15.

Ngày tôi biết Nhóc Quýt thực ra là một con mèo hoang, Kỳ Vọng cũng vừa khéo tới tìm tôi.

“Tối nay có tiệc tối, anh đón em, ăn mặc chỉnh tề là được.”

“Tiệc tối?”

“Hôm nay là sinh nhật 60 tuổi của ba anh, đặc biệt phân phó anh dẫn em đến.” Đầu bên kia vẫn là giọng nói lười biếng tản mạn, nói xong lập tức cúp máy, như thể đã sớm đoán được tôi muốn từ chối.

Tâm tư của Kỳ Vọng bày ra rõ ràng ngay trước mắt, tôi không thể bình tĩnh ở chung với hắn giống như trước kia được nữa, mỗi khi dựa gần nhau, trong đầu suy nghĩ bay loạn, nhịp tim không thể tự chủ được chính mình.

Đợi đến khi đến bãi đậu xe của khách sạn, tôi vẫn đang không ngừng chỉnh sửa bản thảo. Có lẽ là vì Kỳ Vọng đang ngồi bên cạnh tôi, tôi nghiêng đầu nhìn hắn, vừa chạm vào ánh mắt của hắn liền vội vàng dời đi ánh mắt.

“Em lên trước đợi anh nhé?” Tôi vội vàng ném xuống một câu rồi xuống xe, bước vào thang máy rồi mới thả lỏng.

"Đinh" một tiếng thang máy tới rồi, khoảnh khắc cửa vừa mở ra, tôi và Cố Phong bốn mắt nhìn nhau.

“Vũ Ngữ, đã lâu không gặp.” Giọng nói của Cố Phong có chút khàn khàn, vị trí của hai tay thay đổi liên tục, thoạt nhìn có chút thất thố.

"Cũng không lâu lắm, hai ngày trước tôi vừa thấy anh ở trường học."

"Gần đây em sống thế nào thế nào? Nghe nói em quen với mấy người không tốt lắm."

Bởi vì Kỳ Vọng luôn tới đón tôi, thời gian lâu rồi cũng sẽ thu hút tới một số người suy đoán, nhờ có Cung Tri Duyệt, tin đồn tôi bị bao nuôi được lan truyền rộng rãi khắp trường.

Tôi cười lạnh: "Cố Phong, anh là người không có tư cách nhất để nói những lời này với tôi, bởi vì trong những người tôi quen biết thì anh là người tệ nhất."

Lại một tiếng "ding" khác vang lên, Cung Tri Duyệt từ một thang máy khác đi về phía Cố Phong, đôi tay trắng nõn cân đối siết chặt tay Cố Phong: “Đợi lâu chưa?” Giọng điệu nhẹ nhàng êm ái, ánh mắt nhìn tôi là sự khinh bỉ của kẻ chiến thắng.

“Cô cũng ở đây à?” Đôi môi đỏ mọng phát ra những lời trào phúng châm chọc, “Cũng đúng, tôi quên mất gần đây cô quen được rất nhiều bạn mới, đến cũng không phải là không thể. Nhưng tôi vẫn là khuyên cô, nếu như thật sự có khó khăn có thể nói với Cố Phong hoặc với tôi, dù sao Cố Phong cũng coi như nửa cái anh trai của cô, mà tôi vừa là chị dâu vừa là chị gái của cô nữa, không thể nhìn người nhà của mình sa đọa như vậy được.”

“Nếu cần, tôi có thể bảo ba tôi thu mua cổ phần dưới tên của cô với giá cao hơn 5% so với giá thị trường. Dù sao tôi cũng hiểu, rằng thật khó để trở nên giản dị sau khi đã quen với sự xa hoa... "

"Cũng đến lúc vào rồi." Ánh mắt của Cố Phong lướt qua tôi, thấp giọng thúc giục Cung Tri Duyệt.

Nhưng Cung Tri Duyệt không dừng lại: "Cố Phong, em biết có một số điều anh không nói ra được, lẽ nào chúng ta thực sự muốn đứng nhìn Vũ Ngữ tự mình chìm đắm trong trụy lạc sao?"

Bàn tay đặt ở phía sau lưng nắm chặt, lúc này tôi không thể chống lại trực tiếp với Cung Tri Duyệt, nếu nhất thời nhanh miệng, sau này sẽ chỉ có vô số rắc rối mà thôi.

“Hóa ra hẹn hò với tôi lại là tự mình chìm đắm trong trụy lạc — cách nói này vẫn là lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy.” Kỳ Vọng không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng, bàn tay đặt sau lưng bị hắn kéo lấy, lòng bàn tay ấm áp dán vào, mười ngón tay siết chặt. Khoảnh khắc ấy, nhịp tim dường như ngừng đập.

"Còn không phải tên nhóc nhà cháu bình thường hay mang tiếng xấu, những nữ sinh khác yêu đương với cháu, thanh danh của cũng biến xấu đi rồi." Ông lão ở bên cạnh nói đùa.

Tôi quay đầu lại nhìn, người này vậy mà lại là đạo diễn nổi tiếng Đổng Thiên Du, hơn nữa, có vẻ như mỗi quan hệ của ông ấy và Kỳ Vọng không nhạt.

Đạo diễn Đổng không hề nghiêm túc như trong tưởng tượng, ngược lại còn rất ma mãnh tiến lại gần tôi, giả vờ nghiêm túc nói: “Cô gái nhỏ, nghe lời khuyên của tôi, sớm ngày quăng tên phú nhị đại này đi, đừng treo cổ trên 1 cái cây..."

Còn chưa nói xong, Kỳ Vọng đã chặn lại trước mặt tôi: "Chú Đổng, thà phá mười ngôi chùa còn hơn phá hủy 1 mối lương duyên đấy. Chú đã già rồi, tích chút phúc đi."

Khi hai người cãi qua cãi lại, Cung Tri Duyệt đứng bên cạnh khuôn mặt tái nhợt, tất nhiên là không đoán ra được "mối quan hệ" giữa tôi và Kỳ Vọng, cũng không đoán được những lời cố ý trào phúng châm chọc của cô ta bị đạo diễn cô ta yêu thích Đổng Thiên Du nghe thấy.

"Xin chào đạo diễn Đổng, tôi là Cung Tri Duyệt, hôm trước có đến thử vai..." Cung Tri Duyệt cuối cùng vẫn là mặt dày tiến lên chào hỏi, dù sao đi nữa cô ta cũng bị đạo diễn Đổng nhìn trúng, tin tức sắp đóng vai chính đã lan truyền khắp khoa diễn xuất rồi.

"Ồ..." Đạo diễn Đổng dừng một chút, "Tôi nghĩ cô có thể thử diễn Yên Phi, chị gái của Yên Nhiên, tôi cảm thấy vai diễn em gái ác độc hình như càng thích hợp với cô hơn." Đạo diễn Đổng vẻ mặt nghiêm túc, không có chút nào đùa giỡn.

Nụ cười trên mặt Cung Tri Duyệt trong nháy mắt đông cứng lại: “Vậy sao…” Cô ta không tình nguyện nói: “Vậy tôi sẽ tìm thời gian thử một lần, cảm ơn đạo diễn đã nhắc nhở…”

Nói xong, cô ta cùng Cố Phong tiến vào sảnh chính của yến tiệc, cho đến khi kết thúc tiệc tối, cô ta cũng không lại xuất hiện trước mắt tôi nữa.

Mà tôi cũng không có thời gian để ý tới cô ta, bởi vì trong suốt bữa tiệc tối, Kỳ Vọng đều kéo tôi đi gặp nhiều người khác nhau, dường như thực sự muốn cầm micro để nói với cả thế giới về "mối quan hệ" của chúng tôi.

Khó khăn lắm mới rảnh rỗi được một lúc, tôi vội vàng kéo Kỳ Vọng ra ngoài.

"Hôm nay, là anh cố ý đúng không? Cố ý công khai quan hệ của chúng ta trước mặt Cung Tri Duyệt." Nghĩ tới có lẽ Kỳ Vọng đã sớm biết những tin đồn đó từ lâu.

“Không sai.” Kỳ Vọng gật đầu, “Dù sao bây giờ em cũng là bạn gái của anh, cũng không thể vẫn luôn như quả hồng mềm suốt ngày bị người khác nhéo chứ?”

“Vậy Nhóc Quýt thì sao? Tại sao lại lừa em Nhóc Quýt là mèo của anh?"

"Bởi vì cảm thấy người phụ nữ này rất tốt bụng, muốn thử xem liệu cô ấy có thể lại thu nhận thêm một con đực khác nữa hay không." Kỳ Vọng cúi người xuống, ý cười vương nơi khóe mắt.

"Cuối tuần đi đưa mèo lại đi đón mèo, anh có thể gặp em hai lần, mỗi tuần đón em về nhà ăn tối một lần, Bạch Vũ Ngữ, anh muốn hỏi em, anh còn phải gặp em bao nhiêu lần nữa em mới yêu anh?"

Những câu thoại đã được luyện tập không biết bao nhiêu lần trong đầu chỉ còn thừa lại khoảng trống, bức tường dựng lên trong trái tim nháy mắt bị phá bỏ, chiếm đóng.

Bóng người phía trước bị nước mắt tuôn trào ra mà nhòe đi, tôi nhào vào lòng hắn: "Kỳ Vọng, đồ xấu xa nhà anh! Cả đời này anh đừng nghĩ tới việc bỏ rơi em!"

“Câu này đáng ra để anh nói mới đúng, hôm nay anh giới thiệu em với mọi người, chính là để em không bỏ rơi được anh."

“Bởi vì khoảnh khắc anh yêu em, anh đã sớm không còn đường lui nữa."

16.

Trong đại dương sâu mặn, hóa ra cũng có thể nếm được vị ngọt.

Kỳ Vọng cứ như vậy xông vào cuộc sống của tôi, dự định bám trụ không rời.

Ánh sáng từ khe hở chiếu vào, con mắt dần dần thích ứng với thế giới bên ngoài, ánh sáng trắng chói mắt dần dần mơ hồ, bóng người ở trước mắt dần trùng hợp lại thiếu niên trong trí nhớ.

Chuyện xảy ra gần đây thoáng hiện qua trong đầu, chóp mũi hơi chua xót, tôi lao vào trong lòng Kỳ Vọng, tham lam hấp thụ nhiệt độ và hơi thở của hắn.

“Chồng ơi.”

“Bây giờ nhớ ra anh là chồng em rồi à?” Trong lời nói của Kỳ Vọng nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng vòng tay lại ôm tôi lại chặt hơn một chút.

"Em đều nhớ ra hết rồi, khoảng thời gian này để anh ủy khuất rồi."

“Lời này của em nói vô cùng đúng, đợi khi em khỏe rồi, anh lại chậm rãi tính sổ với em.”

Câu nói của Kỳ Vọng làm tôi chợt bừng tỉnh, việc tôi vô tình mang chiếc nhẫn cưới đi bán đấu giá khi mất trí nhớ chợt lóe lên trong đầu.

Từng có lúc, tôi từng nói trong một bài phỏng vấn dài 60 giây:

"Nếu hôn nhân của hai người tan vỡ, Vũ Ngữ bạn sẽ làm gì đầu tiên?"

"Bước đầu tiên... nhất định phải là bán nhẫn cưới đi, dù sao thì mặc dù lời hứa là vô giá trị, nhưng nhẫn cưới vẫn rất đáng tiền mà."

Tôi cúi đầu ảo não vò áo của Kỳ Vọng, quả nhiên, Từ Tử Ninh nói rất đúng, sau khi khôi phục trí nhớ thật sự rất muốn tự đào hố chôn mình...

"Đều là do em mất trí nhớ nên mới như vậy, chồng à, em yêu ai nhất, lẽ nào anh không biết sao?"

“Xin lỗi, thông qua sự quan sát Bạch đại tiểu thư mấy tháng nay, anh cảm thấy anh vẫn thật sự không biết rõ lắm đâu.” Kỳ Vọng cố ý hùa theo lời tôi nói, vừa cười vừa duỗi tay ra nhéo mặt tôi.

“Tử Ninh đâu?” Hiện tại hỏi Tử Ninh mọi chuyện thế nào mới là quan trọng nhất.

"Cô ấy đến phòng làm việc rồi, để giải quyết các vấn đề tiếp theo của chuyện ngày hôm qua." Nhắc đến chuyện của Ô Mộc Tình ngày hôm qua, giọng điệu của Kỳ Vọng đột nhiên trở nên lạnh lùng.

"Hôm qua...thế nào rồi?" Ô Mộc Tình đến địa điểm tổ chức sự kiện để làm loạn, chỉ sợ rằng tin tức về việc tôi máu lạnh ruồng bỏ mẹ ruột sớm đã lan rộng, thậm chí có thể liên lụy tới Kỳ thị và Quân Hằng, “Kỳ Vọng, em muốn xem điện thoại.”

“Em vừa khôi phục trí nhớ, nên nghỉ ngơi thật tốt trước đã.”

Kỳ Vọng từ chối nằm trong dự đoán của tôi, nhưng câu nói cuối cùng của hắn thực sự khiến tôi kinh ngạc, “Em yên tâm, chuyện ngày hôm qua đã được giải quyết êm đẹp, cảnh sát đã tra ra việc trước kia em treo dây cáp bị thương là do bị Ô Mộc Tình động tay rồi, đã bắt người đi rồi.”

"Về phần dư luận, sau khi cảnh sát công bố tin tức, mọi chuyện về hành động trước đây của Ô Mộc Tình đều sẽ bị phơi bày thôi. Đêm qua, Cung Tri Duyệt và Tập đoàn Cung Hoa đã đưa ra tuyên bố pháp lý vạch rõ quan hệ với bà ta ngay trong đêm rồi." Kỳ Vọng nói xong thì dừng lại, đôi mắt mở to ngập ngừng.

"Trước khi làm những việc này, bà ấy đã không còn coi em thành con gái của mình nữa rồi. Sau này chuyện liên quan đến bà ấy, em cũng không muốn quan tâm đến nữa. Anh cũng đừng vì bảo vệ em mà nhúng tay vào chuyện này, cẩn thận rước phiền toái vào người đấy."

Tôi ghé sát vào trái tim của hắn, lắng nghe nhịp đập ổn định của trái tim, tâm trạng lập tức được xoa dịu.

“Chồng à, cảm ơn anh đã chăm sóc em và Tư Vũ trong suốt những năm qua.”

Tình cảm cao trào bị tiếng chuông điện thoại của Kỳ Vọng cắt ngang, Kỳ Vọng cầm điện thoại lên, ánh mắt thăm dò liếc nhìn tôi.

“Không sao, công việc là quan trọng.” Tôi giục hắn nghe điện thoại.

Kỳ Vọng gật đầu, chỉnh lại giường cho tôi ngồi rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Cùng với tiếng đóng cửa vang lên, tôi lấy điện thoại di động từ trong ngăn tủ ra gọi cho Tử Ninh.

Trong khi đợi nghe máy, tôi lặng lẽ xuống giường đi đến gần cửa, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Kỳ Vọng.

Vừa mới áp tai lên cửa, liền nghe thấy giọng nói của Kỳ Vọng truyền tới: "Đơn ly hôn không cần gấp, dễ bứt dây động rừng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play