Nhớ Mãi Không Quên

Chương 4


2 tháng


[7]

Bình nước nóng được đổ đầy, sau khi quay lại phòng bệnh, Cố Trạm không nói gì, tôi cũng chẳng nói gì, cả hai cứ yên lặng không nói.

Trong đầu tôi vẫn là biểu cảm lo lắng vội vàng của Giang Hàng sau khi nhận cuộc điện thoại kia, đủ các loại nghi ngờ bén rễ trong lòng tôi.

Tôi tự nhủ đừng suy nghĩ lung tung nữa, tôi quay người, đi vào nhà vệ sinh, thấm nước ấm vào khăn rồi đưa cho Cố Trạm.

“Tưởng thấy khó chịu, lau người đi.”

Cố Trạm không cầm, mà nhẹ nhàng liếc nhìn tôi: “Bà để bệnh nhân như tôi tự lau à?”

Tôi hơi sửng sốt.

Quen biết Cố Trạm lâu như vậy rồi, dĩ nhiên tôi nhận ra trong lời nói của cậu ấy có sự tức giận.

Nhưng, vì sao?

Vừa định mở lời, thì Cố Trạm nhàn nhạt nói:

“Vừa nãy đợi mãi mà không thấy bà quay lại, cũng chẳng cầm theo điện thoại, tưởng bà xảy ra chuyện gì, đi tìm từng tầng một, đến tận tầng 3 mới thấy bà.”

Cậu ấy khẽ cười với tôi: “Lộ Lộ, bây giờ tôi thực sự rất mệt, không có tý sức nào.”

Không khí yên tĩnh và im lặng.

Tôi nhìn sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cậu ấy, cuối cùng vẫn thấy mềm lòng.

Đi đến bên cạnh giường, Cố Trạm đã tự giác cởi áo, để lộ cơ ngực cân xứng, cùng cơ bụng săn chắc.

Tôi hơi mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, hít một hơi thật sâu, dùng chiếc khăn lông ẩm nhẹ nhàng chạm lên người cậu ấy.

Di chuyển tay thật cẩn thận, trong lòng không có tạp niệm, cẩn thận lau lưng cho Cố Trạm, cánh tay rồi bắp tay.

Đầu ngón tay không cẩn thận mà chạm vào da cậu ấy, tôi dường như nghe thấy tiếng thở trầm thấp của cậu ấy.

Khi lau đến gần cơ bụng, tôi vẫn hơi khựng lại do dự.

Tay cầm khăn lông cũng dừng lại ở bên trên.

“Ngại à?” Cố Trạm hơi mỉm cười.

“Không.” Tôi nhanh chóng trả lời.

Cố Trạm cười như không cười, liếc nhìn tôi một cái.

“Phản ứng hiện tại của bà, khiến tôi nghi ngờ bà không hề tham gia bất kỳ một buổi học bơi nào mà mẹ bà đã đăng ký cho bà.”

Tôi yên lặng.

Lúc đó, tôi mới bị ép chia tay với Giang Hàng, tôi bài xích mọi sự sắp xếp của mẹ, nên tôi không đi học bơi.

“Đây không phải lần đầu tiên bà nhìn thấy cơ thể của con trai đấy chứ?” Cố Trạm đột nhiên nói.

Tôi phản bác ngay lập tức: “Không nhá! Ông biết trước đây tôi và Giang Hàng ——”

Lời nói đột nhiên đứt quãng.

Nhận ra mình vừa nói gì, khuôn mặt tôi đỏ au, hai tai nóng rực: “Tôi……”

Lần này, Cố Trạm trở thành người yên lặng.

Một lúc lâu sau, cậu ấy mới nhẹ giọng đáp: “Được rồi.”

“Mấy chỗ còn lại để tôi tự làm.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đưa khăn cho cậu ấy.

Không biết có phải là ảo giác của tôi không, mà tôi thấy Cố Trạm yên lặng đến lạ.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi sắp xếp lại đồ đạc.

Có cảm giác đổ mồ hôi, nên tháo dây chun ở trên cổ tay ra, buộc tóc lên.

“Trời này có muỗi à?” Tôi nghe thấy giọng nói xa xăm của Cố Trạm.

Tôi thuận miệng đáp: “Mấy hôm nay nhiệt độ giảm, chắc là không có đâu.”

Thấy cậu ấy không nói gì nữa, tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn qua, tôi phát hiện cậu ấy nhìn chằm chằm vào cổ tôi bằng ánh mắt phức tạp.

Tôi đưa tay sờ theo bản năng, nơi đó dường nhưng vẫn còn vương cảm giác râm ran, tôi hiểu ngay lập tức.

Vừa định mở lời, thì Cố Trạm đã quay lại bộ dáng bất cần, không thèm quan tâm, cười trêu chọc:

“Có vẻ người không thể buông xuống không chỉ có một mình bà.”

Cậu ấy nghiêng người, chống cằm híp mắt: “Kịch liệt ghê.”

Tôi nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cậu ấy, cứ cảm thấy kỳ kỳ.

Dù cậu ấy đang nói, đang cười, nhưng lại có cảm giác cậu ấy đang nghiến răng nghiến lợi.

Tôi cảm thấy mình cần phải xác nhận một vài việc.

Suy nghĩ một lát rồi tôi hỏi.

“Mấy hôm trước ông bảo, ánh trăng sáng trong lòng ông muốn quay lại, bảo ông qua đó tìm cổ, thật à?”

Cố Trạm dường như có hơi mông lung: “Hả?”

Nhìn phản ứng của cậu ấy, tôi không hiểu vì sao, khuôn mặt tối sầm lại.

Từ 5 năm trước, sau khi mẹ đòi 44, tôi đã đưa mẹ đi gặp bác sĩ tâm lý, phải dùng thuốc suốt mấy năm nay.

Suốt 5 năm này, tôi không yêu đương, lặng lẽ chống đối mẹ, dùng cách yên lặng làm công tác tư tưởng cho mẹ.

Bây giờ khi nghe thấy tên Giang Hàng, mẹ chỉ không vui chứ không quá mức kích động.

Thậm chí, mấy hôm trước, khi tôi nghỉ công việc bác sĩ khoa mắt mà mẹ đã sắp xếp cho tôi, mẹ cũng không phản ứng dữ dội như trước nữa.

Nhưng khi Cố Trạm tìm đến tôi, hỏi tôi từ chức là vì muốn đi tìm Giang Hàng phải không.

Tôi không phủ nhận, tôi muốn đến Bắc Kinh phát triển thật.

Lúc đó Cố Trạm yên lặng rất lâu, sau đó cậu ấy cười, bảo tôi, cậu ấy muốn ra nước ngoài tìm cô gái ấy, cậu ấy nói cậu ấy sẽ giải thích rõ với mẹ tôi, để tôi yên tâm đi.

Không ngờ, cậu ấy lại bị thương, phải nhập viện.

Càng không ngờ đến bác sĩ điều trị chính của cậu ấy lại là Giang Hàng.

Nghĩ đến đó, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy tĩnh lặng kia, nói ra từng câu từng chữ:

“Cố Trạm, ông thích tôi à?”

[8]

Trước khi hỏi câu hỏi ấy, tôi đã nghĩ ra đủ loại phản ứng của Cố Trạm.

Phủ nhận, che giấu, trốn tránh hoặc thẳng thắn thừa nhận.

Chỉ không ngờ được là cậu ấy sẽ cười.

Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi một lát, sau đó cúi đầu, cười thành tiếng.

Cậu ấy nhanh chóng nắm chặt tay, đặt lên môi dưới, nhưng vẫn không kìm được tiếng cười, cười càng lúc càng to, cười như kiểu không thể kìm lại được.

Rõ ràng nó đang truyền tín hiệu đến tôi, tín hiệu nhắc tôi bớt tự mình đa tình.

Khuôn mặt tôi dần nóng lên.

Cũng đúng, Cố Trạm sao mà lại thích tôi được.

Dù mấy năm nay, cậu ấy vẫn vô cùng đào hoa, nhưng thực ra lại rất kén chọn và cố chấp, đã có người trong lòng thì trong mắt sẽ không còn ai khác.

Lần trước, khi đến nhà cậu ấy, cậu ấy nhìn chằm chằm một bức ảnh đến xuất thần, còn không nhận ra tôi đứng ngay sau cậu ấy.

Bức ảnh chụp một cô gái đang cười rạng rỡ, mái tóc nâu xoăn xõa tung, chắc chắn là bạn gái cũ của cậu ấy.

Lúc đó tôi mới hiểu, 5 năm trôi qua, giống như tôi không thể buông được Giang Hàng, thì trong lòng Cố Trạm, cậu ấy cũng chưa buông được bạn gái cũ.

Sau một lúc lâu, đợi cậu ấy cười chán rồi, tôi mới cố gắng giải thích: “Ai bảo vừa rồi ông cư xử như vậy, tôi không hiểu lầm mới lạ……”

“Hả, tôi làm sao?” Có cảm giác, cậu ấy lại muốn cười tiếp.

“Thì ——” Tôi cúi đầu, khuôn mặt nóng ran, không biết nói sao cho phải.

Cố Trạm đột nhiên gọi tôi, tôi nghiêng đầu theo bản năng, vừa đúng lúc cậu ấy cúi người.

Hơi thở ẩm ướt, nóng ấm phả vào mặt tôi, cậu ấy cách tôi rất gần, yên lặng nhìn tôi, cảm xúc trong đôi mắt hơi lóe lên rồi tắt ngấm.

Chẳng đợi tôi kịp phản ứng, chưa đến hai giây, cậu ấy đã đứng thẳng, lùi lại.

Cụp mắt nhìn tôi, biểu cảm không rõ là đang nói đùa hay nói thật: “Vừa rồi bà có cảm giác rung động với tôi không?”

Tôi thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn trả lời thành thật: “Dĩ nhiên là không rồi.”

Cậu ấy yên lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng mỉm cười: “Trùng hợp là tôi cũng không.”

Nhận ra mình vừa bị trêu, tôi vừa mới chuẩn bị nổi giận, thì nghe cậu ấy trầm giọng, hỏi:

“Lộ Lộ, thích, phải đến từ cả hai phía thì mới có nghĩa, đúng không?”

Tôi sửng sốt một lát, ngẩng lên nhìn cậu ấy, giống như đã hiểu, nhưng cũng giống như chẳng hiểu gì.

Cố Trạm nói cậu ấy muốn ngủ, tôi sắp xếp lại mọi thứ, rồi tắt đèn, rồi nằm xuống giường bên cạnh.

Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Giang Hàng đã đổi số điện thoại từ lâu.

Đột nhiên Cố Trạm gửi đến một tài khoản.

Trực giác nói cho tôi biết, đó là Giang Hàng.

“Tôi xin y tá giúp bà đấy.” Trong bóng đêm, giọng Cố Trạm đầy ủ rũ, nghe có hơi khàn khàn.

Mắt tôi có hơi nóng: “Cố Trạm, sau này tôi sẽ báo đáp ông.”

“Đừng có vẽ bánh cho tôi*, bà gọi anh trai nghe coi.” Giọng cậu ấy mệt mỏi xen thêm chút buồn ngủ.

(Vẽ bánh: hiểu đơn giản là vẽ ra ảo tưởng làm người ta tưởng bở)

Tôi nhìn bóng lưng của Cố Trạm, không nói gì nữa.

Cố Trạm cũng không nói nữa, hơi thở đều đặn, chắc là ngủ rồi.

Tôi thu hồi ánh mắt, mở tài khoản kia ra, run rẩy gửi lời mời kết bạn, phần gửi tin xác nhận tôi ghi “Là em”.

Tôi cứ nghĩ giờ này Giang Hàng đã ngủ, nhưng anh lại nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn.

Tôi nhấn vào cuộc trò chuyện, muốn hỏi anh vì sao lại hôn tôi, rồi muốn hỏi cả chuyện của thai phụ kia.

Cứ xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa, mãi mà chẳng gửi được chữ nào.

Rồi phía bên kia gửi đến một tin nhắn trước: “Xin lỗi chuyện vừa nãy ở văn phòng.”

Tôi không ngờ anh lại xin lỗi tôi, suy nghĩ một lát tôi hỏi: “Anh chưa từng quên em đúng không?”

Nhưng vừa gửi tin nhắn đi, tôi đã thấy hối hận.

Trong lúc tôi do dự không biết có nên thu hồi tin nhắn không, thì phía bên kia lạnh lùng trả lời: “Hà Lộ, chúng ta không có khả năng.”

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Không có khả năng” khoảng hơn một phút, rồi khó khăn nhắn: “Vì thai phụ kia? Cô ấy là bạn gái anh à?”

Hình như anh hơi khựng lại. sau đó nhắn 2 chữ: “Không phải.”

Hốc mắt tôi cay xè, tôi hít một hơi thật sâu, vậy mà lại có cảm giác như vừa được tái sinh.

Sau đó tôi nhớ đến chuyện khác, “Nhưng vì sao cô ấy lại gọi anh là chồng” tôi còn chưa soạn xong tin nhắn, thì Giang Hàng đã đổi chủ đề:

“Tối nay Cố Trạm thế nào?”

Tôi sững sờ mất vài giây, không ngờ là đến giờ này anh vẫn còn nói chuyện công việc với tôi, nhưng tôi vẫn nghiêm túc soạn tin báo cáo.

“Cậu ấy vẫn bình thường, nãy lau người cho cậu ấy, vết thương cũng không chạm nước, giờ cậu ấy đang ở bên cạnh em, ngủ rồi.”

Phía bên kia đột nhiên yên lặng.

Cuối cùng khi tôi nhận ra có gì đó sai sai, thì đã không thể thu hồi được tin nhắn nữa.

Mấy phút sau, tôi thử gửi một cái icon ngoan ngoãn.

Một dấu chấm than đỏ chót chào đón tôi.

Nhìn màn hình điện thoại, tôi lại mất ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Giang Hàng không đến kiểm tra, y tá nói, nhà anh có việc, xin nghỉ phép nửa ngày, chiều mới đi làm.

Khó khăn lắm mới giữ được tỉnh táo đến chiều, tôi bóc cam, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa, nhưng bóng dáng tôi chờ mong mãi chẳng xuất hiện.

“Tối qua hai người nói gì thế? Để hôm nay cậu ta tức đến mức không đi làm.”

Cố Trạm đưa tay nhận lấy nửa quả cam, chậm rãi hỏi.

Nhớ đến chuyện ngu ngốc mà mình đã làm tối qua, mặt tôi xụ xuống, yên lặng cúi thấp đầu: “Hình như anh ấy lại hiểu lầm chúng ta rồi.”

“Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì?” Cố Trạm đột nhiên nâng cao tông giọng.

Đôi mắt đào hoa của cậu ấy hơi cong cong, có thêm vài phần thâm tình.

“Tôi thích bà, tôi đang theo đuổi bà, đấy là sự thật mà, hiểu lầm gì đâu?”

Tôi mông lung, nhìn cậu ấy.

“Xét về ngoại hình, tôi không hề thua kém cậu ta.”

“So chiều cao, tôi cao 1m90.”

“So thể lực……”

Cậu ấy đột nhiên mỉm cười: “Tối qua bà thấy rồi đấy.”

Trong lúc tôi vẫn còn đang ngơ ngác, Cố Trạm cúi người lại gần, nói:

“Lộ Lộ, bà có bằng lòng cho tôi một cơ hội không?”

Cậu ấy nói chuyện rất nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấm, thoải mái, lời nói còn mang theo dỗ dành dịu dàng.

Đang định đáp lời, thì một tiếng kêu kinh ngạc truyền đến:

“Bác sĩ Giang, anh đứng ở cửa bao lâu rồi, sao không vào đi ạ?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play