Bắc Sơ trở lại phòng tiệc, dáng người duyên dáng của cô vừa đứng ở cửa ra vào, mọi người trong đại sảnh nhất thời đều di chuyển ánh mắt về phía cô.
Không để ý đến những ánh mắt dò xét xung quanh, vẻ mặt Bắc Sơ trái lại cực kỳ bình tĩnh, cằm cô hếch lên thành hình vòng cung vừa phải, chiếc cổ thon dài thẳng tắp như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.
Cô chậm rãi bước vào phòng tiệc, gót giày cao gót vững vàng đạp lên thảm từ từ đi xuyên qua đám người đang tò mò nhìn cô.
Mãi cho đến khi cô đi ngang qua, mọi người mới bình tĩnh lại sau cú sốc và bắt đầu thì thầm to nhỏ.
"Cô ấy là ai vậy? Trông lạ quá. "
"Tôi không biết... Cậu cũng chưa từng gặp cô ấy bao giờ à?"
"Chờ một chút... sao tôi lại thấy cô ấy giống như đại tiểu thư của nhà họ Bắc vậy?"
Bắc Sơ không để ý đến những lời thì thầm phía sau, cô ung dung ngồi lại vào chỗ ngồi, ánh mắt thập phần bình tĩnh, như thể mọi thay đổi xung quanh đều không liên quan gì đến cô.
Thỉnh thoảng còn có người đến bắt chuyện với cô, nhưng cô đều luôn từ chối một cách khéo léo.
Khi tĩnh lặng, nó tĩnh lặng và tao nhã như một tác phẩm nghệ thuật, khi chuyển động, nó lại là một vẻ đẹp sống động khác.
Đây mới là dáng vẻ chân chính của Bắc Sơ.
Sau khi xác nhận danh tính, trong góc có người chua chát nói: "Chậc chậc, quả thực người đẹp vì lụa, chỉ có thay đổi quần áo mà như liền biến thành một con người hoàn toàn khác."
Người bên cạnh lập tức phản bác: “Tôi thì nghĩ cho dù cậu có thay đổi quần áo gì đi nữa thì cũng không có biến chuyển gì đâu. Nhắc mới nhớ, nhà họ Bắc cũng thật kỳ quái, có một cô con gái như vậy, tôi chỉ hận không thể nói cho cả thế giới biết, nhưng tại sao bọn họ lại giấu giếm làm gì chứ?”
…
Bắc Nguyệt tình cờ đứng gần đó và nghe thấy những cuộc nói chuyện của bọn họ.
Cô ta siết chặt lòng bàn tay thành nắm đấm.
Không ngờ lần này lại bị Bắc Sơ chơi một vố!
So với sự tức giận của Bắc Nguyệt, vợ chồng nhà họ Bắc đứng bên cạnh cô ta đều bộc lộ hết tất cả những cảm xúc có thể nghĩ ra.
Hình ảnh cô gái ở phía xa xa lạ đến mức họ khó có thể nhận ra cô, bầu không khí xung quanh cô hoàn toàn trái ngược với cô gái quê mùa có lòng tự trọng thấp trong ký ức của bọn họ.
Ngạc nhiên trước những thay đổi chấn động ở Bắc Sơ mà bọn họ không hề hay biết, hai vợ chồng liền nhìn nhau và đọc được những ý nghĩa giống nhau trong mắt nhau.
Bắc Sơ không nhìn thấy ba người nhà họ Bắc.
Có vô số người đến để bắt chuyện và cô đang bận giải quyết với họ.
Những lời từ chối ngày càng nhiều, số lượng người đến bắt chuyện cũng dần dần ít đi, nhưng có một vài người có lá gan không nhỏ vẫn kiên quyết bám lấy cô không buông.
Phó Hành Châu đang đứng cách cô vài mét đã chứng kiến hết toàn bộ quá trình, anh âm thầm nghiến răng nghiến lợi và suýt làm vỡ chiếc cốc trên tay.
Anh hối hận rồi, lẽ ra anh nên dành một điều tốt đẹp như vậy cho riêng mình.
Bỗng có người ngồi xuống bên cạnh, Phó Hành Châu liền nhìn đi nơi khác như không có chuyện gì, anh đặt cốc xuống, quay đầu lại thì thấy đó là Phó Hành Trạch.
"Anh vừa đi đâu thế? Nãy giờ cũng lâu rồi mới thấy anh quay lại. "
Phó Hành Trạch đưa chiếc áo khoác tây trang trong tay cho Phó Hành Châu, anh ấy bình tĩnh ngồi xuống: "Tình cờ gặp lại bạn cũ nên hơi tốn thời gian."
Phó Hành Châu chỉ nói "Ồ" và lập tức mặc áo khoác vào.
Vừa mới cài cúc, chóp mũi anh đột nhiên cứng lại, anh cau mày hỏi: “Sao lại có mùi nước hoa của phụ nữ?”
Vả lại còn rất nồng.
Vẻ mặt của Phó Hành Trạch rất bình tĩnh và ung dung: "Bên ngoài tình cờ gặp một cô gái bị lạnh nên anh liền lấy áo khoác của em đưa cho cô ấy khoác để đỡ lạnh."
Phó Hành Châu: "Haha."
Vậy sao anh không lấy áo của anh đi:)
"Gì đây, đừng nói là thích người ta rồi đấy nhé?"
Sau khi chỉnh lại cà vạt, Phó Hành Châu có hứng thú hỏi: "Là ai vậy?"
Sau khi cảm thấy không vui một lúc, anh vẫn khá bất ngờ trước sự việc này, phải biết rằng Phó Hành Trạch là một người chưa bao giờ có khái niệm thương hoa tiếc ngọc.
Phó Hành Trạch nghe thấy lời này, sắc mặt anh ấy cũng không thay đổi, ngoại trừ trong mắt hiện lên một ý cười khó thấy. #𝖙y𝖙novel.com
“Đợi một khoảng thời gian nữa em sẽ biết.” Phó Hành Trạch nhìn xa xăm, sau đó bỗng dừng lại ở một nơi nào đó trong đám người, rồi nhanh chóng không để lại dấu vết chuyển chủ đề: “Nhắc mới nhớ, em đã ngồi ở đây nhìn lâu như vậy, sao còn chưa chịu qua đó đi?"
“Tất nhiên là em không thể đi được.”
Phó Hành Châu lười biếng ôm đầu: “Sẽ dọa cô ấy mất.”
Hôm nay xảy ra đủ chuyện, Bắc Sơ có lẽ cũng đủ kinh ngạc rồi, nếu bây giờ anh lại hù dọa cô, chẳng phải sau này anh lại gặp thêm quả báo nữa sao?
Anh không thể hấp tấp như vậy được.
—
“Trận đấu” buổi sáng chỉ là một cuộc ẩu đả nhỏ, là sân nhà của các tiểu bối, bữa tiệc tối mới là điểm nhấn thực sự.
Nghe nói buổi tối ông cụ Phó cũng sẽ tham dự, vậy nên không ai dám lơ là.
Gần trưa, Bắc Sơ nhận được tin nhắn của Triệu Tư Hỉ liền đứng dậy rời đi, lúc này vợ chồng nhà họ Bắc đột nhiên đi tới chỗ bọn họ.
“Buổi tối nhớ quay lại nhé.” Dương Thư Hoa khoác lên mình bộ dáng của một người mẹ, ân cần lộ ra vẻ hài lòng khi nhìn thấy sự thay đổi của Bắc Sơ: “Cứ như vậy là tốt đấy”
Mặc dù Bắc Sơ không có hứng thú với bữa tiệc ban đêm, nhưng cô cũng nhẹ nhàng đồng ý mà không hề kêu ca gì.
Bắc Nguyệt ở một bên âm thầm quan sát thái độ của Bắc Sơ, hai hàm răng cô ta cắn chặt gần như có thể sắp vỡ vụn bất kỳ lúc nào.
Ánh mắt đầy tức giận của Bắc Sơ làm như vô tình liếc về phía cô ta.
Ánh mắt ấy cực kỳ lạnh lùng, giống như một chậu nước đá dội thẳng vào mặt, Bắc Nguyệt sợ đến mức hô hấp không ổn định, sự ghen tị trong nháy mắt hoàn toàn bị dập tắt.
Sau đó Bắc Sơ cong mắt, nói lời tạm biệt với vợ chồng nhà họ Bắc bằng giọng điệu cực kỳ dịu dàng.
Sau khi thay lại bộ quần áo thường ngày, Bắc Sơ làm theo mô tả trong tin nhắn và nhanh chóng rời khỏi hiện trường bữa tiệc.
Đến nơi hẹn, cô nhìn thấy Triệu Tư Hỉ đang mặc một bộ trang phục mỏng manh đến mức còn không cản được gió, cô ấy run rẩy đứng đó chờ cô.
“Sao chị mặc ít thế?”
Vẻ mặt Bắc Sơ rất nghiêm túc, cô liền bước tới kéo cô ấy lên chiếc xe cô ấy vừa dừng bên cạnh: “Chị không muốn sống sót qua mùa đông này nữa à?”
Hệ thống sưởi trong xe đã được bật sẵn, Triệu Tư Hỉ vừa bước vào xe đã ngừng run rẩy, cô ấy nháy mắt quyến rũ với cô: “Còn không phải chị đã ước lượng sai nhiệt độ rồi sao? Chờ lát nữa dán thêm mấy miếng Noãn Bảo Bảo là chẳng phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao? "
Bất lực nhìn Triệu Tư Hỉ một hồi, Bắc Sơ cuối cùng cũng nhượng bộ, cũng không tiếp tục chủ đề nữa.
"Đúng rồi, Sơ, tối nay em có đến nữa không?"
Xe vừa chạy được một đoạn, Triệu Tư Hỉ đột nhiên hỏi cô.
Bắc Sơ gật đầu: “Mẹ em bảo em đến, còn chị thì sao?”
"Chị..." Triệu Tư Hỉ như nhớ lại điều gì đó, trong mắt cô ấy đột nhiên tràn đầy tức giận: "Chị vốn không muốn đi, nhưng nếu đêm nay chị không quay lại báo thù tên khốn đó thì chị không cảm thấy yên lòng được!"
Trên đường đi, Triệu Tư Hỉ như biến thành một cái máy hát, cô ấy kể lại khá sống động câu chuyện bi thảm về việc ngày hôm nay cô ấy đã bị người ta chơi một vố như thế nào.
"...Lúc đó chị bị lạnh đến mức tưởng như sắp chết đến nơi, không biết tên đó từ ở đâu tiến đến khoác thêm áo khoác lên người chị, lúc đó chị cảm động đến mức muốn lập tức quỳ xuống gọi anh ta là cha, nhưng cuối cùng thì sao chứ, còn chưa đỡ lạnh được mấy phút anh ta liền lấy lại áo khoác, giỡn kiểu gì kỳ vậy chứ!"
Bắc Sơ mặc dù thông cảm với trải nghiệm của Triệu Tư Hỉ nhưng cô vẫn không nhịn được cười càng lúc càng to. ( truyện trên app T𝕪T )
"Sao em lại cười? Em có biết người đó là ai không?"
Triệu Tư Hỉ liếc cô một cái, rồi tức giận nói: "Phó Hành Trạch!"
Bắc Sơ ngừng cười, kinh ngạc mở to hai mắt.
"Làm sao anh ấy...?"
Mọi người đều biết rằng Phó Hành Trạch là người nghiêm túc nhất và điềm tĩnh nhất trong giới thượng lưu ở thành phố này.
Không ngờ tới anh ấy lại làm ra sự việc như thế.
Triệu Tư Hỉ xua tay nói: “Ai mà biết được chứ? Hiện giờ chị cũng có thể nhìn rõ rồi, mấy cái tin đồn ca ngợi anh ta là quân tử đoan chính gì đó đều là tin đồn nhảm cả!"
Cô ấy vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động của Bắc Sơ đột nhiên vang lên.
Bắc Sơ nhấc điện thoại lên, sau đó liền quay sang áy náy nhìn Triệu Tư Hỉ, Triệu Tư Hỉ thản nhiên xua tay bảo cô cứ bắt máy.
Bắc Sơ liền trả lời điện thoại.
Bên kia liền vang lên một giọng nữ quen thuộc, chính là Bắc Nguyệt gọi tới.
Giọng điệu của cô ta thấp hơn bình thường, còn mang theo chút trách móc: "Bắc Sơ, hôm nay sau khi dự tiệc xong chúng ta nghiêm túc nói chuyện đàng hoàng nhé?"