Bắc Sơ ngoan ngoãn đi theo Phó Hành Châu, cô nhìn thấy anh đi vòng qua đại sảnh, rồi tiến vào một phòng dành cho khách.
Cô cũng theo anh vào trong.
"Phanh."
Là tiếng cửa đóng lại.
Vẻ mặt Phó Hành Châu lạnh lùng không nói gì, Bắc Sơ có thể cảm nhận được cả người anh đang cảm thấy vô cùng tức giận.
Anh tiến lên vài bước rồi ngồi xuống, bắt chéo đôi chân dài tựa vào lưng ghế sofa, bực bội nới lỏng cà vạt, không để ý đến Bắc Sơ vẫn còn đang đứng ở một bên, anh ngồi đó ung dung bấm điện thoại.
"Gần đây tên Triệu Lục đó lại không yên phận, cậu tìm người dạy cho hắn ta một bài học nhớ đời đi."
Dừng lại vài giây, anh chợt ngẩng đầu, nở một nụ cười đầy ranh mãnh: "Cũng đừng giáo huấn quá tàn nhẫn, mắc công lại đụng tới xương khớp quá phiền toái, tẫn cho anh ta một trận là được rồi."
Ánh sáng cắt ngang khuôn mặt của Phó Hành Châu để lộ ra đường nét sắc sảo trên gương mặt anh.
Bắc Sơ cúi đầu làm như không nghe thấy gì.
Phó Hành Châu thời cấp hai chính là như vậy, kiêu ngạo phóng túng, Bắc Sơ thường xuyên đi theo anh, cho nên cô cũng quen nhìn thấy, nghe thấy những thứ đó.
Khó tránh khỏi bên trong lại có hiểu lầm gì đó, nhưng Bắc Sơ biết những người đó đáng đánh, nếu không phải như vậy, Phó Hành Châu cũng sẽ không thèm gây phiền toái cho bọn họ.
Phó Hành Châu làm như vô tình quay đầu lại, ánh mắt anh quét ngang qua phần giày bị rượu đỏ rơi xuống làm nhiễm ướt một mảng của Bắc Sơ, quai hàm anh đột nhiên cứng lại, cười khẩy nói với người bên kia điện thoại: “Nhớ đổ thêm một chai Kandi lên mặt hắn ta."
Sau khi gọn gàng cúp điện thoại, Phó Hành Châu ném điện thoại sang một bên, anh giơ ngón tay về phía Bắc Sơ vẫn đang cúi đầu đứng ở cửa: “Lại đây.”
Giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, Bắc Sơ từng bước đi đến trước mặt Phó Hành Châu, cô không thể đoán được anh sắp làm gì.
Phó Hành Châu dùng hai ngón tay xoắn một mảnh vải tuyn ở mép váy, vẫn không ngước mắt lên: “Em có biết tại sao hắn lại nhắm vào em không?”
“Trang phục đơn giản, khí chất nhu nhược, ngồi trong góc không có người chú ý, em cảm thấy mình trông như thế nào?”
Phó Hành Châu nghiến răng nghiến lợi hỏi, đầu ngón tay dường như muốn xé rách lớp vải mỏng: "Một con thỏ trắng nhỏ bất lực là lựa chọn số một của các tên thợ săn."
Bắc Sơ hơi giật mình, cô chợt lùi lại một bước, đột nhiên có thứ gì đó lạnh lẽo nhét vào trong ngực cô.
"Biết rồi."
Cô nhận lấy, cúi đầu xuống, lọt vào mắt cô là một mảnh vải hình hoa anh đào.
Màu sắc và họa tiết của loại vải này cực kỳ dễ nhận biết, Bắc Sơ gần như lập tức nhận ra, đôi mắt cô lập tức trở nên sáng ngời nhưng đồng thời cũng run rẩy vô cùng: "Anh..."
Được làm thủ công bởi bậc thầy Undine, mỗi kiểu dáng đều chỉ có một cái duy nhất.
Phó Hành Châu thu tay lại, cẩn thận chỉnh lại cổ áo, thản nhiên nhìn cô: “Mặc vào.”
"Cái này quá đắt..." Bắc Sơ lúng túng muốn trả lại quần áo cho anh.
“Em nghĩ mình không xứng đáng với nó à?”
Phó Hành Châu dùng tay trái siết chặt cẳng tay của cô, không cho cô di chuyển thêm nữa, anh kiên quyết nói: “Hãy mặc nó ra ngoài và công khai nói với bọn họ rằng em chính là đại tiểu thư thực sự của nhà họ Bắc.”
…
Nghe được ba chữ "nhà họ Bắc", ánh mắt Sơ lập tức tối sầm, cô né tránh ánh mắt của Phó Hành Châu, hạ giọng nói: "Thật sự không cần thiết mà."
Bây giờ nhà họ Bắc chỉ là một cái danh xưng đối với cô, sau khi cô rời khỏi nhà họ Bắc thì cũng không thiếu thốn gì cả, kể cả sau sự việc này, cô vẫn muốn cùng bọn họ vạch ra ranh giới rõ ràng.
Cô không cần làm như thế để được mọi người công nhận.
Thực sự không cần thiết.
Lồng ngực anh tức đến không thở được, Bắc Sơ cắn môi dưới, nhanh chóng xoay người rời đi.
Lúc này Phó Hành Châu liền đứng dậy ngăn cản hành động của cô.
Đôi mắt của người đàn ông đen nhánh như màn đêm, sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô.
"Em đang sợ hãi."
Anh cúi đầu nhìn Bắc Sơ, bóng tối hoàn toàn bao phủ thân hình cô, càng làm tăng thêm cảm giác áp bức.
Bờ vai Bắc Sơ khẽ run rẩy, sự kiến tạo tinh thần lâu dài của cô đột nhiên vỡ vụn, cô mở miệng, nhưng cuối cùng chỉ có thể phản bác: "Không, tôi..." ( truyện trên app T𝕪T )
Nửa câu còn lại đột nhiên bị Phó Hành Châu cắt đứt.
Anh nhéo vai Bắc Sơ, nói từng chữ rất nghiêm túc.
"Bắc Sơ, em nên lấy lại những gì em nên có."
Trong lúc cô gái còn đang ngơ ngác, Phó Hành Châu đã thả lỏng tay ra, khôi phục vẻ thờ ơ như thường ngày: "Được rồi, em mặc vào đi."
Bắc Sơ ôm quần áo đứng đó, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Phó Hành Châu kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu mới thấy cô chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt cô đỏ hoe, nhưng sâu trong đó dần dần hiện lên một tia sáng.
Nhìn người đàn ông trước mắt hai giây, Bắc Sơ nhẹ nhàng cong môi: "Cám ơn Phó Hành Châu."
Đúng vậy, cho dù cô không còn bận tâm sở hữu những thứ đó nữa thì chúng vẫn mãi là của cô, cô sẽ không bao giờ để chim bồ câu chiếm tổ chim ác và thoải mái ngồi đó hưởng thụ luôn phần của cô. #𝖙y𝖙novel.com
Người đẹp ở gần trong tầm tay, một mùi thơm thoang thoảng cứ quẩn quanh chóp mũi Phó Hành Châu, anh nhìn chằm chằm vào cô trong hai giây, sau đó liền nhanh chóng quay đi không để lại dấu vết nào, khóe môi anh hơi nhếch lên: "Gọi anh Phó."
Vẻ mặt của Bắc Sơ lập tức trở nên cứng đờ.
Nhìn bóng lưng cô gái đang hoảng loạn chạy trốn biến mất vào một cánh cửa khác, Phó Hành Châu ngả người ra sau, thả người ngã vào ghế sô pha, nhưng ánh mắt vẫn như cũ không nhúc nhích.
Mười phút sau, cửa lại mở ra, Bắc Sơ vừa đi về phía Phó Hành Châu vừa chỉnh lại chiếc váy dài đến mắt cá chân.
Chiếc váy dài tôn lên hoàn hảo mọi ưu điểm của cô, mái tóc dài ngang vai được buộc cao làm hiện rõ chiếc cổ trắng như tuyết và thon gọn, màu anh đào không những không khiến làn da cô trông tối tăm mà ngược lại còn khiến làn da cô trở nên trắng trẻo, thanh tú và rạng rỡ.
Phó Hành Châu chỉ liếc nhìn một cái đã đứng dậy, anh đi vòng qua phía sau cô, lại ôm lấy đôi vai gầy gò đang lộ ra bên ngoài của cô.
Không nhìn thấy được động tĩnh của người phía sau, cảm giác hoảng loạn của Bắc Sơ càng bị phóng đại vô hạn, lòng bàn tay chai sạn của Phó Hành Châu cọ vào vai cô, cô không khỏi khẽ động đậy.
"Đừng lộn xộn."
Một lời nhắc nhở thì thầm lọt vào tai cô.
Bắc Sơ vừa mới dừng lại, một đôi cánh tay liền lướt qua trước mắt cô, sau đó cô cảm thấy giữa xương quai xanh truyền đến một luồng không khí lạnh lẽo kỳ lạ.
Cô liền giơ tay chạm vào, đường nét tinh xảo, đó là một chiếc vòng cổ.
"Anh đã dành cả buổi chiều để chọn cái này cho em, không biết em có thích không."
Phó Hành Châu buộc chặt khóa kim loại, tự nói với chính mình: "Sắp xong rồi, đi thôi."
Nói xong, anh liền mở cửa phòng khách bất chấp phản ứng ngạc nhiên của những người xung quanh.
Bắc Sơ có chút không tin, cô cầm mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, mép hình cánh hoa đâm vào da cô, nhưng cô lại không cảm thấy cảm giác gì.
Cảm giác được người khác nâng niu đến thế làm cô cảm thấy mình như đang chìm trong giấc mơ, chóp mũi không khỏi cảm thấy chua xót đau nhức, cô nói nhỏ với anh: "Phó Hành Châu..."
Phó Hành Châu dừng bước, cũng không quay đầu lại chờ cô: “Bây giờ không phải lúc để khóc.”
Trên mi Bắc Sơ vẫn còn vài giọt nước mắt nhỏ, nghe anh nói xong cô liền nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi.
Phó Hành Châu không để ý đến động tĩnh phía sau nữa, anh nhắm mắt lại, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh đêm năm năm trước, trong mắt cô gái ngấn nước không ngừng cầu xin tha thứ.
Đó mới là lúc phải khóc.
Anh thầm nói thêm trong lòng.