Nếu trước đây Bắc Nguyệt nói với Bắc Sơ bằng giọng điệu như vậy, Bắc Sơ hẳn sẽ cảm thấy uể oản và chán nản.
Nhưng bây giờ…
Bắc Sơ thoải mái đổi tư thế ngồi, nheo mắt nói: "Được."
Rất nhiều chuyện chỉ cách một bước là có thể thay đổi, một khi bạn ngừng lừa dối chính mình và người khác thì mọi việc sẽ trở nên đơn giản hơn, chẳng hạn như Bắc Nguyệt sẽ không bao giờ buông bỏ thái độ thù địch với cô và hòa hợp với cô, đây là một định lý vĩnh cửu.
Bắc Nguyệt ở bên kia tỏ vẻ bối rối, cô ta còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng Bắc Sơ bên này đã cúp điện thoại trước.
Giữa âm thanh thông báo kết thúc cuộc gọi kéo dài, đầu ngón tay Bắc Nguyệt nắm chặt điện thoại đến nỗi móng tay cô ta suýt nữa thì bị gãy.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Bắc Sơ không hề bị ảnh hưởng chút nào, cô cúi người hỏi tài xế trước mặt: “Còn bao lâu nữa vậy?”
Người lái xe nghiêng người về phía trước: “Vượt qua đèn giao thông này là gần tới rồi, nhưng hôm nay sợ rằng sẽ mất thời gian hơn do tuyết rơi dày và trên đường còn bị kẹt xe.”
Sau khi Bắc Sơ nghe xong, cô liền nói cảm ơn với tài xế rồi ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, Triệu Tư Hỉ chứng kiến toàn bộ quá trình cũng không nhịn được nữa, cô ấy kéo cô lại gần hỏi: "Vừa rồi là Bắc Nguyệt gọi tới sao?"
Bắc Sơ gật đầu: “Chuyện nhỏ thôi mà, đừng lo lắng.”
“Chị biết.” Triệu Tư Hỉ cau mày, trong lòng cô ấy biết rõ đối phương nhất định có ý xấu: “Chị cũng không thèm quan tâm, chị chỉ sợ em cảm thấy không thoải mái mà thôi.”
Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô ấy không khỏi tiếp tục than thở: “Đều là một đám người mù, hôm nay để em chịu thiệt rồi.”
Cô ấy lẻn ra khỏi phòng tiệc trước khi Bắc Sơ quay lại nên đương nhiên cô ấy không nhìn thấy những cảnh tượng xảy ra sau đó, cô ấy cho rằng Bắc Sơ vẫn đang tự gặm nhấm cơn giận như thường lệ, nên cô ấy mới cảm thấy bất bình thay cô.
"Tên Phó Hành Châu kia cũng thật là, còn nói chuyện với Bắc Nguyệt vui vẻ như vậy, rõ ràng anh ta cũng biết trước đây em thích anh ta như vậy, anh ta làm vậy là có ý gì chứ?"
Triệu Tư Hỉ vẫn còn đang rất tức giận
"Em không thấy hôm nay ả Bắc Nguyệt đó kiêu ngạo như thế sao? Cô ta cứ cầm sợi dây chuyền Phó Hành Châu tặng cho cô ta đi rêu rao khắp nơi, cho dù chị đã trốn ra bên ngoài cô ta cũng không buông tha!"
“Nhưng mà em cũng đừng buồn…” Triệu Tư Hỉ nói được nửa chừng liền dừng lại khẽ xoa đầu Bắc Sơ: “Bọn họ thích nhảy lung tung thì cứ mặc kệ bọn họ, chị gái sẽ luôn che chở cho em.”
Trong lòng Bắc Sơ có chút ấm áp, cô lặng lẽ đút tay vào túi áo khoác.
Sau khi sờ đi sờ lại bề mặt không bằng phẳng của sợi dây chuyền, đôi mắt cô mơ hồ lóe lên, cô ấm áp nói: “Cũng không nhảy nhót được lâu đâu.”
Âm thanh nhẹ nhàng và yếu ớt, hoàn toàn ẩn vào tiếng động cơ xe.
—
Con gái mà gặp nhau thì không thể tránh khỏi việc đi mua sắm và ăn uống, Bắc Sơ cũng không ngoại lệ, sau khi cùng Triệu Tư Hỉ đi dạo thăm hầu hết các trung tâm mua sắm, bọn họ thậm chí còn dẫn nhau đi chụp vài album ảnh.
Sau khi mua sắm mệt mỏi, Triệu Tư Hỉ xách theo từng túi chiến lợi phẩm lớn nhỏ của mình và đi cùng Bắc Sơ vào trong một cửa hàng tráng miệng.
Triệu Tư Hỉ rất thích đồ ngọt, nhưng Bắc Sơ lại không thích những thứ này cho lắm, cho nên sau khi Triệu Tư Hỉ gọi một đống món tráng miệng cô ấy thích và bắt đầu giải quyết không chút phân tâm, thì Bắc Sơ khẽ cụp mắt xuống, bấm vào điện thoại xem thông báo mới nhất.
Là thông báo từ WeChat, đó là một lời mời kết bạn được gửi từ Phó Hành Châu.
ID WeChat của Bắc Sơ là số điện thoại của cô nên Phó Hành Châu không khó để tìm ra ID WeChat của cô ấy.
Ngay lúc cô còn đang do dự thì ngón tay của cô đã đi trước cô một bước, liền nhanh chóng bấm vào chỗ "Đồng ý".
"..." Bắc Sơ che mặt lại, lần đầu tiên cảm giác được thân thể của mình luôn thành thật hơn lý trí của mình. #𝖙y𝖙novel.com
Sau khi lời mời kết bạn của Phó Hành Châu được chấp thuận, anh đã nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô.
[Phó Hành Châu: Lát nữa anh sẽ đến đón em, nhớ gửi vị trí cho anh nhé!]
Bắc Sơ lén nhìn Triệu Tư Hỉ đang nghiêm túc giải quyết các món tráng miệng, sau đó cô lại chuyển sự chú ý của mình về phía màn hình.
Lúc nãy Triệu Tư Hỉ vừa mới mắng anh, cô không biết lát nữa gặp mặt cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào đây, chắc chắn là sẽ không cho anh một sắc mặt tốt.
Trước khi mặt trời lặn, bên ngoài cửa kính của quán tráng miệng, một chiếc Maybach màu đen mang biển số tám chữ số đã đến đúng giờ như đã hứa, Triệu Tư Hỉ vừa liếc nhìn liền nhận ra chiếc xe đó, cô ấy ném lại chiếc nĩa vào đĩa thủy tinh, nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng: "Nhà họ Phó rảnh rỗi lắm à? Còn kêu Phó Hành Châu tới đón chúng ta luôn à?"
Sau khi nhìn qua cửa kính xe một lúc, cô ấy nắm lấy tay Bắc Sơ, hung hăng đứng dậy: "Không sao đâu, đến lúc đó em đừng có lúng tứng, nấu anh ta muốn nói gì thì cứ để chị ra mặt giúp em."
Trên cửa sổ xe có một lớp màng bảo vệ nên khó nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trong xe, Triệu Tư Hỉ dẫn đầu mở cửa hàng ghế sau, dẫn Bắc Sơ vào trước, sau đó cô ấy hiên ngang mở cửa hàng ghế phụ ra, duyên dáng rút đôi chân dài của mình lại và ngồi vào.
Sau khi đóng cửa lại, cô ấy khoanh tay và ngả người ra sau, sau đó bỗng liếc nhìn sang bên cạnh…
Người đàn ông chú ý đến ánh mắt của Triệu Tư Hỉ liền lễ phép quay đầu lại, ôn tồn nói với cô ấy: “Chào buổi tối.”
Sao lại là Phó Hành Trạch cơ chứ?
"?"
Triệu Tư Hỉ không kịp phòng bị, liền nghiêng người sang một bên: “Sao lại là anh?”
Sao thực tế khác với những gì bản thân suy nghĩ quá vậy?
Ánh mắt của Phó Hành Trạch giao nhau với ánh mắt của cô ấy trong giây lát, sau đó anh ấy liền nhẹ nhàng quay đầu đi.
Lúc này, giọng nói của Phó Hành Châu từ ghế sau truyền đến, trong giọng điệu có chút giễu cợt: “Chào buổi tối, chị Tư Hỉ.”
Triệu Tư Hỉ: "?"
Cô ấy cứng ngắc quay đầu lại, đôi lông mày thanh tú của người đàn ông ngồi ở ghế sau đột nhiên đâm vào mắt cô ấy.
Phó Hành Châu đặt một tay lên thành cửa sổ, cười nhàn nhã nói: “Sau khi uống rượu lái xe không tiện nên chỉ có thể đành làm phiền anh trai.”
Trong không gian nhỏ hẹp ở hàng ghế sau, Bắc Sơ chỉ đang ngồi cách anh một khoảng ngắn.
Khóe miệng Triệu Tư Hỉ giật giật hai cái, thái dương cũng lập tức trở nên đau nhức.
Haha.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
—
Với sự có mặt của Phó Hành Trạch, kế hoạch đầy tham vọng của Triệu Tư Hỉ đã hoàn toàn thất bại, bầu không khí trong xe cũng trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Triệu Tư Hỉ thỉnh thoảng liếc nhìn sang Phó Hành Trạch.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái ngồi thẳng, không thèm phân tâm nhìn xung quanh, vẫn đang tập trung vào tay lái trên tay.
Đường tuyết trơn trượt nên tuyệt đối không thể bất cẩn khi lái xe, vì vậy, cho dù Triệu Tư Hỉ có muốn cãi nhau với Phó Hành Trạch thì cuối cùng cô ấy cũng đành nhịn xuống.
Cùng lúc đó, bầu không khí ở hàng ghế sau cũng chưa chắc đã tốt hơn hai người ngồi phía trước là bao.
Bắc Sơ xấu hổ, cúi đầu chuyên tâm nghịch điện thoại di động, ép bản thân không để ý đến sự tồn tại của Phó Hành Châu bên cạnh.
Sau khi lướt qua các ứng dụng trên điện thoại cho đến khi không tìm được gì khác, Bắc Sơ mới miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, bắt chước theo Phó Hành Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy một giây trôi qua cũng dài như cả một năm.
Thời gian trôi qua từng chút một trong không gian nhỏ bé và yên tĩnh.
Đột nhiên có người móc lấy ngón tay út của Bắc Sơ.
Cảm giác thô ráp nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, Bắc Sơ vội vàng rụt tay lại, đột nhiên mở đôi mắt đang khép hờ ra.
Phó Hành Châu không biết từ lúc nào lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh cô, ngón tay thon dài chạm vào cô như đang trêu chọc một con thú cưng nhỏ rồi rời đi, sau đó anh lại đặt toàn bộ lòng bàn tay của anh lên mu bàn tay cô.
Động tác tinh vi đến mức ngay cả Triệu Tư Hỉ ở phía trước cũng không phát hiện ra.
Bắc Sơ vừa mở miệng định lên tiếng, liền thấy Phó Hành Châu giơ tay còn lại lên, ngón trỏ đặt thẳng lên môi, ra hiệu cho cô im lặng.
Cô lập tức nản lòng và ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Phó Hành Châu dùng đầu ngón tay xoa xoa lòng bàn tay Bắc Sơ lần nữa, anh nhắm mắt lại để che giấu vẻ mê luyến trong ánh mắt.
Không bao lâu sau, Bắc Sơ bỗng cảm giác được trên vai mình có chút nặng nề, đầu Phó Hành Châu đột nhiên tựa lên vai cô.
Anh điều chỉnh lại tư thế, thoải mái vùi đầu vào hõm cổ Bắc Sơ, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới nghe rõ: “Anh hơi mệt, cho anh dựa vào em một lát. "
Giọng nói của anh quả thực nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với vẻ ngoài thờ ơ và bất cần thường ngày, thấy anh có dấu hiệu mệt mỏi, trái tim của Bắc Sơ liền dịu lại, ngoan ngoãn ngồi im để mặc anh dựa vào mình.
Một lúc sau, hơi thở của những người xung quanh dần dần ổn định, anh thực sự đã ngủ thiếp đi.
Bắc Sơ ngồi thẳng, thậm chí còn không dám hô hấp mạnh, thỉnh thoảng lại cẩn thận cúi xuống nhìn anh một cái.
Đây là điểm mù của gương chiếu hậu, tiêu điểm của Triệu Tư Hỉ đã bị chuyển hướng nên không phát hiện ra hai người phía sau có gì kỳ lạ.
Cơn ngứa ngáy ở một bên cổ lan đến tận trong lòng, trêu chọc cô hết lần này đến lần khác, hai người kia đang ở ngay trước mặt cô, bọn họ có thể nhận ra sự thân thiết giữa hai người bất cứ lúc nào, Bắc Sơ bỗng cảm thấy có một tia khoái cảm kích thích giống như hai người bọn họ đang trong một cuộc tình vụng trộm.
Tim cô căng thẳng tột độ, mãi đến khi Phó Hành Châu tỉnh lại, Bắc Sơ mới có thể thả lỏng.
Phó Hành Châu hài lòng mỉm cười, lợi dụng Bắc Sơ không chuẩn bị, anh liền đưa tay ôm lấy đỉnh đầu của cô, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Cám ơn em, vất vả cho em rồi.”
Mấy âm cuối vẫn còn âm thanh khàn khàn trầm thấp khi vừa mới thức dậy.
Lúc xuống xe, Triệu Tư Hỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Bắc Sơ một lúc, cô ấy nghi ngờ hỏi: "Em sao vậy? Sao mặt em đỏ thế?"
Bắc Sơ lắc đầu, nhưng mặt cô lại càng trở nên đỏ bừng: "Chắc điều hòa trong xe nóng quá."
"Nóng đến thế à?"
Triệu Tư Hỉ càng kinh ngạc hơn: “Chị không có cảm giác gì cả.”
“Đó là do em mặc quá ít.”
Một chiếc áo khoác vest liền rơi xuống vai cô ấy, Phó Hành Trạch thản nhiên tiến đến đứng bên cạnh cô ấy.
Triệu Tư Hỉ nghẹn ngào, giãy giụa muốn ném áo khoác về phía sau: “Tôi có dán Noãn Bảo Bảo nên không cảm thấy lạnh gì cả, ai kêu các người mặc nhiều như vậy làm gì?”
Phó Hành Trạch dường như không nhìn thấy động tác của Triệu Tư Hỉ, vẻ mặt anh ấy vẫn không thay đổi, sau khi cố định áo khoác, anh ấy dùng một tay khống chế cả hai cổ tay của cô ấy, sau đó trực tiếp với tay vào dưới vạt áo của cô.
Triệu Tư Hỉ sửng sốt một lát, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nên run rẩy: "Không được, anh đang làm gì vậy? Mau buông tôi ra..."
Cảm giác được người nọ giãy giụa, Phó Hành Trạch nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng cảnh cáo cô ấy: "Đừng cử động."
Sau đó anh ấy thọc ngón tay vào gấu quần cô ấy và lấy ra một miếng Noãn Bảo Bảo còn nóng.
"Sử dụng cái này ít thôi, kẻo lại bị bỏng lạnh."
Sau khi ném miếng Noãn Bảo Bảo trong tay vào thùng rác, Phó Hành Trạch lúc này mới hài lòng giúp Triệu Tư Hỉ chỉnh lại quần áo, còn cẩn thận giúp cô ấy chỉnh lại áo khoác: “Đi thay quần áo đi, sau đi vào đó nhớ trả áo khoác lại cho tôi."
Bắc Sơ cũng nhìn thấy cảnh này nhưng cô không dám nhúng tay vào, đành phải chuyển hướng chú ý của mình, lại phát hiện Phó Hành Châu vừa xuống xe cùng cô đã đột nhiên biến mất.
Không có hơi ấm mạnh mẽ từ miếng Noãn Bảo Bảo, Triệu Tư Hỉ chỉ có thể quấn chặt áo khoác vào sát người mình để giữ ấm, cô ấy trừng mắt nhìn Phó Hành Trạch, nghiến răng nghiến lợi rít ra vài chữ từ kẽ răng: "Đồ cầm thú."
"Cảm ơn đã khen."
Phó Hành Trạch gật đầu, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, lễ phép chính trực đáp lại cô ấy.
Chú ý tới Bắc Sơ đang tìm Phó Hành Châu, anh ấy nhẹ giọng nhắc nhở: "Phó Hành Châu đã bị ông nội kêu đi rồi, em không cần tìm nó nữa đâu."
"Ồ..." Bắc Sơ ngơ ngác nhìn đi chỗ khác, lại không để ý đến trong mắt Phó Hành Trạch chợt lóe lên thâm ý gì đó.
—
Khung cảnh bữa tiệc tối càng trở nên sôi động hơn, Bắc Sơ vẫn được vợ chồng nhà họ Bắc gọi tới nhưng vị trí của cô lúc này đã không còn như trước nữa.
Cô đi phía trước, Bắc Nguyệt đi theo phía bên kia của vợ chồng nhà họ Bắc, đi theo sau cô nửa bước.
Mỗi khi nói chuyện với khách khứa, Bắc Sơ luôn chú ý đến ánh mắt của Bắc Nguyệt, cô cảm thấy vẻ mặt của Bắc Nguyệt hình như càng lúc càng trở nên u ám hơn thì phải.
Cảm thấy không thoải mái khi bị đôi mắt tựa như tẩm độc của Bắc Nguyệt nhìn chằm chằm, Bắc Sơ tìm cớ rời đi đúng lúc, chuẩn bị đi tìm Triệu Tư Hỉ.
Kết quả là còn chưa tìm được người thì đã bị người khác tìm tới.
Một người đàn ông trông như quản gia khiêm tốn mỉm cười nhìn cô, khi đến trước mặt cô, ông ấy liền cúi người một góc 45 độ, trịnh trọng lên tiếng: "Cô Bắc, Phó lão tiên sinh đang muốn tìm cô."
Bắc Sơ gật đầu, đè xuống một tia nghi ngờ trong lòng, cô ngoan ngoãn đi theo sự dẫn dắt của đối phương xuyên qua một dãy hành lang dài rồi dừng lại ở trước cửa căn phòng cuối cùng.
Khi mở cửa, cô mới nhận ra đây là một thư phòng.
Ngồi ở vị trí trưởng quản là Phó lão tiên sinh, râu tóc ông ấy đều đã bạc trắng, trên gương mặt không hề có vẻ dữ tợn hay uy hiếp nhưng chỉ cần một ánh nhìn cũng có thể làm người ta kính sợ.
Nhà họ Phó ba đời có truyền thống sinh hoạt vô cùng nghiêm túc, đối nhân xử thế đều rất biết điều, chỉ đến đời thứ ba mới thấy một Phó Hành Châu ngông cuồng như vậy.
Bắc Sơ mặc dù không biết vì sao Phó lão tiên sinh lại mời cô tới, nhưng cô cũng không dám lơ là, liền cung kính bước tới, nhẹ giọng lịch sự chào hỏi người nọ, sau đó cụp mắt đứng sang một bên chờ đợi đối phương lên tiếng.
Ông cụ Phó bình tĩnh ngước mắt lên nhìn cô một lúc rồi lập tức rút lại một phần khí thế áp bức.
Ngay lúc ông ấy vừa định mở miệng thì từ trong góc bỗng vang lên một giọng nói.
“Cháu dâu, câu nệ như thế làm gì chứ? Cháu mau đến đây ngồi đi. "
Trên sô pha trong góc, Phó Hành Châu đang nghiêng người, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh ra hiệu cho cô lại gần.
"Đứng đắn một chút."
Ông cụ Phó nhẹ nhàng mắng anh, nhưng không hề có ý trách móc, sau đó ông ấy liền quay sang Bắc Sơ, nói: “Thằng bé bảo cháu ngồi xuống, cháu cứ qua đó ngồi kế nó đi.”
Được sự cho phép của ông cụ Phó, Bắc Sơ lập tức ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ có Phó Hành Châu mới có thể ngang ngược như vậy trước mặt ông cụ Phó mà vẫn không thể chọc cho ông ấy tức giận.
Mọi người đều nói rằng do ông cụ Phó quá nuông chiều mới khiến Phó Hành Châu lớn lên trở thành một bộ dạng ăn chơi trác táng như vậy, trong khi Phó Hành Trạch đang dần bắt đầu nắm quyền điều hành sản nghiệp của nhà họ Phó, thì Phó Hành Châu chỉ là một phó tổng của một chi nhánh cỏn con của Phó gia.
Thậm chí có người còn ác ý suy đoán rằng đây là đang hi sinh Phó Hành Châu để trải đường cho Phó Hành Trạch.
Nhưng Bắc Sơ biết, suy cho cùng chỉ có một lý do - do anh không muốn.
Tính tình Phó Hành Châu vốn ngang ngược, luôn không hòa hợp được với nhà họ Phó, thế giới bên ngoài luôn gán cho anh rất nhiều danh xưng khiến người ta quên mất rằng ngay từ mười năm trước, cậu thiếu niên mười bảy tuổi này đã vì nhà họ Phó lập nên một chiến công vĩ đại.
Trong đó có VK, một thương hiệu thời trang đình đám do Phó thị sở hữu ngày nay cũng là một trong những thành tựu của anh lúc bấy giờ.
Trong lúc suy tư, cô bỗng dừng lại trước ghế sofa và hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Phó Hành Châu ngưng mắt nhìn chằm chằm cô, sau đó anh bỗng đưa tay móc lấy eo cô và kéo cô vào lòng.
"Ông nội còn có chuyện muốn nói với em."
Anh phớt lờ những cử động bất an của Bắc Sơ và thì thầm vào tai cô.
Cuối cùng, anh cũng buông tay ra, rồi kêu Bắc Sơ ngồi xuống.
Phó Hành Châu giả vờ như không nhận thấy Bắc Sơ vừa lặng lẽ di chuyển sang một bên, anh ho nhẹ một tiếng để giấu đi sự tiếc nuối trong mắt.
Sau khi Bắc Sơ đã ngồi xuống nghiêm chỉnh, đôi mắt vẩn đục của ông cụ Phó khẽ giật giật, ông ấy nhìn cô một hồi rồi chậm rãi nói: “Coi như lão già này cũng có cơ hội nhìn cháu lớn lên từ nhỏ đến giờ, cho nên giữa hai chúng ta không cần câu nệ phép tắc gì cả, hôm nay ông kêu cháu đến đây cũng chỉ muốn nói với cháu vài lời mà thôi."
"Tính tình đứa nhỏ Phó Hành Châu này vốn kỳ quái, cháu nên kiên nhẫn với nó một chút."
"Ông biết tính tình cháu mềm yếu, nếu như cháu bị nó ức hiếp thì cháu cứ tới tìm ông, ông sẽ làm chủ lấy lại công đạo cho cháu..."
"..."
Bắc Sơ chớp mắt, không hiểu sao cảm thấy lời này nghe có vẻ kỳ quái.
Ông cụ Phó còn dặn thêm vài câu, sau đó ông ấy bỗng dừng lại, cầm tách trà trong tay lên nhấp một ngụm để thấm ướt cổ họng.
Khi tách trà va chạm với mặt bàn gỗ, ông ấy lại lên tiếng và đưa ra quyết định cuối cùng.
"Trước mắt không cần vội lo tổ chức hôn lễ, ngày lành tháng tốt phải chọn lựa cho thật kỹ lưỡng mới được."
Bắc Sơ cảm thấy như vừa bị sét đánh: "?"