Nhớ Mãi Không Quên

Chương 3


2 tháng


[5]

Tôi đến kỳ kinh nguyệt vào đúng buổi tối đầu tiên tôi và Giang Hàng sống chung.

Giang Hàng ôm tôi, để tôi ngồi trên đùi anh, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng, chầm chậm, dịu dàng xoa bụng cho tôi qua một lớp vải mỏng.

Đợi khi cơn đau dịu đi, anh bê đến một bát cháo nóng.

Tôi bỗng nổi lên ý xấu, dùng ngón út ngoắc ngoắc anh: “Không có thưởng thì em không ăn.”

Giang Hàng không hề xao động, nhưng anh không chịu được việc tôi nũng nịu năn nỉ ỉ ôi, bàn tay to lớn siết chặt sau gáy tôi, trao cho tôi một nụ hôn quyến rũ chí mạng.

Đến khi kết thúc.

Tôi nằm xơ xác trong lòng anh cười xấu xa, ánh mắt anh phủ đầy ý xuân, khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng giọng nói khàn khàn:

“Mau ăn đi cháo sắp nguội rồi.”

Chắc là do trước đây khi tôi theo đuổi anh, anh đối xử với tôi lạnh như băng, nên sau khi ở bên nhau, tôi rất thích trêu chọc anh.

Anh càng lạnh nhạt, tôi càng thích nhìn bộ dáng mất kiểm soát của anh.

Mà sau khi được ăn thịt, Giang Hàng bắt đầu thay đổi, người chủ động, người không biết kiềm chế đổi thành anh……

Khi nhận được tin tức của Cố Trạm.

Cậu ấy nói: “Lộ Lộ, tôi sắp về rồi.”

Đối mặt với đôi mắt thắc mắc của Giang Hàng, tôi thẳng thắn đáp:

“Cậu ấy là hàng xóm của em, cũng là anh trai em, bọn em biết nhau hơn 20 năm rồi.”

Giang Hàng miễn cưỡng tin tôi, nhưng mỗi lần Cố Trạm gửi tin nhắn đến, anh đều như đang phải đối mặt với đại dịch, muốn tỏ vẻ không sao, nhưng lại không giả vờ nổi, thực sự rất đáng yêu.

Do nhiều nhân tố khác nhau, lâu dần tôi không còn liên lạc với Cố Trạm nữa.

Lúc đó tôi và Giang Hàng đã thống nhất, tốt nghiệp rồi sẽ đăng ký kết hôn.

Nhưng ai mà ngờ được, nhà tôi xảy ra chuyện vào lúc tôi tốt nghiệp.

Họ hàng gọi bảo tôi, mẹ bị bệnh nặng, đợi đến khi tôi mua vé máy bay, vội vã về nhà, về đến nơi mới biết họ lừa tôi.

Mẹ chưa từng tha thứ cho việc tôi thay đổi nguyện vọng đại học, bà hận tôi, hận tôi làm trái ý bà, hận tôi đã thoát khỏi sự khống chế của bà.

Thậm chí, từ tận đáy lòng, bà không chấp nhận Giang Hàng.

“Lộ Lộ, con muốn học y, thì có thể học ở đây cũng được. Con muốn kết hôn, A Trạm là một chàng trai tốt.”

“Mẹ đã sắp xếp tất cả cho con rồi, đó mới là lựa chọn tốt nhất cho con!”

Khoảng thời gian đó, mẹ nhốt tôi trong nhà, thu điện thoại của tôi, không cho tôi liên lạc với Giang Hàng.

Thậm chí bà còn dùng điện thoại của tôi, gửi tin nhắn nhục mạ Giang Hàng:

“Anh nghĩ gì mà lại nghĩ tôi sẽ gả vào cái gia đình mà có bố thì cờ bạc ngấm vào m*u, mẹ thì tàn tật?”

“Anh nghĩ Cố Trạm chỉ là anh trai tôi thôi thật à? Anh chẳng qua chỉ là chút gia vị cho cuộc sống đại học nhàm chán của tôi thôi.”

Đợi đến khi tôi phát hiện chuyện này, tôi mặc kệ tất cả muốn đi tìm Giang Hàng, muốn giải thích với anh, mẹ tôi đã hoàn toàn bùng nổ.

Bà đứng trên ban công, tay nắm chặt lan can, đến mức nổi gân xanh.

Lúc đó bà đã không còn kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, bà khóc, uy hi*p tôi, nếu tôi không chia tay Giang Hàng, bà sẽ nhảy từ tầng 12 nhảy xuống.

Giây phút ấy, tôi chùn bước.

Dù tôi có yêu Giang Hàng nhiều như nào, thì cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ đi vào chỗ chết.

Tối ngày hôm đó, Giang Hàng đứng dưới nhà tôi, người nhợt nhạt, gầy ốm đi rất nhiều.

Dường như anh chẳng còn cần cái gọi là kiêu ngạo nữa, rõ ràng anh đã nhận được những tin nhắn tổn thương đó, rõ ràng anh nghĩ tôi yêu người khác, vậy mà anh vẫn hèn mọn, dè dặt cầu xin tôi quay lại.

Nhưng khi đối mặt với sự uy hiếp của mẹ, tôi còn không dám xuống nhà gặp anh.

[6]

Bức tường bên ngoài phòng bệnh quá lạnh, dựa càng lâu, lưng tôi càng lạnh.

Mẹ lại gửi đến một tin nhắn.

Lần này, mẹ đã soạn tin nhắn: “Con gặp Giang Hàng rồi?”

Không phải tin nhắn âm thanh, đủ để chứng minh bà đang phẫn nộ.

Tôi có hơi bực bội, tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giang Hàng đứng cách đó không xa, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy.

Không biết anh đã đứng ở đó bao lâu, trong tay vẫn còn cầm bệnh án, không mặt vẫn vô cùng bình tình.

Tôi cực kỳ kinh ngạc, không nói nên lời.

Hóa ra anh vẫn luôn ở đó? Anh đợi tôi ra ngoài?

Giang Hàng nhìn lướt qua bình nước trong tay tôi, giọng điệu nhàn nhạn, chẳng hiểu sao nghe có hơi lạnh lùng: “Đi lấy nước nóng cho cậu ta?”

Tôi hơi ngẩn người, anh chẳng đợi tôi đáp lời đã quay người rời đi.

Đợi đến khi kịp phản ứng lại, thì tôi đã vào thang máy cùng anh.

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh, tôi tỏ ra bĩnh tĩnh giải thích.

“Y tá bảo bình nước nóng của tầng này hỏng rồi, phải đến mai mới sửa được, bảo em lấy nước ở tầng ba.”

Y tá còn nói, văn phòng của Giang Hàng cũng ở tầng ba.

Không gian chật hẹp, yên tĩnh như màn đêm.

Tôi thấy Giang Hàng đút tay vào túi, bình tĩnh nhìn về phía trước, cả người toát ra sự sắc bén.

Tôi lại đứng dựa vào bức tường lạnh lẽo, thất thần nhìn sườn mặt của anh.

Anh đã trầm ổn hơn 5 năm trước, cũng đẹp trai hơn.

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Giang Hàng nhẹ nhàng liếc nhìn tôi một cái.

Trên khóe môi anh là nụ cười trào phúng, ánh mắt cũng vậy, không hề che giấu.

Do dự mãi, tôi nói.

“Giang Hàng, gặp lại anh, em có hơi bất ngờ, cũng rất v…”

Còn chưa nói xong từ “vui vẻ”, thì đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang:

“Anh cũng không muốn gặp lại em.”

Cơ thể tôi cứng đờ, lồng ngực đau nhức khó chịu.

Cửa thang máy mở ra, Giang Hàng nhanh chóng rời đi không hề lưu luyến.

Tôi cắn môi, bước ra khỏi thang máy.

Hiện tại tôi thực sự không thể nhìn thấu được Giang Hàng.

Vì anh nói anh không muốn gặp lại tôi, nhưng anh lại đi rất chậm như thể đang đợi tôi, thậm chí sau khi vào văn phòng, anh cũng không đóng cửa.

Mất vài giây suy nghĩ, tôi bước vào.

“Khóa cửa lại.”

Nghe anh nói, tôi ngẩn người, nhìn anh chần chờ.

Giang Hàng cởi áo blouse trắng, đối diện với tôi, khuôn mặt bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì.

Tôi cụp mắt, vừa khóa cửa lại, thì eo đột nhiên căng cứng, cơ thể bị ép lên vách tường.

Lực tác động mạnh, khiến tôi run lên, hơi nhíu mày, hừ một cái.

Nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh, thì môi đã bị chặn lại, hơi thở mát lạnh quen thuộc vây kín tôi.

Anh hôn tôi, vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, như thể muốn cắn xé rồi nuốt tôi vào bụng.

Trước đây, đã có rất nhiều lần, tôi chưa từng bị đối xử tàn bạo như vậy.

Đầu lưỡi tôi vừa tê lại vừa đau, vô cùng, vô cùng tủi thân.

Tôi không kìm được mà giãy giụa, lại bị anh mạnh mẽ ghì chặt vào tường.

Giang Hàng thoáng rời khỏi môi tôi, đôi mắt đen nháy nhuốm màu dục vọng, nhưng vẫn lạnh như băng.

Trong chốc lát, anh nhìn tôi chằm chằm, sau đó anh hừ nhẹ, cười lạnh như đang trào phúng tôi: “Đây chẳng phải là thứ em muốn sao?”

Tôi ngẩn người, khiến người nào đó cơ hội được voi đòi tiên.

Khi bàn tay anh chạm vào khóa kéo sau lưng tôi, thì tiếng điện thoại của Giang Hàng vang lên.

Tôi liếc nhìn theo bản năng, tên người gọi đến là Sở Sở.

Trái tim tôi lỡ đi một nhịp.

Sở Sở là tên thai phụ kia ư?

Trong lúc hốt hoảng, tay đã được Giang Hàng thả ra, anh tiến lên vài bước, nhanh chóng bắt máy.

Đầu bên kia dường như đang lo lắng, giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở.

Tôi nhìn Giang Hàng khẽ chau mày, vừa mặc áo vừa đi ra ngoài, giọng nói cũng dịu dàng hơn chút:

“Tôi qua ngay đây.”

Tôi ngơ ngác ra khỏi phòng anh, nhìn bóng dáng anh rời đi vừa buồn bã vừa mất mát.

Vừa quay đầu lại, thì tôi thấy Cố Trạm chống nạng, cố đứng thẳng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt hơi tối đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play