Nhớ Mãi Không Quên

Chương 6


2 tháng


[11]

Giọng nói quen thuộc khiến tôi khựng lại.

Tôi không quay đầu lại, hạ tầm mắt, không biết cảm xúc từ đâu chui ra, tôi tiến đến cướp lấy chén rượu trong tay Cố Trạm, uống cạn.

Rượu đi xuống cổ họng, mang đến cảm giác nóng rát, dù nồng độ cồn không cao, nhưng vẫn khiến tôi khó chịu, ho vài tiếng.

Một chàng trai thấp bé nhiệt tình cổ vũ, giọng điệu khoa trương: “Wow, tửu lượng của chị dâu tốt ghê! Ngầu! Xứng đôi vừa lứa với anh Trạm!”

Tôi cảm nhận rõ ràng khi hai tiếng ‘chị dâu’ vừa được nói ra, thì ánh mắt ở sau lưng tôi càng thêm lạnh lùng, giống như có hàng triệu lưỡi dao rơi xuống, lưng như bị kim chích.

“Gọi vớ gọi vẩn.”

Cố Trạm từ từ liếc nhìn cậu ta, giữ bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười, kiến chàng trai kia lập tức im lặng.

Tôi gần như không có cảm xúc gì cả.

Trước đây, tôi thường xuyên nghe Cố Trạm khen đám bạn của cậu ấy được việc, dù cậu ấy có ở cạnh ai, thì họ cũng đều gọi là chị dâu hết, hôm nay coi như tôi đã được thấy tận mắt.

Nhìn lướt qua chai rượu rỗng trên bàn, tôi chau mày.

“Mới ra viện mà đã như này, không muốn sống nữa à?”

Cố Trạm cười một tiếng, đưa tay ra như muốn xoa đầu tôi, nhưng đến giữa đường thì thu tay lại, nhìn ra phía sau tôi bằng đôi mắt đầy ẩn ý.

“Đừng có trách tôi không nhắc bà, bà mà quản tôi là ai kia ghen đấy.”

Tôi mím môi: “Ông gọi anh ấy đến à?”

Cố Trạm cười cười, thoải mái thừa nhận: “Ừ.”

Tôi lập tức không muốn quan tâm cậu ấy nữa, tìm bừa một cái sô pha, ngồi xuống, nghịch điện thoại.

Đột nhiên, có một cốc sữa xuất hiện trước mặt tôi.

Theo ngón tay thon dài, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với đôi mắt hẹp dài lạnh lùng.

Trái tim tôi hơi run lên.

“Tỉnh rượu chưa.”

Có lẽ đây là sự khác biệt của Giang Hàng hiện tại và Giang Hàng 5 năm trước.

Rõ ràng là lời quan tâm, nhưng lại như đang cách rất xa, giống như đám mây, không đoán được, cũng không nắm lấy được.

“Cảm ơn.” Tôi rũ mắt, nhận lấy cốc sữa, nhưng không uống mà đặt xuống bên cạnh bàn.

Giang Hàng làm như không thấy sự thờ ơ của tôi.

Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt nặng nề như muốn nhìn thấu nội tâm tôi:

“Vì sao lại tránh mặt anh?”

Tôi đứng dậy, muốn rời đi, nhưng cổ tay đã bị nắm lại.

Anh đột nhiên bật cười, tiếng cười nhạo như đang tự giễu, như sự bình yên trước bão.

“Hà Lộ, em lại hối hận rồi đúng không?”

Yên lặng trong chốc lát, tôi nắm chặt tay, chậm rãi nói ra một chữ: “Ừ.”

Trong mắt anh có vẻ đau xót, trái tim tôi cũng quặn lại.

Tối hôm qua, tôi nhận được một lời mời kết bạn, mở trang cá nhân của cô ta ra, bức ảnh cô ta vừa mới đăng đã đập vào mắt tôi.

Ảnh chụp, Giang Hàng đang bế một đứa bé với tư thế cứng ngắc, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày tràn đầy vẻ bối rối.

Cô ta ghi caption là: “Ha ha, lần đầu tiên làm bố, tha thứ cho anh đấy!”

Mũi tôi nghẹn lại, trong lòng dâng lên sự bi thương, hất tay anh ra đi về phía nhà vệ sinh.

Không ngờ chưa mở được cửa, cánh tay đã lại bị giữ lại.

“Anh buông em ra!” Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt.

Ánh mắt Giang Hàng nhìn tôi mang theo sự thất vọng: “Hà Lộ, em vẫn giống y như 5 năm trước, không hề thay đổi.”

Tôi cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, nhưng lại bị anh tóm lấy eo.

“Em là người nói chia tay trước, người nói không buông bỏ được trước cũng là em, giờ em lại nói em hối hận.”

Giọng nói trầm thấp dừng lại ở bên tai, khiến tôi nghe đến mê man.

“Trêu đùa anh, em vui lắm đúng không? Có cảm giác thành tựu?”

Mắt tôi càng thêm đỏ.

“Vậy còn anh, không phải anh cũng trêu đùa em ư? Anh có dám nói là anh không làm Sở Sở và con của hai người thất vọng không?”

Anh kinh ngạc nhìn tôi, muốn nói, nhưng bị tôi lạnh giọng ngắt lời.

“Cứ vậy đi, Giang Hàng, do em không tìm hiểu rõ tình hình mà đã muốn quay lại với anh, anh nên ở cạnh Sở Sở, còn em ——”

“Ở cạnh Cố Trạm hả?” Giọng anh lạnh như băng nói tiếp, ánh mắt anh nhìn tôi cực kỳ trào phúng.

Cơ thể bỗng nhiên căng chặt, sau đó lại giận đến phát run, rồi nói mà chẳng lựa lời:

“Ừ, thế đấy, chẳng phải anh biết rồi à, ban đầu em thích Cố Trạm, giờ nối lại tình xưa với cậu ấy là chuyện rất bình ——”

Chữ cuối cùng đã bị anh nuốt vào trong bụng.

Anh giữ lấy mặt tôi, hôn lên môi tôi, giam cầm tôi trong vòng tay.

Nụ hôn đầy giận dữ, như muốn nhấn chìm tôi.

Tôi càng cố gắng giãy giụa, nhưng tôi chẳng thể đấu lại anh, anh hiểu quá rõ cơ thể tôi.

Có lẽ vì nếm được vị nước mắt của tôi, nên động tác của anh cứng đờ.

Anh thở dài, rời khỏi môi tôi, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi, lời nói vừa dịu dàng lại vừa hung dữ:

“Đừng khóc, cậu ta ở ngoài đấy, em muốn để cậu ta nhìn thấy à?”

Tôi tức giận đến mức nói không nên lời, đang muốn dùng chân đá anh, thì nghe thấy một giọng nói cách đó không xa truyền đến, âm thanh có hơi ngại ngùng:

“Đã nhìn thấy rồi…….”

Quay đầu lại.

Nhóm bạn của Cố Trạm đều đang nhìn chúng tôi chằm chằm, bao gồm cả Cố Trạm, người đứng ở chính giữa, tay đút túi quần, yên tĩnh nhìn chúng tôi.

Người vừa nói là chàng trai đã gọi tôi là chị dâu.

Cậu ta gãi đầu, thì thầm vào tai người bên cạnh: “Ê mày, anh Trạm bị cắm sừng à?”

Người đứng bên cạnh trợn tròn mắt:

“Trương Ngàn, mày bị ngu à? Giờ mà vẫn chưa nhận ra à, hai người họ yêu nhau, còn anh Trạm đơn phương.”

Vừa dứt lời thì Cố Trạm liếc nhìn cậu ta.

Người kia mới hậm hực cúi đầu.

Quay lại sảnh lớn, mọi người đều ngồi trên sô pha, không ai nói gì, không khí yên lặng đến kỳ lạ.

Trương Ngàn là người náo nhiệt, đưa ra đề nghị:

“Chúng ta chơi gì đó đi, thật hay thách được không?”

Mọi người ồn ào, từ chối: “Cái trò cổ lỗ sĩ ấy ——”

“Được.” Cố Trạm nói: “Chỉ nói thật thôi.”

Cậu ấy lấy một chai bia rỗng đặt lên bàn, giọng nói vừa lạnh lùng, vừa lười biếng nhưng lại rất chắc chắn.

“Một nhóm hai người, 5 ván, miệng chai chỉ về phía ai, thì người đó phải trả lời một câu hỏi của đối phương.”

Thấy mọi người nhìn nhau, Cố Trạm thản nhiên cầm cốc rượu lên uống, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Giang Hàng:

“Ông chơi không?”

[12]

Tôi không ngờ, Giang Hàng lại không từ chối.

Anh chưa từng chơi mấy trò như này.

Căn phòng yên tĩnh, Giang Hàng và Cố Trạm ngồi đối diện nhau.

Một người mang khuôn mặt vô cảm, một người vừa lười biếng vừa ngông.

Trương Ngàn quay mạnh chai bia, chai bia quay tròn cả chục vòng rồi mới dần chậm lại.

Dừng lại ở trước mặt Giang Hàng.

Khóe môi Cố Trạm cong cong.

“Trong 5 năm ông và Lộ Lộ chia xa, ông đã từng yêu chưa?”

Giang Hàng nhàn nhạt đáp: “Chưa từng.”

Cố Trạm nhìn tôi nhướng mày.

Tôi rũ mắt, tôi không tin, nếu không yêu, vậy Sở Sở là gì?

Lần thứ hai, chai bia vẫn như cũ, dừng lại ở trước mặt Giang Hàng.

Cố Trạm cười cười, suy nghĩ một lát rồi nhìn Giang Hàng, hỏi: “Có phải vì Lộ Lộ mà ông chủ động chuyển từ Bắc Kinh đến đây không?”

Giang Hàng đối diện với cậu ấy, giọng điệu bình tĩnh, như thể đang công khai biểu thị chủ quyền: “Phải, tôi không buông bỏ được em ấy.”

Trái tim tôi lỡ nhịp, vội vàng cụp mắt, trong lòng cười khổ.

Rõ ràng chỉ là một chút dịu dàng mơ hồ, mà anh vẫn có thể làm tôi lung lay.

Lần thứ ba, chai bia vẫn dừng lại ở trước mặt Giang Hàng, không nhúc nhích.

Lần này, Cố Trạm không còn tùy hứng nữa, cậu ấy nghiêm túc hỏi: “Chuyện của ông và cái người tên Sở Sở là như nào? Rồi cả con của hai người nữa là sao?”

Hô hấp của tôi nghẹn lại, khuôn mặt nóng bỏng.

Hình như họ đã nghe được hết những gì tôi và Giang Hàng vừa nói……

Nghe thấy câu hỏi, Giang Hàng hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía tôi, mang đến cảm giác như anh đang giải thích với tôi.

“Sở Sở là đàn em của tôi, sau này là chị dâu của tôi.”

Tôi ngẩn người, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Anh dừng lại vài giây:

“Nửa năm trước, anh trai tôi đi sân bay đón bố, trên đường đi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cô ấy bị kích thích, bị rối loạn ký ức, luôn nghĩ tôi là anh trai. Tôi sợ làm cô ấy kích động, muốn để cô ấy sinh con an toàn trước, nên cũng không vạch trần.”

Tôi nhìn anh ngơ ngác, trái tim đập nhanh, như thể ngay giây sau nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vậy là lần ấy khi Sở Sở gọi anh là ‘chồng’, anh không phủ nhận là vì sợ cô ta bị kích động?

Nhưng nếu Sở Sở bị rối loạn ký ức, nghĩ anh là anh trai của anh, thì vì sao lại biết chuyện 5 năm trước của tôi và anh, còn nói với tôi những lời thật thật giả giả, giả giả thật thật đó?

Trừ khi……

Sở Sở chỉ đang giả vờ.

Trong lòng cô ta vẫn luôn thích Giang Hàng, nên cố ý giả điên giả dại trước mặt anh, lợi dụng nó để tiếp cận anh.

Sau đó, khi thấy Giang Hàng chuyển đến đây vì tôi, cô ta tìm cách để lại son trong nhà tắm, cố ý thể hiện sự quen thuộc khi đổi dép, còn cố ý nói những lời mập mờ với tôi, vì muốn khiến tôi hiểu lầm Giang Hàng……

Trong lúc hoảng loạn, chai bia xoay lần thứ tư, dừng lại trước mặt Cố Trạm.

Cố Trạm chậc một tiếng.

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu ấy.

Ánh mắt của Trương Ngàn không kìm được sự hưng phấn, nhỏ giọng nói: “Thiên đạo luân hồi, trời xanh không tha cho ai.”

Đuôi lông mày Giang Hàng giật giật, như thể anh cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.

Anh liếc nhìn Cố Trạm, hỏi thẳng: “Ông cũng thích Lộ Lộ đúng không?”

Cố Trạm nhìn anh, trên mặt không có cảm xúc gì, giọng nói lười biếng: “Tôi uống rượu.”

Sau đó cậu ấy cầm lấy cốc rượu một cách lưu loát, dứt khoát uống.

Lần thứ 5, cũng là lần cuối, miệng chai bia vẫn chỉ về phía Cố Trạm.

Cố Trạm cười như không cười, nhìn khoảng hai giây, rồi ngả đầu về phía sau, như thể cậu ấy là người người ngoài cuộc.

Dường như cậu ấy muốn nói, dù Giang Hàng có hỏi cái gì, thì cậu ấy cũng sẽ không trả lời.

Giang Hàng nhìn cậu ấy bằng ánh mắt nặng nề, trầm ngâm.

“So với anh ta, anh Trạm hèn ghê.” Trương Ngàn nắm chặt tay, hận không thể rèn sắt thành thép: “Bảo sao lại thua cả game lần phụ nữ.”

Người đứng bên cạnh tỏ vẻ không đồng ý: “Chứ không phải là, chỉ có Cố Trạm đi bẫy người khác, chứ không ai được bẫy ổng hả?”

Khi ra khỏi chung cư nhà Cố Trạm, trời đổ mưa, Giang Hàng lái xe đưa tôi về.

Trên đường đi, tôi nói những suy đoán của mình về Sở Sở cho anh nghe.

Bàn tay nắm vô lăng của anh hơi khựng lại, tôi thấy những đường gân xanh nổi lên trên tay anh.

Yên lặng một lúc, anh lạnh lùng nói: “Anh sẽ đưa cô ấy về với mẹ.”

Tôi nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.

Suy nghĩ một lát, tôi vẫn giải thích cho những lời mồm nhanh hơn não ở nhà vệ sinh khi nãy:

“Em và Cố Trạm không có gì đâu, vừa nãy tức quá nên mới nói vậy.”

“Anh biết.” Giang Hàng giữ bộ dáng bình tĩnh, không hề kinh ngạc: “Giờ nghĩ lại thì, nếu hai người muốn ở bên nhau, thì cơ hội trong 5 năm qua không thiếu.”

Không khí lại rơi vào yên lặng.

Tôi vô thức nắm chặt tay, rõ ràng đã hóa giải hiểu lầm, rõ ràng đã bày tỏ lòng mình với nhau, nhưng sao lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.

“Lộ Lộ.” Vừa đến chỗ đèn giao thông, Giang Hàng đột nhiên gọi tên tôi.

“Hả?”

Giang Hàng quay đầu, nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, rồi cong môi: “Không có gì đâu, chỉ muốn gọi tên em thôi.”

“Dù sao cũng 5 năm rồi không được gọi em như thế.”

Ánh sáng mờ mờ, đôi mắt đen láy tăng thêm vài phần dịu dàng trong đêm khuya.

Tôi không cần phải suy nghĩ, đáp: “Sau này, anh gọi lúc nào cũng được.”

Hình như anh đang cười, giọng nói lành lạnh càng thêm cuốn hút, thậm chí còn hơi gợi cảm.

Mặt tôi hơi ửng đỏ.

Mưa tí tách, tí tách rơi, ánh đèn neon trở nên mờ ảo trong mưa, ánh sáng càng trở nên mập mờ.

Mãi cho đến khi xe dừng lại trước cửa nhà tôi, tôi mới cắn môi, khẩn trương nói:

“Trời mưa to, anh có muốn lên nhà ngồi không?”

Giang Hàng sửng sốt vài giây, nở một nụ cười tươi khiến tôi bối rối: “Được.”

[13]

Từ sau khi chuyển đến sống cùng Giang Hàng, kỹ năng nấu nướng chả đâu vào đâu của tôi càng ngày càng kém.

Hôm nay tôi và Giang Hàng đi tiễn Cố Trạm lên máy bay.

Tôi kéo Cố Trạm sang một bên, muốn trốn đi Versailles với cậu ấy.

“Tại Giang Hàng chăm sóc tôi tốt quá, tôi cảm thấy tôi sẽ không bao giờ biết nấu cơm, huhu.”

Thằng nhóc Cố Trạm vậy mà lại không giận, ngược lại còn nhẹ nhàng cười: “Tốt thật.”

“Quan hệ của mẹ bà với cậu ta sao rồi?” Cố Trạm liếc nhìn Giang Hàng đang đứng yên lặng cách đó không xa, hỏi.

Tôi suy nghĩ một lát, rồi ăn ngay nói thật “Dù có hơi khó xử, nhưng chúng quy cũng không đến nỗi tệ.”

Cố Trạm cong môi cười: “Tốt đấy.”

Tôi nhìn cậu ấy một lượt từ trên xuống dưới, suy tư: “Ông bắt đầu tỏa ra sự từ bi, bác ái rồi đấy.”

Cố Trạm sửng sốt: “Đệch mọe.”

Thông báo của sân bay vang lên, Cố Trạm vẫy vẫy cái vé máy bay trên tay: “Tôi phải đi rồi.”

“Đến nơi thì nhắn tin cho tôi.” Chẳng hiểu sao giọng tôi có hơi nghẹn lại, chung quy vẫn hơi không nỡ.

Ánh mắt bình tĩnh của Cố Trạm dừng trên người tôi, cậu ấy nheo mắt: “Bà mà cứ nhìn tôi như này, là tôi không đi nổi đâu.”

“Hả?” Tôi nén nước mắt lại.

Cậu ấy hừ cười, đột nhiên cúi đầu sát lại gần: “Để tôi nói cho bà nghe một bí mật.”

Tôi lùi về phía sau vài bước theo bản năng, rồi nghiêng đầu nhìn Giang Hàng, thấy trên mặt anh không có cảm xúc bất thường, tôi mới hỏi: “Bí mật gì cơ?”

Cố Trạm nhìn tôi chằm chằm một lát, sau đó lấy từ túi áo gió ra một mảnh giấy nhàu nát, dặn dò:

“Giờ không được đọc, bà về nhà rồi mới được đọc, cũng không được cho cậu ta đọc, hiểu chưa?”

Trên đường về, vừa mới cài dây an toàn, Giang Hàng vừa ngồi vào xe, ngay giây sau, anh đưa tay nâng cằm tôi lên, dùng nụ hôn phủ kín môi tôi.

Anh chống tay bên cạnh người tôi, lòng bàn tay từng chút từng chút một vuốt ve cổ tôi, quen đường quen nẻo khiến tôi đầu hàng.

“Cậu ta đưa cho em cái gì đấy.”

“Một tờ giấy, bên trong có bí mật, bảo em về nhà hãy đọc.” Giọng tôi có hơi khàn khàn.

“Ồ?” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, chẳng nghe ra được cảm xúc gì.

Tôi nhìn anh xụ mặt xuống, thì không nhịn được mà bật cười: “Nhưng em quyết định không đọc.”

Anh nhướng mày có hơi ngạc nhiên.

Tôi bình tĩnh đưa tay ra ngoài cửa sổ, mở lòng bàn tay ra, tờ giấy lập tức bị gió cuốn bay đi.

“Đã là bí mật, thì để nó luôn là bí mật đi.”

( Hoàn thành chính truyện)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play