đời, lúc đó có lẽ tôi không ở thành phố B. Đến ngày rằm, em hãy giúp tôi mang quà đến.”
Tôi đồng ý ngay: “Chuyện nhỏ, cứ để tôi.”
Đàm Tấn nhìn taôi đột nhiên cười nói: "Trông em khá hơn nhiều, khí chất hơn trước một chút."
Tôi cũng mỉm cười nói: “Không thể mãi đắm chìm trong nỗi buồn và bất hạnh. Thà ngừng sống còn hơn”.
Đàm Tấn lấy hai lon bia từ tủ lạnh quầy lễ tân ra, mở ra đưa cho tôi một lon rồi giơ lên: “Chúc em sau này sống hạnh phúc.”
Tôi chạm nhẹ vào nó và nói: “Anh cũng vậy.”
Vị đắng của bia dần chuyển thành ngọt ngào trong miệng.
Có lẽ là lời chúc phúc của Đàm Tấn có tác dụng, tâm trạng của tôi ngày càng tươi sáng hơn, bầu trời trở nên xanh hơn và cỏ cũng xanh hơn.
Tôi không quay về chỗ làm cũ, mà bắt đầu chọn địa điểm, bắt tay vào chuẩn bị mở một quán cà phê.
Bắt đầu một cuộc sống mới.
17
Lần tiếp theo tôi gặp Hạ Lẫm là vào ngày 29 tháng 12 âm lịch, tôi về nhà bố mẹ đẻ và gặp hắn trong sân.
Hắn mặc bộ vest ủi phẳng tắp với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tôi nhớ một tháng trước, bố của Hạ Lẫm đến gặp tôi và nói rằng Hạ Lẫm đã tự nhốt mình trong ngôi nhà nơi tôi và hắn sống sau khi kết hôn và không ra ngoài trong hai ngày hai đêm.
Khi bố Hạ Lẫm xông vào, Hạ Lẫm dng say khướt nằm trên đất, không ngừng gọi tên tôi.
Bố của hắn đến gặp tôi để nhờ tôi thuyết phục Hạ Lẫm, ông ấy sợ rằng nếu Hạ Lẫm cứ tiếp tục uống như vậy sẽ bị ngộ độc rượu.
Tôi đã từ chối.
Bố hắn không nói nhiều, thở dài rồi rời đi.
Sau một tháng, Hạ Lẫm dường như đã hồi phục.
Nhưng khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt nghiêm nghị của Hạ Lẫm có những cảm xúc vô cùng phức tạp, buồn bã, xin lỗi và hối tiếc...
Hối tiếc?
Hắn hối tiếc vì điều gì?
Hắn có quyền gì mà hối tiếc? Tôi giả vờ như không nhìn thấy và đi ngang qua Hạ Lẫm.
Mãi cho đến khi bước vào nhà tôi mới cảm thấy cảnh tượng rực cháy phía sau biến mất.
Điện thoại báo tin nhắn vang lên.
Đàm Tấn: [Quà tôi đã chuẩn bị xong rồi, khi nào thì giao cho em?]
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: [Mùng ba nhé.]
Đàm Tấn: [Được. Giao đến nhà em nhé?]
Tôi gửi địa chỉ và nói: [Khi nào đến thì báo cho tôi, tôi sẽ đón tận cửa].
Đàm Tấn: "Được."
Đàm Tấn không phải là người nói nhiều, chúng tôi thường không trò chuyện trên WeChat trừ khi có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng hôm nay, Đàm Tấn lại nói chuyện gia đình một cách khác thường.
[Thật khó chịu. Dù tôi chưa đến ba mươi nhưng mọi người trong gia đình đều nghĩ tôi đã lớn tuổi và thúc giục tôi kết hôn].
Tôi tưởng tượng ra cảnh một người kiêu ngạo như Đàm Tấn bị bảy, tám bà cô vây quanh thúc giục lấy vợ, cong môi trả lời: [chịu khó một chút, dù sao thì họ cũng chỉ có cơ hội thúc giục vào dịp cuối năm mới thôi.]
Đàm Tấn: [Không, cho dù tôi có ở thành phố S, bố mẹ cũng sẽ không bao giờ từ bỏ chuyện giục tôi tìm bạn gái.]
Có lẽ vì giọng điệu của Đàm Tấn cho cảm giác chúng tôi đã quen thân nên tôi đột nhiên có hứng thú buôn chuyện.
[Nghe nói anh đã từng có bạn gái và sắp kết hôn, tại sao không giữ được?]
Người đối diện đang hiển thị nhập tin nhắn rất lâu.
Đúng lúc tôi đang hối hận vì câu hỏi quá riêng tư này thì Đàm Tấn đã gửi cho tôi một đoạn văn dài mô tả chi tiết về lịch sử tình trường của mình…
[Sau khi tốt nghiệp, tôi hẹn hò với hai người bạn gái.
Người đầu tiên hẹn hò được nửa năm, cô ấy nói muốn ra nước ngoài để theo đuổi ước mơ làm siêu mẫu và hỏi tôi có thể đợi cô ấy không, sau khi nghĩ kỹ, tôi cảm thấy có quá nhiều điều không chắc chắn nên tôi từ chối. Sau đó chúng tôi chia tay trong hòa bình."
Tôi hẹn hò với bạn gái thứ hai được một năm và có gặp bố mẹ để chuẩn bị cho việc kết hôn. Tuy nhiên, cuối cùng, cả hai chúng tôi đều phát hiện ra những khuyết điểm ở đối phương mà không thể hòa hợp nên thống nhất chia tay.]
TÔI:"……"
Đàm Tấn: [Em còn muốn biết điều gì nữa không?]
[Không còn nữa.]
Buổi tối sau khi tắm xong, nằm trên giường, tôi lại lục lại cuộc trò chuyện này, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ ập đến, trong đầu tôi dường như có điều gì đó lóe lên, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy điều đó là không thể.
18
Đàm Tấn đến đây vào sáng sớm ngày mùng ba, tôi đứng dậy khỏi giường, tắm rửa thật nhanh, thản nhiên khoác chiếc áo khoác dài, quàng khăn vào người, quấn người như một con gấu rồi đi ra ngoài.
Tôi sợ bị nhìn thấy và bị người ta bàn tán nên bảo Đàm Tấn đỗ xe ở một góc đường cách cổng khu nhà 800 mét. Tuyết vẫn chưa tan và con đường được bao phủ bởi lớp băng mỏng.
Tôi bước đi cẩn thận nên tốc độ chậm, không biết có phải chờ đợi thấy mệt không mà Đàm Tấn xuống xe đi về phía tôi.
Tôi vẫy tay chào anh nhưng lại không để ý tới bước đi của mình, trượt chân ngã dập mông.
Hai ngày nữa sẽ đến kỳ rơi dâu, bụng tôi vốn đã âm ỉ, cơn đau này khiến tôi gần như bật khóc.
"Không sao chứ?"
Đàm Tấn chạy nhanh tới và kéo tôi dậy.
Chân tôi không đủ lực, vướng víu vì mặc quá nhiều quần áo nên lại trượt về phía trước.
May mắn là cánh tay của Đàm Tấn đã cứu tôi.
"Cảm ơn......"
Lời cảm ơn của tôi bị gián đoạn bởi câu hỏi "Hai người đang làm gì vậy?"
Hạ Lẫm đứng cách đó không xa, khó tin nhìn chúng tôi: "Hai... hai người... đang làm gì vậy?"
Tôi cau mày, vẻ mặt như bắt gian của hắn là có ý gì?
Cánh tay Đàm Tấn vẫn đặt trước ngực ôm lấy tôi, tôi rơi vào một cái ôm ấm áp, một giọng nói nghiêm túc vang lên trên đầu tôi: "Có chuyện gì vậy? Chồng cũ của Từ Ý Kha."
Mấy chữ "chồng cũ của Từ Ý Kha" được Đàm Tấn nói ra, giống như là học sinh tiểu học đọc từng chữ một, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Tôi cười lớn, Đàm Tấn cũng cúi đầu cười ra tiếng: “Sao em lại cười?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì.”
Chúng tôi hỏi và trả lời các câu hỏi như thể không có ai khác đang có mặt ở đó.
Cảnh tượng này khiến mắt Hạ Lẫm đỏ bừng.
Hắn nhớ rõ, trước kia hắn cũng thích ôm Từ Ý Kha vào trong ngực, mỗi lần như vậy Từ Ý Kha đều thích cọ tới cọ lui giống như mèo con, mái tóc lông xù cọ đến lòng người ngứa ngáy.
Nhưng bây giờ...
Cả người Hạ Lẫm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào người đàn ông và phụ nữ cách đó không xa bằng đôi mắt đỏ ngầu.
"Anh chồng cũ, anh nhìn chúng tôi thế này cô ấy sẽ xấu hổ."
Hạ Lẫm định thần lại và bắt gặp ánh mắt của Đàm Tấn.
Ánh mắt lạnh lùng và giễu cợt của đối phương hoàn toàn làm hắn thức tỉnh.
Ánh nhìn đó thể hiện rất rõ ràng, với tư cách là chồng cũ, hắn có tư cách gì mà nói ở đây?
Cuối cùng Hạ Lẫm không chịu đựng được mà bỏ đi.
Sau khi Hạ Lẫm rời đi, tôi cảm ơn Đàm Tấn: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”
Tôi hiểu ý của Hạ Lẫm, nhưng làm sao có thể?
Cách tốt nhất là khiến hắn hiểu lầm để hắn bỏ cuộc.
Đàm Tấn: “Không có việc gì, đột nhiên muốn làm một việc tốt thôi.”
Tôi:"......"
Tại sao câu nói này nghe rất quen thuộc?
Đàm Tấn đưa quà tặng con anh Tống cho tôi: “Em về đi, tôi cũng phải đi.”
Tôi cầm lấy, lịch sự nhắc nhở anh lái xe cẩn thận rồi quay người rời đi.
Đàm Tấn trở lại xe, không vội vã rời đi, mà lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
Hít một hơi thật sâu và phun ra qua mũi, nicotin khiến anh tạm thời mê say.
Sau khi nhắm mắt hút hết điếu thuốc, Đàm Tấn đóng cửa sổ rồi khởi động xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT