Nhớ Mãi Không Quên

Chương 5


2 tháng


[9]

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía đó theo bản năng.

Giang Hàng đứng cạnh cửa, khuôn mặt vô cảm nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi lập tức thẳng lưng, da đầu tê dại.

Khát vọng sống mãnh liệt đẩy tôi bước về phía cửa, cảm giác sợ hãi tràn đầy:

“Giang Hàng……”

Giang Hàng lạnh lùng liếc nhìn tôi, chẳng nói gì mà xoay người rời đi, đến cả bước chân cũng mang theo sự lạnh lùng.

“Đồ ngốc, sao không đuổi theo đi?”

Cố Trạm nhắc nhở tôi, kéo suy nghĩ của tôi quay lại, tôi vội vã đuổi theo.

Tôi tưởng Giang Hàng sẽ quay lại văn phòng, nhưng không ngờ anh đi thẳng đến bãi đỗ xe, mở cửa rồi lên xe.

Thấy xe mãi không di chuyển, tôi bước đến, thử kéo cửa sau xe.

Cửa được mở ra.

Sau khi ngồi xuống, tôi nhìn sườn mặt căng chặt của Giang Hàng, chọn phá vỡ sự yên lặng: “Chúng ta…… Đi đâu?”

Giang Hàng yên lặng một lát, không hề quay đầu lại, lạnh lùng nói:

“Em muốn ở đây?”

“Ở…… đây?”

Giang Hàng giờ mới chịu nghiêng đầu nhìn tôi, dừng lại một chút, khóe môi anh hơi cong lên một nụ cười mỉa mai: “Giữa anh và em, còn làm gì được nữa.”

Anh vừa dứt lời, thì tiếng động cơ xe vang lên.

Giang Hàng thu hồi ánh mắt, tập trung lái xe, để tôi lại với sự ngơ ngác.

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại để giấu đi cảm xúc trong lòng, không ngờ tôi lại thấy Giang Hàng đã bỏ chặn tôi.

Đường không tắc, nên rất nhanh đã đến nhà anh.

Vừa mới đóng cửa lại, động tác của Giang Hàng đã khựng lại, anh lại mở cửa ra:

“Anh đi cửa hàng tiện lợi mua ít đồ.”

Đầu óc tôi vẫn rối tung, ngơ ngác nhìn anh: “Cái gì?”

Giang Hàng chẳng nói gì cả, mà chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Khi tôi kịp nhận ra, mặt lập tức nóng bừng.

Vừa định nói chuyện, thì Giang Hàng đã đóng cửa lại.

Tôi đứng ngơ ngác tại chỗ, tôi quyết định đợi sau khi Giang Hàng về, sẽ nói rõ mọi chuyện.

Đợi một lát, tôi thấy hơi khát, đi đến cạnh tủ lạnh xem thử, không tìm được nước khoáng, mà thấy một chai vang đỏ ở trên bàn.

Ban đầu tôi chỉ định uống vài ngụm, nhưng rượu là thứ rất kỳ diệu, nó có thể khiến mình quên đi tất cả, cũng có thể làm cho mình nhớ lại rất nhiều thứ, chỉ có thể uống thật nhiều, thật nhiều rượu để quên đi.

5 năm trước, tôi từng lén đi tìm Giang Hàng.

Không may, lúc đó anh không ở viện, tôi hỏi thăm bác sĩ thực tập khác, họ nói:

“Từ sau khi bác sĩ Giang thất tình, tính cách trở nên lạnh lùng hơn, tinh thần vừa suy sút vừa sa sút, thậm chí không giao tiếp với bất cứ ai.”

Rồi họ kể, có một đàn em rất xinh đẹp đang theo đuổi Giang Hàng, muốn kéo anh ra khỏi nỗi đau thất tình, họ đều đánh giá cô ấy rất cao.

Sau khi uống hết nửa bình rượu, đầu tôi đau như muốn nứt ra, hai chân như đang dẫm lên bông, tôi đi về phía phòng ngủ, nằm thẳng xuống giường.

Trong lúc mông lung mơ mang, hình như tôi nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng người bước đến.

Cảm xúc lạnh lẽo áp vào trên trán.

“Không biết uống rượu, còn uống nhiều như vậy.”

Giọng nói anh vẫn nhàn nhạt, nhưng dường như lại có chút dịu dàng.

Trái tim tôi không nghe lời mà run lên, sự chua chát lẫn đau khổ cứ thế dâng trào lên.

Tôi khịt mũi, hơi mở mắt, chạm vào đôi mắt quen thuộc kia:

“Giang Hàng, em hối hận rồi.”

Anh nhìn tôi, đáy mắt đen nháy là những cảm xúc phức tạp.

“Suốt mấy năm nay, em thực sự rất nhớ anh.”

Tôi lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần ngay trước mắt, tôi không kìm được mà đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi đang khẽ rung của anh, đường mũi cong, đôi môi mỏng ấm áp.

“Nhớ anh, vì sao lại không đến tìm anh?” Tôi nghe anh nhẹ giọng hỏi.

“Rõ ràng là em có đi tìm anh!” Tôi không nhịn được mà phản bác: “5 năm trước, em có đi tìm anh, lúc đó họ nói có một đàn em đang theo đuổi anh, anh cũng không từ chối cô ấy, còn đồng ý đi ăn với cô ấy!”

Hình như Giang Hàng đang thở dài: “Hôm đó là tiệc liên hoan thôi, anh trai anh cũng ở đấy.”

Nhưng men say đã ngấm, tôi nghe không rõ nữa, lồng ngực vừa buồn bực vừa khó chịu, chỉ muốn tìm thứ gì đó để trút ra, bản năng thôi thúc phải nói ra những lời mình muốn nói.

“Năm đó, những tin nhắn ấy không phải là em gửi, mà là mẹ em…… mẹ em không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, mẹ còn dọa em sẽ nhảy lầu……”

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh, vùi mặt vào lòng anh, lải nhải.

“Mấy hôm trước em đã từ chức, em muốn đi Bắc Kinh tìm anh, nhưng không ngờ anh đã chuyển đến đây.”

“Chúng ta suýt nữa thì bỏ lỡ nhau.”

Tôi có thể cảm nhận được cơ thể anh cứng lại.

“Suốt 5 năm nay, em không hề yêu đương, vì muốn để mẹ hiểu, em không muốn bất cứ ai khác ngoài anh.”

“Nhưng em rất sợ, sợ bên cạnh anh đã có người khác. Nhưng dù anh có bạn gái, hay kết hôn đi nữa thì em cũng làm gì được?”

“Em bỏ anh, nhưng lại không buông tay được, em đáng đời, anh chưa từng làm gì sai với em cả, dù anh có làm gì đi nữa, cũng là quyền tự do của anh.”

“Nhưng, cứ nghĩ đến việc anh có bạn gái, em lại thấy rất đau khổ, chỉ cần nghĩ đến thôi là nước mắt đã trào ra.”

Tôi buông tay ra, muốn dụi mắt, nhưng không còn điểm tựa, nên suýt ngã ra giường.

Một bàn tay to lớn bỗng giữ lấy cánh tay tôi, tôi ngã về phía người đó, môi chạm vào một thứ vừa ẩm vừa nóng.

Tôi và Giang Hàng đều ngẩn người.

Anh rũ mắt nhìn tôi, trong mắt là những cảm xúc quay cuồng khó tả.

Tôi hơi lùi lại, tôi lấy hết can đảm, chạm thử.

Hơi tiến lên phía trước, thử dùng đầu lưỡi khẽ chạm một chút.

Ngay giây sau, đầu tôi bị giữ lại, môi anh hung hăng tiến đến.

Khi tôi tỉnh lại, trời đã tối.

Bên cạnh không có ai.

Tôi xoa xoa thái dương, nằm trên giường thả lỏng một lát, mới nhớ đến những chuyện vừa xảy ra khi nãy.

Giang Hàng quay lại bệnh viện rồi? Hình như buổi tối anh còn phải làm phẫu thuật.

Cố Trạm đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn.

Tôi đáp: Cơ thể và tinh thần đều đang rất vui sướng.

Khoảng một phút sau đầu bên kia mới trả lời: Tốt.

Tôi lê cơ thể đau nhức vào nhà tắm, mở vòi sen ra tắm rửa.

Sau khi tắm rửa lau khô, tôi lơ đãng nhìn về phía bồn rửa mặt, động tác của tôi cứng đờ.

Có một cây son nằm trong góc.

Tình cờ, tôi có biết thương hiệu này, thành phần là carotene* tự nhiên, an toàn với làn da, nhưng là sản phẩm ——

Chuyên dùng cho thi phụ……

(Carotene là chất tạo ra màu cam của cà rốt)

Ra khỏi phòng tắm, tôi tự nhủ bản thân đừng nghĩ lung tung, nhưng lại bất giác đưa tay cầm lấy điện thoại, tay nhanh hơn não, gọi điện cho Giang Hàng.

Nhưng điện thoại bận mãi.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng động, tôi ngẩng đầu nhìn.

“Đừng, đừng, đừng. Anh còn phải làm phẫu thuật nữa mà, không phải về đâu, Em tự lo được, vâng, cúp nhé.”

Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đứng ở cửa, một bàn tay đặt trên chiếc bụng căng phồng, hơi cúi người, đổi dép lê một cách thuần thục.

Trái tim tôi đập nhanh.

Cô ta là thai phụ tôi đã gặp ngày hôm đó……

Khi nhìn thấy tôi, cô ta hơi sửng sốt.

“Hà Lộ?”

Tôi không ngờ mới gặp một lần, mà cô ta vẫn nhớ ra tôi.

Nhưng vì sao cô ta lại biết tên tôi?

Cô ta nhìn tôi một lượt, nghiên cứu, đánh giá từ trên xuống, sau đó hơi nhướng mày: “Hai người ngủ rồi?”

Thành thật mà nói thì giọng điệu của cô ta rất bình thản, nhưng chẳng hiểu sao nó lại khiến tôi thấy không thoải mái, tôi không đáp mà hỏi lại: “Cô là bạn Giang Hàng?”

“Bạn? Anh ấy nói với cô như vậy à?” Cô ta hơi dừng lại một chút, rồi đột nhiên cười: “Vậy thì là bạn.”

Tôi nhíu mày, muốn hỏi thêm, cô ta xua tay, đi về phía nhà tắm.

Khi đi ra, trên tay có thêm một thỏi son.

“Chậc, lần trước không cẩn thận làm rơi.” Cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô ta giải thích.

Tôi định hỏi rõ ràng mọi chuyện, cô ta đã chủ động nói: “Tôi biết cô từ rất lâu trước đây.”

Tôi nhìn cô ta.

“Trong 5 năm qua, mỗi lần anh ấy uống say là sẽ gọi tên cô.”

Cô ta rũ mắt, đầu ngón tay hơi siết lại: “Ngay cả khi cùng tôi……”

[10]

Tim tôi lập tức lỡ đi một nhịp

Cùng cô ta…… làm gì?

Cô ta nói đến đó thì dừng lại, không nói thêm gì nữa.

Khó mà không nghĩ nhiều, rốt cuộc giữa cô ta và Giang Hàng đã xảy ra chuyện gì.

“Thấy hai người làm hòa, tôi cũng thấy mừng cho anh ấy. Chỉ đáng thương cho……”

Cô ta hơi dừng lại, vừa sờ bụng vừa cười khổ, trên khuôn mặt lộ vẻ cô đơn, giọng nói mềm như bông mang theo vài phần tủi thân.

Tôi ngơ ngác nhìn cô ta, trong lòng hoảng hốt.

Đến lúc cô ta rời đi, tôi vẫn chưa hoàn hồn.

Tôi bắt xe đến bệnh viện, vì tắc đường mà hơn một tiếng mới đến nơi.

Trong lúc đó, Giang Hàng gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

Khi đến viện, lại vô tình đụng mặt Giang Hàng trong thang máy.

Vẫn là khuôn mặt vô cảm, bộ dáng lạnh lùng, nhưng chắc do vừa làm phẫu thuật, nên nhìn anh có hơi ủ rũ, mệt mỏi.

Có rất nhiều người, anh thỉnh thoảng lại xem điện thoại, hình như anh không phát hiện ra sự xuất hiện của tôi.

Tôi cũng yên lặng, không nói gì.

Trái tim như bị mắc một cục bông, vừa nghẹn lòng vừa buồn.

Tôi biết, tính cách Giang Hàng vừa lạnh nhạt vừa kiêu ngạo, bề ngoài khó gần, nhưng thực ra là người sống có nguyên tắc.

Nếu người phụ nữ kia mang thai con của anh……

Thì anh sẽ không làm chuyện đó với tôi.

Không phải tôi không nghi ngờ thai phụ kia nói dối, châm ngòi ly gián quan hệ của chúng tôi.

Nhưng thỏi son trong phòng tắm nhà anh, việc cô ta đổi dép một cách quen thuộc, và cả việc Giang Hàng cam chịu tiếng gọi ‘chồng’, những việc đó phải giải thích thế nào đây?

Nếu Giang Hàng đã có người khác, thì hiện tại quan hệ của tôi và anh là cái gì?

Tôi mất hồn mất vía đi về phía phòng bệnh, Cố Trạm hiếm khi không chơi game, mà cầm quyển sách tôi mang đến, vuốt ve trang bìa, vẻ mặt thất thần.

Nghe thấy tiếng động, Cố Trạm bỗng ngẩng đầu, trong đôi mắt hiện rõ sự kinh ngạc, một lúc lâu sau mới mở miệng:

“Tôi còn tưởng đêm nay bà không về cơ.”

Đôi mắt sáng ngời, khóe môi cong lên ý cười, không giống như đang trêu chọc, mà giống như cậu ấy rất vui.

Tôi nhìn cậu ấy, không biết phải nói gì.

Tối qua tôi và Cố Trạm cãi nhau ầm ĩ cả tôi, nhưng đêm nay tôi lại vô cùng yên lặng.

Cố Trạm cũng nhận ra, lặng lẽ thu lại ý cười.

“Bà cảm thấy, chăm sóc tôi sẽ làm cậu ta không thoải mái phỏng?”

Tôi sửng sốt, muốn bảo cậu ấy là không phải như vậy, cậu ấy lại liếc nhìn tôi: “Đừng chối, tôi còn không hiểu bà chắc, con nhỏ vô tâm.”

“Ai vô tâm cơ!”

Cậu ấy cười:

“Thì lúc học đại học ấy, sau khi ở bên cạnh Giang Hàng, bà không liên lạc với tôi nữa. Trừ cậu ta ra, thì còn ai có thể khiến cậu nhớ mãi không quên?”

Tôi mở miệng, thở dài, tôi nhận ra mình chẳng thể nào phản bác lời cậu ấy.

Cậu ấy nhìn biểu cảm của tôi chằm chằm, lặng im một lát, cậu ấy cười nhẹ nhàng.

“May mà tôi tiên tri trước, chiều nay tôi thuê hộ lý, lát nữa người ta đến.”

Cậu ấy hơi dừng lại, như chẳng có chuyện gì to tát nói tiếp:

“Còn mẹ bà, tôi bảo mẹ bà là, tôi đã quay lại với bạn gái cũ, là mẹ bà không để bà chăm sóc tôi nữa đâu.”

“Sao, thấy tôi tốt với bà không?”

Tốt thật, nhưng lại tốt quá mức.

Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt phức tạp.

Nhưng tôi tự nhủ bản thân, mất mặt một lần là được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.

Về phòng trọ, mẹ tôi cũng đang ở đây, bà đang ở trong bếp nấu cơm cho tôi.

Kỳ lạ ghê, không biết có phải nhờ những lời nói của Cố Trạm hay không, mẹ vậy mà lại không trách mắng tôi khi thấy tôi từ viện về.

Chúng tôi yên lặng ăn xong bữa, tôi đứng dậy định dọn bát đĩa, thì chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên kêu lên.

Tôi nhìn chằm chằm màn hình, bất động rất lâu.

“Không phải Giang Hàng gọi à? Sao không nghe đi.”

Mẹ tôi hừ lạnh một cái, giọng điệu mỉa mai không hề che giấu.

Trong lồng ngực dâng lên cảm giác buồn bực, cùng với đó là cảm giác bất lực quét qua lòng tôi.

Tôi cố gắng đè nén những cảm xúc trong lòng, mặt không biểu cảm cầm lấy điện thoại, đi vào phòng ngủ.

Nhưng hình như mẹ không muốn buông tha cho tôi.

“Giỏi lắm rồi, bây giờ lời mẹ nói cũng không muốn nghe, trong lòng chỉ có nó thôi đúng không.”

Tôi dừng bước, bên tai là tiếng nổ vang, có giọng nói của thai phụ kia, có những lời nói lập đi lập lại của mẹ, trôi nổi phiêu lãng, thần kinh bị kích thích, dường như hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Tôi quay người lại, mặt không biểu cảm, nói từng câu từng chữ: “Mẹ muốn nói gì, giờ mẹ nói đi, con nghe đây.”

Mẹ tôi hơi sửng sốt, giữa hai lông mày hiện lên tia tức giận: “Cái con bé này——”

“Mẹ không nói, thì để con nói hộ mẹ.” Tôi nhìn mẹ: “Mẹ muốn nói, con không nên tự tiện rời khỏi viện, năm đó cũng không nên đến Bắc Kinh học đại học, không nên hẹn hò với Giang Hàng, không nên làm trái ý mẹ, con nên làm theo những gì mẹ muốn, đúng không?”

Tôi nắm chặt tay, tôi nghĩ mình có thể kìm nén được cảm xúc, nhưng giây phút này, tôi vẫn mất kiểm soát.

“Mẹ làm sai à? Mẹ như thế không phải là vì muốn tốt cho con à?”

Tôi cười, có cảm giác đầu mình chuẩn bị nổ tung.

“Ép con học ngành con không thích, là tốt cho con ạ? Ép con chia tay với người con thích, là tốt cho con ạ?”

Mẹ nhìn tôi với vẻ khó tin, cơ thể run lên nhè nhẹ, tay mẹ vịn vào bàn theo bản năng.

“Từ sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ luôn dùng danh nghĩa muốn tốt cho con, để quyết định mọi thứ thay con, kể cả những việc con phải có quyền quyết định. Sau đó, mẹ nói mẹ yêu con.”

Tôi nhắm mắt lại, ép bản thân mình phải bình tĩnh rồi nói tiếp:

“Nhưng con không cảm nhận được tình yêu của mẹ, con sắp bị thứ gọi là tình yêu của mẹ ép đến mức nghẹt thở rồi.”

Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, thở gấp:

“Nên từ lâu, con đã bất mãn với việc này? Nhưng con chưa từng nói với mẹ!”

Nghe những lời mẹ nói, trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình vừa buồn cười, lại vừa đáng thương.

“Con thực sự chưa từng nói ạ? Mẹ, chắc là mẹ quên rồi, 5 năm trước con đã từng nói, nhưng lúc đó mẹ đã làm gì?”

Dây thần kinh căng thẳng như thể đang rơi sập xuống, đôi mắt tôi đỏ hoe, giọng nói run run: “Mẹ dọa con mẹ sẽ nhảy lầu.”

Mẹ tôi giật mình, quay đầu đi, tránh ánh mắt của tôi.

“Mọi chuyện như mẹ mong muốn, con và Giang Hàng chia tay, vì để chăm sóc cho tinh thần của mẹ, vì chữa bệnh cho mẹ, nên con ở lại đây.”

Tôi đưa tay lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt chảy càng nhiều: “Chắc mẹ không biết, trong 5 năm qua, con cũng đã từng có suy nghĩ 44.”

Mẹ đột nhiên nhìn về phía tôi, khuôn mặt trắng bệch.

“Nhưng con không làm, không phải vì con sợ chết, mà vì ——”

Tôi hít một hơi thật sâu, đối diện với mẹ, cười buồn: “Mẹ, mẹ chỉ có con.”

“Bố không cần chúng ta, nhưng con vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi mẹ.”

Mẹ tôi ngẩn người, đôi mắt cũng đỏ hoe, y như một đứa trẻ.

Sau thời gian đó, mẹ không đến phòng trọ của tôi suốt một thời gian dài, tôi cũng bắt đầu đi tìm việc lại.

Có người bạn giới thiệu tôi với giám đốc một bệnh viện mắt, tôi nhanh chóng vượt qua phỏng vấn, rồi đi làm.

Còn Giang Hàng……

Tôi thừa nhận tôi đang trốn tránh anh.

Đột nhiên tôi nhận ra dường như mình chẳng có gì thay đổi.

Vẫn yếu đuối và nhát gan y như 5 năm trước.

5 năm trước tôi không dám đối mặt với Giang Hàng, bây giờ tôi vẫn như vậy, cũng không có dũng cảm tìm anh hỏi rõ mọi chuyện.

Buồn cười hơn là, tôi thậm chí không biết mình đang sợ cái gì.

Chuyển biến xảy ra vào ngày Cố Trạm xuất viện.

Thằng nhóc đó thích làm gì là làm đấy, vừa mới khỏi bệnh, đã tụ tập một đám bạn xấu về chung cư mở tiệc, bảo là chúc mừng mình được tái sinh.

Vốn tôi không định đi.

Nhưng Cố Trạm lại tỏ vẻ đáng thương: “Lộ Lộ, tôi sắp ra nước ngoài rồi, coi như là tập duyệt thôi?”

Lúc đó tôi chẳng thể nói ra lời từ chối được nữa.

Đến ngày hẹn, tôi chạy vội đến đó.

Vừa bước vào đã thấy Cố Trạm được một đám người vây quanh, chuốc rượu.

Gương mặt cậu ấy hơi ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh mang theo vẻ lười biếng lơ đãng, nhưng hình như cậu ấy không thèm quan tâm, người ta đưa là cậu ấy uống.

Tôi nhíu mày, định bước đến cướp đi chén rượu của cậu ấy.

Đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp: “Hà Lộ.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play