13.
Trong kỳ nghỉ hè khi Bạch Vũ Ngữ kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ấy và Cố Phong yêu nhau, chia tay, cuối cùng đến chết cũng không qua lại với nhau.
Tại cuộc họp cổ đông, tôi đã chứng kiến Cố Phong chắp tay dâng lên số cổ phần mà ba để lại anh, tạo tiền đề cho nhà họ Cung chiếm lấy Quân Hằng.
Mùa hè năm đó, tôi mất đi tất cả những gì quý giá nhất: ba tôi, Cố Phong và Quân Hằng.
Hôm đó Cố Phong đã rời khỏi nhà họ Bạch, trở thành con rể tương lai của nhà họ Cung.
Tôi không bỏ cuộc, xông vào nhà họ Cung hết lần này đến lần khác, nhưng đáp lại tôi luôn là sự xua đuổi lạnh lùng và tàn nhẫn của đám bảo vệ.
Lần cuối cùng, là bà ta đến.
Từ sau khi ba tôi hôn mê, đây là lần đầu tiên bà ta trở.
Mở miệng ra đã bảo tôi buông tay, đừng quấn lấy làm phiền Cố Phong nữa.
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, không nhịn được cười: “Bà cho rằng tôi là không nỡ chia tay với Cố Phong sao?”
Bà ta nhìn tôi khó hiểu: "Bằng không, tại sao con lại xông vào nhà họ Cung hết lần này đến lần khác làm gì? Vũ Ngữ, hãy nghe mẹ khuyên này, đừng quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa."
“Quấy rầy?” tôi cười khúc khích, “Thì ra gia định bị tan vỡ, bị kẻ thứ ba xen vào, bị cướp mất tâm huyết cả đời trả giá lại chính là quấy rầy sao?”
"Bà suy nghĩ nhiều quá rồi. Một con sói mắt trắng như Cố Phong tôi sẽ không thích anh ta đâu."
Lồng ngực kịch liệt phập phồng, trong lòng trào dâng cảm xúc, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, để bản thân không được rơi nước mắt,
“Tôi chỉ muốn hỏi bà và Cung Tri Duyệt, tại sao lại thích nhặt đàn ông ở trong rác như vậy..."
"Bốp!" Cuồng phong mạnh mẽ đập vào mặt, hai gò má lập tức nóng rát, cảm giác ngứa ran bốc lửa thấm vào da, âm thanh ù ù kéo dài trong tai.
Đầu lưỡi cuốn đi vị tanh ngọt nơi khóe miệng, tôi giật giật khóe miệng, bắt gặp ánh mắt tức giận của bà ta, cười rạng rỡ:
“Quên không nói cho bà biết, ngày bà tái hôn, tôi đã yêu đương với Kỳ Vọng rồi. Thế lực nhà họ Kỳ như thế nào thì bà cũng biết rõ rồi, hy vọng một ngày nào đó mười năm sau, bà vẫn còn có sức để đánh tôi.”
Chuyện tôi và Kỳ Vọng bị hiểu nhầm là yêu nhau người người đều biết, ngay cả Cố Phong lúc đầu cũng hiểu lầm.
Bạch Vũ Ngữ mười tám tuổi nhất thời gấp gáp, cố nén nước mắt bắt đầu nói dối.
“Bà nhất định rất muốn hỏi, tôi có phải đang hẹn hò với Cố Phong không?”
Tôi nhịn đau, từng chữ từng chữ như đổ thêm dầu vào lửa giận của bà ta,
“Đó là bởi vì tôi biết Cung Tri Duyệt thích Cố Phong, đơn thuần chỉ muốn cô ta nhặt lại người đàn ông của tôi. Rốt cuộc thì, bản lĩnh một chân đạp hai thuyền này cũng là do mẫu thân đại nhân ngài đích thân dạy tôi mà.”
Quả nhiên, bà ta tức giận vô cùng, muốn nhảy qua tiếp tục đánh tôi. Nhưng chưa kịp chạm vào tôi, một tia chớp màu cam đã vụt qua.
“Meo!”
Quay đầu nhìn lại, bà ta đang vật lộn với một con mèo màu cam, dấu chân trên mặt đỏ bừng chói mắt.
“Cô đã lấy chồng lần thứ hai rồi, còn rảnh rỗi chạy đến nhà chồng cũ như vậy sao?”
Một giọng nói thản nhiên truyền đến, tôi quay đầu lại đã thấy Kỳ Vọng uể oải tay đút túi quần đứng ở cửa.
"Ồ, đúng rồi, đó là con mèo tôi nuôi cùng với Vũ Ngữ, nó tính tình rất xấu. còn mong cô đây không chấp nhặt với động vật”
Kỳ Vọng hơi nhướng mày, trên mặt viết đầy chữ “Mau khen tôi tới kịp lúc đi”.
Lời vừa dứt, bàn tay đang bắt mèo của Ô Mộc Tình dừng lại giữa không trung, bà ta xấu hổ đứng dậy: “Cậu Kỳ sao lại rảnh rỗi đến chơi với Vũ Ngữ vậy…”
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái, tôi lau mồ hôi trong lòng bàn tay ra sau lưng.
Kỳ Vọng không có lý do gì giúp tôi che giấu lời nói dối của mình cả, thứ nhất là cuộc gặp gỡ của chúng tôi cũng không vui vẻ gì, thứ hai là tôi vừa mới t.h.i.ế.n con mèo của hắn cách đây không lâu.
"Nghe nói vợ chưa cưới của tôi bị bắt nạt, cũng phải đến xem chứ."
Cả tôi và Ô Mộc Tình đều bị sốc.
Tôi cố nén cơn kinh ngạc trong lòng, liếc mắt quan sát sắc mặt của Kỳ Vọng.
"Vừa nãy tôi chỉ là bị lo lắng nhất thời xúc động mà thôi. cô cũng biết mà, đánh trên người con, đau trên người ba mẹ…”
Vì sợ Kỳ thị, Ô Mộc Tình đã thu lại hết móng vuốt của mình trước mặt Kỳ Vọng, bà ta nhìn tôi, trong mắt cũng có chút “sự quan tâm của mẹ” giả dối.
"Quả thật, tra nam vẫn là nên để lại cho tiện nữ thì tốt hơn. Sự quan tâm của cô là rất cần thiết đó."
Hai câu nói này của Kỳ Vọng khiến khuôn mặt của Ô Mộc Tình trở nên tái nhợt rồi lại đỏ bừng, cuối cùng bà ta chỉ đành ác độc lườm tôi một cái rồi bỏ đi.
Khoảnh khắc bóng lưng của Ô Mộc Tình biến mất khỏi tầm mắt, tôi kiệt sức, mất hết sức lực mà ngồi bệt xuống đất.
Cái lạnh chạm vào những vết hằn đỏ và sưng tấy trên mặt, xua tan phần lớn cơn đau.
Tôi ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt trong veo của Kỳ Vọng. “Sao anh lại nói dối giúp tôi…”
Tôi chột dạ nhìn sang chỗ khác, giật lấy cốc nước đá từ tay hắn, “Đây là gián tiếp thừa nhận tôi cắm sừng anh đấy…”
Kỳ Vọng cười khinh bỉ: “Thôi đi, em với anh ta mới yêu nhau được bao lâu rồi?"
"Nửa tháng rồi." Hốc mắt như vỡ đê, nước mắt kịch liệt rơi xuống.
Đầu ngón tay hơi mát lạnh bao phủ da thịt, khăn giấy mềm lau đi nước mắt.
"Nửa tháng thì ai mà biết được chuyện của em chứ, ngay cả QQ còn không thèm cập nhật. Thông báo phê bình của tôi và em vẫn còn treo cho đến mấy ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học kia kìa, ai cũng biết!"
“Cho nên?” Phản ứng của Kỳ Vọng khiến tôi không khỏi sững lại, ngay cả nước mắt cũng ngừng rơi.
Kỳ Vọng sờ sờ chóp mũi: “Ba tôi từ nước ngoài trở về rồi, ba mẹ tôi muốn gặp em.”
Có lẽ cảm thấy câu này không đủ thuyết phục, Kỳ Vọng lại nói:
“Ba tôi nói rồi, sau khi tôi yêu đương thì tiền ăn vặt sẽ được tăng gấp đôi, tháng sau tôi có thể cưới được ‘vợ’ về nhà hay không thì phải tùy thuộc vào em rồi."
"Vợ?" Tôi lại ngạc nhiên.
Kỳ Vọng híp mắt: “Này, Bạch Vũ Ngữ, em cắt đứt hy vọng duy trì con cháu đời sau của mèo nhà tôi rồi, lại hủy hoại sự trong trắng của tôi, ngay cả giúp đỡ chút việc nhỏ này em cũng không nguyện ý giúp sao?”
“Không phải không nguyện ý giúp anh,” tôi nhìn ánh mắt Kỳ Vọng càng ngày càng kỳ lạ, "Anh cưới vợ thì có liên quan gì đến tôi?"
Chẳng lẽ muốn lấy tôi... vô duyên vô cớ, muốn làm gì?
“Hơn nữa, anh mới mười tám tuổi, chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp, lấy vợ là phạm pháp.”
Tôi nhỏ giọng phản bác. Kỳ Vọng đột nhiên cười nói:
"Ai nói vậy? Vợ tôi có cả nhóm, em có tin mỗi tháng tôi đều có thể dẫn theo một cô vợ khác nhau đến gặp em không?"
Đồng ý cùng Kỳ Vọng đóng giả làm một đôi cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất có thể trấn an các cổ đông, khiến bọn họ không dám dễ dàng hủy hoại Quân Hằng trước khi hiểu rõ sự tình.
Sau này, Kỳ Vọng thật sự mỗi tháng đều dẫn theo một “cô vợ mới” của hắn đến trường đón tôi, còn về nguyên nhân, là bởi vì chỉ có mỗi lần Kỳ Vọng đề nghị muốn đón tôi tới nhà họ Kỳ ăn cơm, ông Kỳ mới đại phát từ bi cho hắn sờ vào xe.
Sau này, việc Kỳ Vọng muốn lấy vợ thực sự liên quan tới tôi rồi, hơn nữa còn là ủ mưu từ lâu.
14.
Rất lâu trước khi tôi biết Nhóc Quýt là một con mèo hoang, tôi đã biết bí mật trong lòng của Kỳ Vọng.
Hôm đó tôi vừa tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, bạn cùng phòng nhắc tôi điện thoại có reo mấy lần.
Tôi mở ra xem, thấy 4 cuộc gọi nhỡ từ Kỳ Vọng.
Kỳ Vọng chỉ khi nào muốn đón tôi tới nhà họ Kỳ hoặc là muốn gửi Nhóc Quýt tới nhà tôi mới chủ động liên lạc với tôi, hơn nữa đã muộn như vậy, là lần đầu tiên.
Tôi gọi lại, rất nhanh đã có người bắt máy, nhưng không phải giọng của Kỳ Vọng.
"Alo, chị dâu. Anh Vọng uống say rồi, chị xem xem hay là chị đến đón anh ấy nhé? Hôm nay nữ thần của em cũng tới đây, em muốn đưa cô ấy về để bồi đắp tình cảm..."
Chị dâu? Theo như tôi biết, "mối quan hệ người yêu" của tôi và Kỳ Vọng trong vòng bạn bè đại học của cả hai đều rất hiếm có người biết đến.
“Alo, chị dâu, chị có ở đó không?” Đầu dây bên kia không nghe thấy tôi trả lời, có chút sốt ruột, “Trong danh bạ ghi là vợ tương lai không sai mà…”
Khi tôi nghe thấy 4 chữ "vợ tương lai", suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại, giơ điện thoại ra trước mắt, liên tục xác nhận rằng đó thực sự là số điện thoại của Kỳ Vọng.
"Có đây, vừa rồi tín hiệu không tốt, cậu cho tôi địa chỉ, tôi lập tức tới."
Sau khi do dự cùng kinh ngạc, tôi lựa chọn trước tiên gặp được Kỳ Vọng trước đã.
“Được thôi!” Đầu bên kia trả lời rất sảng khoái, rất nhanh tôi đã nhận được địa chỉ.
Vừa bước xuống xe đã thấy Kỳ Vọng được một chàng trai đỡ lấy, mặt đỏ bừng vì say, còn một cô gái khác đang bịt mũi, đang đứng cách hai người vài bước chân.
Tôi vội vàng chạy tới: “Xin chào, tôi là bạn gái …. của Kỳ Vọng”
Một câu nói đơn giản nhưng tôi lại suýt cắn trúng lưỡi.
“Chào chị dâu nhé.”
Cậu trai nhìn thấy tôi thì mắt sáng lên, nhanh chóng khoác cánh tay của Kỳ Vọng lên vai tôi, “Tạm biệt chị dâu, anh Vọng phải làm phiền chị rồi!”
Sau đó, anh ta không quay đầu lại, đi theo cô gái kia rời đi.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, tôi nhìn Kỳ Vọng đang gần sát trước mặt, không khỏi đưa tay ra nhéo má hắn.
Kỳ Vọng lông mày động đậy, chậm rãi mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tôi ngượng ngùng rút tay lại: “Sao anh uống nhiều thế?”
Đánh đòn phủ đầu trước thường là cách che đậy tốt nhất.
Trong mắt Kỳ Vọng mờ mịt sương mù, lộ ra vẻ vô tội,
"Cố Phong... ngẩng đầu lên... Tôi không sai... Cũng không thể mất mặt trước mặt tình địch đúng không?" đôi mắt nửa mở nửa nhắm, bộ dáng có vẻ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tôi bị mùi rượu trên người hắn làm cho hơi say, cười nói: “Hai người mà coi là tình địch cái gì?”
“Sao lại không tính… lúc gặp người lớn, ánh mắt của anh ta… hận không thể nuốt sống anh luôn cho rồi…”
Kỳ Vọng uống say giống như một đứa trẻ, lời nói có chút mơ hồ, hai mắt híp lại ủy khuất, giống như một đứa trẻ sau khi tan học đang phàn nàn với ba mẹ mình về các bạn học khác ở trường mẫu giáo.
“Nhưng em yên tâm…” Kỳ Vọng nhếch khóe miệng, “Anh không có thua, anh ta đều nôn mấy lần rồi…”
Tôi lắc đầu cười cười, đỡ hắn đến bên đường để gọi xe.
Khi ngồi trên xe, khung cảnh rực rỡ sắc màu quay cuồng hai bên, tôi nhìn Kỳ Vọng đang gối đầu trên đùi mình, ký ức hai năm qua cứ hiện về trong đầu.
Kỳ Vọng mỗi cuối tuần sẽ để Nhóc Quýt ở nhà tôi, nói rằng không muốn khi ở nhà còn bị con mèo bá chiếm cái giường.
Mỗi lần đến đón Nhóc Quýt, hắn lại ở đó cả mấy tiếng đồng hồ.
Quản gia và cô thường nói, khi Kỳ Vọng đến, trong nhà càng càng có sức sống hơn nhiều.
Tấm lòng rõ rõ ràng như vậy luôn bị nỗi đau tinh thần của tôi che đậy đi, cuối cùng, lớp giấy cửa sổ này vô tình bị xuyên thủng.
Tôi bấm vào danh bạ điện thoại của Kỳ Vọng, phát hiện "a vợ tương lai" được xếp ở ngay hàng đầu tiên.
Quả nhiên, khi tôi nhấp vào thì là số điện thoại của tôi.
Có người từng nói với tôi rằng, cô ấy sẽ đặt một chữ a trước tên của những người quan trọng, bởi vì theo cách này, họ sẽ xuất hiện ở danh bạ.
Cô ấy nói rằng những người quan trọng nhất nên được nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi hạ kính cửa xe xuống, làn gió mát ùa vào. Nhiệt độ trong đầu tôi từ từ giảm xuống, sự thôi thúc muốn đáp lại đoạn tình cảm này bị thổi bay.
Tình cảm của tôi với Kỳ Vọng, không biết là do cô đơn muốn tìm một người để yêu hay là thật lòng thích hắn, trước khi tìm hiểu rõ ràng, tôi không thể hành động bồng bột.
Tôi cẩn thận cất điện thoại của Kỳ Vọng vào túi rồi bảo tài xế đưa chúng tôi đến một khách sạn gần đó.
Kỳ Vọng đã uống rất nhiều, khi xuống xe còn bị nôn mửa nữa.
Tôi đưa được hắn đến phòng khách sạn đã sức cùng lực kiệt rồi, nhưng nhìn thấy Kỳ Vọng bẩn thỉu say xỉn thì tôi lại không nhịn được.
Thế là tôi lại giúp hắn thay quần áo bên ngoài, cả đêm canh bên cạnh hắn.
"Sao em lại ở đây? Đây... đây là đâu?"
Ngày hôm sau, tôi bị tiếng của Kỳ Vọng đánh thức, tỉnh lại liền thấy Kỳ Vọng ôm trán, sắc mặt đau đớn.
"Tối hôm qua anh uống say, bạn của anh muốn đưa nữ thần về, chỉ đành gọi điện cho tôi tới đón anh. Anh lại rất say, tôi chỉ đành phải đưa anh đến khách sạn gần đây..."
"Châu Minh Hạo đã nói với em những gì? Em đã nhìn thấy rồi đúng không..." Kỳ Vọng ngắt lời tôi, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi cảm thấy có lỗi.
“Chỉ nói tôi đến đón anh, không phải anh đã nói với anh ấy về mối quan hệ của chúng ta rồi sao?”
Tôi mở to mắt, hận không thể dùng hết tất cả các kỹ năng được dạy trong lớp diễn xuất, cố gắng bày tỏ sự nghi ngờ của mình với Kỳ Vọng, "Còn nữa, nhìn thấy cái gì?"
Kỳ Vọng khẽ nhíu mày, ánh mắt từ dò xét chuyển sang đùa giỡn, cúi đầu liếc nhìn áo choàng tắm trên người: “Còn nhìn thấy gì được nữa, ê, hóa ra câu nói con trai ở bên ngoài nên tự bảo vệ tốt chính mình là thật nha……”
Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, lập tức giả bộ tức giận phản bác:
“Cái quái gì! Tối qua anh nôn ra khắp người, hôi chết đi được, tôi mới thay giúp anh bộ quần áo sạch sẽ, không có bậy bạ như anh nghĩ đâu!”
Nói xong, nhiệt độ nóng như thiêu đốt nơi đầu ngón tay đêm qua cứ tái hiện trong tâm trí tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT